Lâm Vĩ Phong trở lại công ty sau một thời gian dài chỉ làm việc trực tuyến, mọi người trong công ty còn tưởng anh xảy ra chuyện gì. Báo chí còn thêu dệt đủ thứ chuyện về sự biến mất của anh, nào là anh đã cùng anh trai sang Mỹ, nào là bị bắt đi điều tra, có người còn suy đoán là anh gặp tai nạn hôn mê chưa tỉnh.
Dù có đoán thế nào bọn họ cũng không ngờ lý do Lâm Vĩ Phong biến mất hằng tháng trời chính là vì tình yêu của đời anh, Khả Hân, không còn bên cạnh anh nữa. Thư ký Khánh nhìn thấy Lâm Vĩ Phong trở lại trong lòng vui còn hơn mở hội. Tổng giám đốc đã chịu đến công ty, hơn mấy trăm chén cơm của Phong Đỉnh có thể giữ vững rồi.
“Tổng giám đốc, đây là lịch trình trong một tháng tới của anh. Tôi đã cố gắng lượt bỏ một nửa nhưng do lâu quá anh không xuất hiện nên có những cuộc hẹn không thể hủy được.”
Lâm Vĩ Phong nhìn qua một lượt cũng không buồn xem kỹ đã ném qua một bên, nói:
“Cô xem bảng kế hoạch điều động vốn tôi gửi chưa?”
“Tổng giám đốc, anh không định làm thật chứ?” - Thư ký Khánh chưa vui được bao lâu đã thấy có chuyện lớn sắp ập đến rồi.
“Nếu tôi đã gửi cho cô thì chắc chắn là sẽ thực hiện, tiến hành đi.”
“Đột nhiên đem nửa vốn Phong Đỉnh chuyển đến đầu tư ở Canada, tổng giám đốc, anh đừng làm tôi sợ mà.” - Thư ký Khánh đưa tay lau mồ hôi trên trán - “Mặc dù chỗ đứng hiện tại của Phong Đỉnh khó ai có thể cạnh tranh được nhưng đột ngột thay đổi thị trường sẽ khiến gốc rễ lung lay.”
Lâm Vĩ Phong nheo mắt, anh đã nghĩ rất kỹ rồi, không thể cứ trông chờ vào thông tin của Hoàng Thiệu Huy, bởi vì tiềm lực của bọn họ ở Canada đều có giới hạn. Dù cho tìm được Khả Hân chăng nữa thì Lâm Vĩ Phong cũng không tự tin anh có thể đưa hai mẹ con họ bình an về nhà. Dù cho đây là một sự thật anh vẫn luôn phủ nhận nhưng đã đến lúc phải nhìn vào thực tế rồi.
“Không có chuyện lung lay đâu, nếu chỉ là ở thành phố này thì không có kể thứ hai dám gây bất lợi cho Phong Đỉnh.” - Lâm Vĩ Phong cao ngạo nói.
Thư ký Khánh thở dài lắc đầu, cô biết có nói thêm cũng không thay đổi được quyết định của ông chủ mình. Nếu không phải cô nghe nói Lâm Vĩ Thành đã hồi phục, chuyện trong tập đoàn Vĩ Thành cũng đã đích thân nắm quyền trở lại thì dù Vĩ Phong có mạnh miệng cỡ nào cô cũng không dám thực hiện kế hoạch điều động vốn này.
“Anh định sẽ đầu tư những lĩnh vực nào, thị trường Canada với chúng ta quá mới mẻ.”
“Bất kỳ lĩnh vực nào có thể giúp chúng ta bành trướng thế lực.”
Khả Hân dặn dò từng chút một với người trong nhà về Anju, từ cách pha sữa cho đến cách dỗ nếu Anju giật mình dậy khóc đòi cô. David đứng một bên khoan tay tựa vào cửa, nghe Khả Hân nói đi nói lại nửa ngày. Henry đi đến cạnh anh cười hỏi:
“Sao hai người còn chưa đi nữa, sắp trễ giờ rồi.”
“Không để Khả Hân dặn dò cho xong cô ấy không chịu rời khỏi Anju đâu.” - David lắc đầu cười.
Âm lượng giọng nói của Henry đột nhiên nhỏ đi, cũng trở nên nghiêm túc:
“Gần đây luôn có một chiếc xe chạy theo Anna trở về, gần đến chốt kiểm tra thì quay đầu, có cần điều tra không?”
“Chắc là bạn trai của Anna thôi, không thấy mặt của cô ấy dạo này như mùa xuân sao?” - David lắc đầu nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi Khả Hân đang lưu luyến ôm Anju trong lòng.
Henry ngạc nhiên nhìn David với vẻ khó tin, David mà cậu biết chắc chắn sẽ điều tra chuyện này đến cùng chứ không phải dễ dàng cho qua như vậy.
“Anh định đóng vai người tốt sao?”
David không trả lời Henry, liếc xuống đồng hồ trên tay, nói:
“Đúng là sắp trễ thật rồi, phải vào tách hai mẹ con họ ra thôi.”
David và Henry đều nhìn ra người bạn trai mới này của Anna có vấn đề, đặc biệt là hình như có liên quan đến Khả Hân nhưng David lại không để Henry điều tra. David làm vậy chính là gián tiếp muốn thực hiện lời hứa với Khả Hân, giúp cô truyền tin tức ra ngoài.
“Khả Hân, nếu chúng ta còn không đi thì thật sẽ trễ đó.” - David bế lấy Anju từ tay cô đặt trở lại vào nôi.
