“Nguy rồi, nhũ mẫu vẫn ở trạch viện!” Tống Tiểu Chu đột nhiên nhảy dựng lên.
Lục Hành nắm tay cậu, nói: “Mặc kệ bà ta.”
Tống Tiểu Chu quay đầu, nhìn chằm chằm Lục Hành.
Lục Hành nhìn Tống Tiểu Chu, từ từ lặp lại: “Mặc kệ bà ta, bà ta sẽ không có việc gì.”
Tống Tiểu Chu do dự một hồi, hỏi: “Nhũ mẫu rốt cuộc là người hay quỷ?”
Lục Hành cọ cọ ngón tay cậu, nói: “Không biết, có lẽ là nửa người nửa quỷ đi.”
Tống Tiểu Chu nhìn giữa hai lông mày lạnh lùng, tâm bị bóp chặt, đến gần hôn lên mi tâm y. Lục Hành siết chặt ngón tay Tống Tiểu Chu. Y triền miên trên giường bệnh nhiều năm, thân tín bên cạnh chỉ có vài người.
Lâm ma ma là người Lục Hành tín nhiệm nhất.
Không nghĩ tới, thang thuốc đòi mạng y, lại là Lâm ma ma tự tay sắc, đút cho y.
Bên trong có bỏ độc.
Lúc trước Lục Hành càng tín nghiệm bà sau khi chết lại càng oán hận. Chờ y có thể từ bên trong quan tài bò ra, Lâm ma ma đã biến thành dáng vẻ kia, si ngốc ngờ nghệch, ba hồn bảy vía mất đi hơn nửa chỉ còn một tia hồn phách hấp hối cố chấp lưu lại thân thể, nửa chết nửa sống, nửa người nửa quỷ.
Tống Tiểu Chu nói: “Trong lòng nhũ mẫu vẫn nghĩ tới ngươi.”
Lục Hành ừ một tiếng, nhẹ nhàng véo má cậu, nặng nề nói: “Bà ta bất quá là không có cách nào đối mặt sự thật rằng chính mình đã giết ta.”
Tống Tiểu Chu con mắt trợn to, Lục Hành nói: “Lâm ma ma là vú nuôi bên cạnh mẫu thân, bà chiếu cố mẫu thân cũng nhìn ta lớn lên.”
“Trước khi chết ta làm sao cũng không tin bà sẽ đối với ta hạ độc thủ.”
“Về sau khi trở lại, ta hỏi qua hạ nhân Tịnh An Uyển,” Lục Hành dừng một chút, cái gì là thời điểm ép hỏi, làm sao hỏi, không cần nói cũng biết, “Coi như bà có nỗi khổ ta cũng không có cách nào tha thứ.”
“Ta không giết bà ta, cũng sẽ không nhìn bà ta. ” Lục Hành rũ mắt, con ngươi nhìn ngón tay chính mình, thanh âm lãnh đạm, nhàn nhạt nói: “Làm sai, tất phải trả giá đắt.”
Tống Tiểu Chu nhất thời càng lúng ta lúng túng, không biết nói gì, cậu hỏi: “Nếu như ta làm hỏng việc…”
Lục Hành mỉm cười.
Tống Tiểu Chu lấy hết dũng khí: “Cẩn Chi, ngươi phải nói cho ta biết, tức giận cũng phải nói…”
Lục Hành nắm cằm Tống Tiểu Chu, nâng mặt cậu, nói: “Chỉ cần ngươi không sợ ta, không rời khỏi ta, yêu ta, vô luận ngươi làm cái gì cũng đều không phải sai lầm.”
***
“Ngươi đợi ở chỗ này,” Lương Mộ lời ít ý nhiều nói, “Ta đuổi theo.”
Sắc mặt Thẩm Trí khó coi, người giống như ngọc, sắc mặt trắng bệch, có loại cảm giác tinh xảo dễ vỡ.
Nhất mạch truyền thừa này của bọn họ đã có từ lâu, xưa nay đều lấy hàng yêu phục ma là nhiệm vụ của bản thân. Cố tình Thẩm Ngọc đoản mệnh chết trẻ, phụ thân hắn bỏ ra rất nhiều công phu, dùng một khối ngọc hiếm nuôi hồn phách Thẩm Trí, dưỡng thành người. Ngày này qua năm khác mới giúp hắn giống như người thường lớn lên.
Thân ở địa vị, trách nhiệm như vậy nhưng cố tình bản thể của Thẩm Trí là ngọc, không chịu nổi âm hàn buổi tối.
Bên trong Tịnh An Uyển oán khí dày đặc, quỷ khí trùng trùng. Sau khi hai người đem tất cả oán quỷ đều phong ấn lại Thẩm Trí đã có chút không thoải mái.
Thẩm Trí lông mày nhíu lại, nói: “Sư ca, ngươi đây là lo lắng cho ta?”
Lương Mộ nói không biểu cảm: “Không muốn ngươi vướng tay vướng chân.”
Thẩm Trí đem kiếm tra vào vỏ, híp mắt cười nói: “Nào có a. Ngươi là sư ca thân yêu của ta, ta yêu ngươi còn không kịp, chỗ nào cam lòng cản trở ngươi.”
Lương Mộ: “Ăn nói linh tinh.”
Thẩm Trí duỗi một đoạn cổ tay trắng ngần: “Ầy, ngươi chẩn mạch thử, ta thực sự không có việc gì.”
Lương Mộ lướt qua hắn trực tiếp đi về phía trước. Thẩm Trí kêu “Ai” một tiếng, chạy chậm hai bước truy cản Lương Mộ: “Sư ca, ngươi chờ ta một chút đi mà. Trời tối như vậy lỡ té ngã làm sao bây giờ.”
Lương Mộ: “Ngậm miệng.”
“Không. Ta sẽ không ngậm miệng,” Thẩm Trí không hề sợ hãi, “Miệng trừ ăn còn để nói. Không nói chuyện làm sao niệm chú, làm sao tìm người thân mật a. Muốn là biến thành khúc gỗ như sư ca chẳng phải cả đời đều không tìm được đạo lữ hay sao.”
Hắn lải nhải không ngớt. Hắn vốn đã nhiều lời, tại trước mặt Lương Mộ một khắc cũng không ngừng.
Lương Mộ nhăn chặt ấn đường: “Thẩm Trí, ngậm miệng.”
Thẩm Trí chậm rãi “À” một tiếng, bất quá qua chốc lát lại nói: “Sư ca, ngươi nói Lục Huyền đến cùng làm cái gì mà khiến Lục Hành biến thành ác quỷ hung ác như vậy. Muốn Lục Hành giết thêm vài người, vậy còn được*.”
(Chỗ này không hiểu T^T)Lương Mộ ngẩng đầu nhìn phía sau núi tối đen, nói: “Phu Nhật Sơn từng là bãi tha ma. Hơn hai mươi năm trước có một đạo sĩ ở chỗ này độ kiếp đắc đạo, bách tính nghe đồn bậy đồn bạ tôn sùng thành Tường Thụy, lúc này Lục gia mới mua lại chỗ này xây biệt viện.”
Thẩm Trí hiểu rõ, đây là thiên thời địa lợi.
Người bình thường chết đi thành quỷ sau đó câu hồn đi tới hoàng tuyền chuyển sinh. Dù có vài quỷ hồn chấp niệm trùng trùng, ở nhân thế bồi hồi mấy ngày cũng sẽ đi xuống hoàng tuyền. Chỉ có rất ít quỷ hồn tử trạng khốc liệt, oán niệm không tiêu tan mới trở thành ác quỷ không cách nào tái sinh.
Lục Hành là người sau.
“Sư ca, ngươi nói Lục Huyền không phải người tốt, chúng ta vì tư tâm mà giúp hắn, có tình là đồng lõa hay không?”
Lương Mộ hờ hững nói: “Việc của người sống không phải chúng ta quản.”
Y nghiêng đầu nhìn Thẩm Trí, giơ tay đụng lỗ tai hắn. Thẩm Trí dừng bước, chỉ cảm thấy ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve phần da phía sau tai hắn, tâm đều run rẩy. Hắn rất nhanh tỉnh táo lại, lấy tóc mai ngăn trở che đi vết nứt dài phía sau, cười đùa: “Sư ca làm gì táy máy tay chân, còn đứng gần như vậy, hả?”
Lương Mộ thu tay về, không nói tiếng nào.
Qua nửa ngày, Thẩm Trí hỏi: “Có phải rất xấu không?”
Lương Mộ không chút nghĩ ngợi nói: “Không xấu.”
Thẩm Trí là ngọc, cần có tinh túy của ngọc thượng hạng nuôi dưỡng. Phụ thân Thẩm Trí đã chết, Lương Mộ liền gánh vác trách nhiệm này. Hai người hành tẩu khắp nơi, một là trừ tà nhiếp quỷ, hai là tìm ngọc.
Bởi vậy, Lục Huyền tìm tới bọn họ. Chỉ cần giúp gã giết Lục Hành, tất cả thủ hạ của Lục gia sẽ vì Thẩm Trí tìm ngọc quý khắp thiên hạ.
Đột nhiên, Lương Mộ bắt lấy cánh tay Thẩm Trí. Thẩm Trí mi tâm nhíu lại, nói: “Quỷ đánh tường**.”
Lương Mộ hừ lạnh một tiếng: “Trò mèo.”
Hết chương 18.Editor: Tùy TiệnChú thích:(**) Quỷ đánh tường (đả tường): Hiện tượng có thật, vào ban đêm người đi đường bị vây trong một vòng tròn không thoát ra được (đi thế nào cũng sẽ quay lại chỗ cũ)