Trong núi sương mù dày đặc, hàn khí và âm khí rất nặng, hai người mở lòng hơn, khoảng cách dường như lại càng kéo gần. Tống Tiểu Chu nắm thật chặt cánh tay, đem mình trốn trong lồng ngực Lục Hành.

Lục Hành hiếm thấy có mấy phần do dự, nói: “Tới gần ta chỉ càng lạnh hơn.”

Tống Tiểu Chu cầm lấy tay y, vòng tới trước người mình chặt hơn: “Vậy ngươi ôm chặt một chút.”

“Trong lòng ấm áp, sẽ không cảm thấy lạnh.”

Lục Hành kìm lòng không đặng đem cậu ôm sát. Tống Tiểu Chu vẫn còn thiếu niên, ôm ấp của y có thể vây kín cậu trong lồng ngực.

Tống Tiểu Chu cười đắc ý, dựa vào lồng ngực y, đầu tựa lên vai, ngửa mặt ngắm Lục Hành, thở dài nói: “Cẩn Chi, làm sao ngươi lớn lên lại đẹp mắt như vậy.”

Khóe miệng Lục Hành vẽ lên nụ cười, Tống Tiểu Chu che miệng y: “Ôi chao, ngươi đừng cười như thế___”

Lục Hành tùy ý cậu, thấp giọng hỏi: “Vì sao?”

Tống Tiểu Chu đỏ mặt: “Quá câu nhân. Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi còn tưởng ngươi là yêu tinh trong núi! Nào có quỷ đẹp như vậy.”

Lục Hành hôn hôn lòng bàn tay cậu, Tống Tiểu Chu lại hỏi: “Quỷ sẽ già đi sao?”

Lục Hành suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là sẽ không. Dung mạo của quỷ sẽ vĩnh viễn dừng tại thời điểm hắn chết năm đó.”

Tống Tiểu Chu ở trong lòng y chuyển thân, mặt đối mặt mà ngồi lên hai chân y: “Vậy nếu là mười năm, hai mươi năm sau ta đều già rồi mà ngươi còn trẻ như vậy làm sao bây giờ?”

Nói như vậy, thật giống như tương lai của bọn họ ngập tràn hi vọng, sáng sủa. Lục Hành cười nói: “Trong lòng ta Tiểu Chu mãi mãi đều là dáng vẻ thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Tuấn lãng nhiệt huyết, anh khí đáng yêu.”

Tống Tiểu chu ngẩn ra. Chưa bao giờ có người khen cậu, xẹp xẹp miệng: “Ngươi gạt ta. Ta nào có xinh đẹp như ngươi nói. Mẹ nói ta giống nàng, dung mạo không đẹp.”

Lục Hành cười: “Chỗ nào không đẹp?”

Tống Tiểu Chu chỉ chỉ lông mày, đôi mắt, mũi chính mình: “Mẹ ta kể, chỉ có miệng ta giống cha là hảo nhìn. Lông mày, đôi mắt, mũi giống như nàng…”

Lời còn chưa dứt, đôi môi lạnh lẽo nhẹ như lông vũ hôn lên lông mày, đôi mắt, cái mũi cậu.

Lục Hành nói: “Ta cảm thấy đều rất tốt, Tiểu Chu cũng rất tốt.”

Tống Tiểu Chu như bé cún được khích lệ, mặt mày hớn hở, ôm Lục Hành không nỡ buông tay.

Hai người thì thầm, giữa rừng rậm yên tĩnh, không lâu lắm Tống Tiểu Chu liền buồn ngủ. Lục Hành vỗ vỗ lưng cậu, cảm thụ người trong lòng hô hấp dần dần vững vàng, quay đầu nhìn nấm mồ phía sau, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Thời điểm trời sáng rõ, Tống Tiểu Chu tỉnh dậy, theo bản năng kêu một tiếng “Cẩn Chi”.

Cậu vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lục Hành dựa vào bia mộ, cách xa cậu mấy bước.

Tống Tiểu Chu kêu một tiếng Cẩn Chi, Lục Hành mãnh ngẩng đầu lên. Một đôi mắt bao phủ huyết sắc, vẩn đục mà hung lệ trừng lại, Tống Tiểu Chu sợ đến lui lại hai bước.

Lục Hành thở một hơi, gò má tái nhợt hiện lên hoa văn tối sắc, tứ chi bị hắc khí cuốn lấy giống như xiềng xích mà lưu động.

Mất đi khống chế, quỷ khí bạo ngược sắc bén, Lục Hành cả người ngày càng âm trầm khủng bố.

Tống Tiểu Chu kinh hồn bạt vía, do dự, nhấc chân hướng Lục Hành đến gần một bước.

Lục Hành khẽ quát: “Đừng tới đây!”

Lục Hành khó khăn đè nén trói buộc trên người, một tay nắm chặt bia mộ, gân xanh trên mu bàn tay nhô ra: “Đừng sợ, một phút chốc… Ta lập tức hảo.”

Tống Tiểu Chu không biết làm sao, chỉ thấy con ngươi đỏ tươi của Lục Hành, nuốt một cái, nói: “Ngươi làm sao vậy, làm sao vậy… A? Cẩn Chi.”

Lục Hành cưỡng bách chính mình dời ánh mắt tham lam thèm khát từ trên người Tống Tiểu Chu đi. Xiềng xích trên người nặng thêm, như muốn kéo y về lại quan tài, vĩnh viễn nhốt lại nơi địa ngục hắc ám không thấy mặt trời kia.

Lục Hành nghiêng đầu đi, không muốn cậu nhìn thấy dáng vẻ ác quỷ này, khàn tiếng nói: “Đừng đi tới, đừng xem, ở yên đó.”

Đôi mắt Tống Tiểu Chu gấp tới đỏ lên, trực tiếp nhào tới, muốn ôm Lục Hành lại phát hiện cả người y như lửa đốt, nóng tới đòi mạng: “Cẩn Chi, Cẩn Chi…”

Chóp mũi Lục Hành ngửi được khí tức thơm ngọt của thiếu niên, hầu kết giật giật. Đó là dục vọng khát cầu huyết nhục tinh phách của người sống.

Lục Hành nhắm mắt lại chỉ cảm thấy Phong Hồn Trận cùng bản năng ác quỷ trong người đang giao chiến. Một cái nhất định muốn đem y kéo lại trong quan tài, một cái muốn y đem Tống Tiểu Chu ăn tươi nuốt sống.

Phong Hồn Trận là trận pháp âm tà được hạ trên người Lục Hành sau khi y chết.

Phong Hồn, nghĩa như tên, giam cầm hồn phách, đoạn người luân hồi*.

Sau khi y bò ra khỏi quan tài, vào giờ mão, thời điểm mặt trời sắp xuất hiện, là canh giờ khó khăn nhất trong ngày của y.

Phong Hồn Trận luôn đem y kéo nhốt lại trong quan tài, nhưng y không muốn, y không cam lòng.

Vốn dĩ y muốn đi xa một chút, đợi tới khi chống đỡ qua lại trở về. Có thể Tống Tiểu Chu một người ở trong núi, tỉnh lại không thấy y sẽ sợ hãi; hơn nữa trong núi nhiều âm quỷ, hai sư huynh đệ kia cũng ở đây, Lục Hành không yên lòng.

Lục Hành nắm lấy cánh tay Tống Tiểu Chu, chỉ cần giết người trước mặt y có thể lập tức trấn áp Phong Hồn Trận.

Y gấp rút thở một hơi, nhìn đôi mắt đã đỏ lên của Tống Tiểu Chu, nâng tay sờ sờ tóc cậu: “Nhớ lần trước ngươi hái hoa tặng ta không?”

Tống Tiểu Chu kinh hoàng lắc đầu một cái, lại gật đầu.

Lục Hành nói: “Ta muốn xem, ngươi giúp ta hái mấy nhành hoa trở về có được hay không?”

Tống Tiểu Chu nghẹn ngào nói: “Không tốt, không được…”

Y từ từ buông tay: “Tiểu Chu, nghe lời, đi về phía trước một trăm bước, đừng đi quá xa.”

“Chờ ngươi hái hoa trở lại, ta đã tốt rồi.”

Hết chương 19.

Editor: Tùy Tiện

Chú thích:

(*) Giam cầm hồn phách, đoạn người luân hồi: nhốt hồn phách lại, khiến linh hồn người đó mãi mãi không thể luân hồi siêu sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play