“Chúng ta chỉ đi có vài tiếng thôi phải không?” - Mãi đến khi vào trong xe tâm trí Khả Hân vẫn chỉ nghĩ đến con gái.
“Hay giờ chúng ta quay xe lại mang cả Anju đi cùng?”
“Không được, không được, thời tiết như này sao có thể mang con bé ra ngoài.” - Khả Hân ngay lập tức phản đối, cô cũng biết David chỉ cố tính nói vậy để cô chuyên tâm mà đi tái khám.
“Thời tiết này không chỉ trẻ con lạnh mà người lớn cũng sẽ lạnh.”
“Tôi đã trùm rất kín rồi, anh còn muốn tôi mặc thêm áo nữa sao?” - Khả Hân lắc đầu cười, thật sự là từ trên xuống dưới cô đều đã quấn rất kính, chỉ lộ mỗi mắt mũi miệng mà thôi.
Khả Hân bước vào bệnh viện, đi vào thang máy dành cho VIP, cô nhìn xung quanh một lượt, xem ra David vẫn không quên bố trí người phong tỏa tin tức. Bác sĩ và y tá cũng rất quen thuộc, đều là người theo dõi, thai kỳ của cô lúc đầu.
Khả Hân được y tá đưa đi thay đồ để làm cái kiểm tra, siêu âm và thử máu.
“Chồng của cô thật sự rất thương cô, đàn ông bây giờ chẳng có mấy người được như thế đâu.” - Y tá tắm tắc khen.
Khả Hân chỉ cười trừ không đáp, cô biết y tá nói về David, cô không buồn giải thích gì.
“Mấy người y tá chúng tôi đều nhớ dáng vẻ của chồng cô lúc cô trong phòng phẫu thuật, tình yêu anh ấy dành cho mẹ con cô chắc chắn vô cùng lớn.”
“Đồ thay như này xong rồi chứ?” - Khả Hân cắt ngang lời cô y tá, cô không phải phủ nhận những chuyện David đã làm chỉ đơn giản là không tiếp nhận được.
“Xong rồi, mời cô sang phòng này siêu âm.”
Khả Hân sau khi làm xong các kiểm tra thì nghỉ một lúc, sau khi xem xong các báo cáo kết quả kiểm tra, bác sĩ sẽ nói chuyện với cô sau. Khả Hân đi đến phòng bác sĩ, vừa đẩy cửa định bước vào đã nghe được cuộc trò chuyện của David và bác sĩ.
“Ngoài những cơn đau ở vết mổ ra thì cô ấy vẫn bị chuột rút thường xuyên bị chuột rút, đặc biệt là vào buổi đêm. Tôi nghe nói lúc mang thai mới hay bị chuột rút mà.”
“Chuyện chuột rút không phải hiếm lạ với phụ nữ sau sinh. Anh chỉ cần thường xuyên massage cơ chân cho vợ mình là được, kỹ thuật massage tôi sẽ gửi tài liệu và video cho anh.” - Bác sĩ chậm rãi nói.
Tay đặt trên tay nắm cửa của Khả Hân cứng đờ, đến Anna cũng không biết chuyện cô bị chuột rút hằng đêm. David vậy mà lại biết, xem ra mỗi lần Khả Hân giật mình lúc nửa đêm anh đều biết.
Khả Hân xem như không nghe thấy, đẩy cửa bước vào. David thấy áo bệnh nhân cô đang mặc quá mỏng vội vàng khoác thêm áo cho cô. Khả Hân có chút không được tự nhiên muốn gỡ ra nhưng David vẫn nhất quyết không cho.
“Cặp vợ chồng nào cũng vậy cả, sau khi sinh con thì tình cảm đều tốt lên.” - Bác sĩ cười nói.
Khả Hân mím chặt môi ngồi xuống, tâm trạng bây giờ của cô thật sự không biết nên diễn tả như thế nào. Bác sĩ nói vết mổ của cô không sau, hồi phục rất tốt, chủ yếu là do Khả Hân vốn suy nhược, sau khi sinh con vẫn lao lực nên mới không khá hơn được.
David ở một bên nghiêm túc nghe từng lời bác sĩ dặn dò, trước khi ra về còn không quên nhắc bác sĩ chuyện gửi tài liệu massage.
“Tôi vốn định khuyên cô đến gặp bác sĩ tâm lý nhưng nhìn thấy chồng cô chăm sóc cô như vậy tôi nghĩ chỉ cần cô bớt lo âu đi thì sức khỏe sẽ tốt hơn thôi.” - Bác sĩ vốn lo lắng hôn nhân của Khả Hân không ổn nên suốt thời gian mang thai cô vẫn luôn u uất nhưng xem ra không phải.
Khả Hân chỉ gật đầu, chẳng biết phải đáp lại như nào. Sau khi Khả Hân thay đồ lại, David cũng không vội để cô ra xe, sau khi cô đeo đầy đủ găng tay, khăn choàng, bịt tai thì bọn họ mới rời khỏi bệnh viện.
“Tôi chỉ ước đời này có thể tìm được một người chồng như vậy.”
“Cô cứ mơ đi, đàn ông tốt như vậy không đến lượt chúng ta.”
David nghe mấy lời của y tá bàn tán không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại quay sang nhìn cô nói:
“Chúng ta cũng giống vợ chồng thật đấy.”
Khả Hân dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc và xa cách thay câu trả lời đáp lại David.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT