“Mộ phần của ta.”
Tống Tiểu Chu sững sờ tại chỗ, không thể tin nhìn bia đá trước mặt. Bia đá vô danh, bất quá chỉ là một đống đất vàng, mộ phần như vậy ngay cả gia đình bình thường cũng ngại đơn sơ huống hồ là Lục Hành.
Hơn nữa Lục gia có mộ phần riêng, con cháu Lục gia đều an táng ở nơi đó.
Cậu mãnh liệt nhớ tới ngày đưa tang Lục Hành hôm ấy. Lúc đó cậu ở Tây thị, bị nhốt trong lồng tre, từ rất xa có thể nghe thấy thanh âm bi thiết, nhất khởi nhất phục*, trận địa rất lớn.
“Sách, gia đình giàu có chính là không giống nhau, chôn người chết còn muốn diễn tấu sáo với trống.” Một gã bẩn thỉu nói.
Tống Tiểu Chu dựa vào lan can lồng tre, rất xa thấy được một cỗ quan tài nặng màu đen: “Ai chết vậy?”
“Ầy, chính là ma ốm Lục đại thiếu gia chứ ai.” Đều là thiếu niên thân phận thấp hèn đê tiện, trong miệng khó tránh khỏi ý tứ hả hê trào phúng. Tốt số thì thế nào, còn không phải đoản mệnh sao.
Tống Tiểu Chu sóng lớn không sợ, chậm rãi
“À” lên một tiếng, thu hồi ánh mắt. Cậu không hề nghĩ tới cậu sẽ cùng Lục Hành có bất kì quan hệ nào. Thế sự khó lường.
Tống Tiểu Chu sợ hãi nói: “Không phải là… Không phải là táng tại lăng mộ Lục gia sao?”
Khóe miệng Lục Hành khẽ nhếch, ý tứ hàm xúc trong đó không cần nói cũng biết. Tống Tiểu Chu bị chọc tức, đau lòng tới đòi mạng, nói: “Hắn tại sao có thể đối với ngươi như vậy!”
Không biết có phải tâm tình lên xuống quá lớn hay không, cậu cảm giác trước mắt biến thành màu đen, duỗi tay bắt lấy tay Lục Hành. Bỗng dưng, như phát hiện có gì không đúng, cậu duỗi tay lần mò, phát hiện bản thân chảy máu mũi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Cậu mờ mịt nhìn Lục Hành, y nắm lấy ngón tay cậu, rũ đôi mắt: “Tiểu Chu.”
Tống Tiểu Chu xoa xoa mũi, khô cằn nói: “… Hình như hỏa khí quá mức.”
Lời còn chưa dứt chân cậu đã mềm nhũn, cả người lảo đảo ngã xuống. Lục Hành đem cậu ôm trong ngực.
Thời khắc tinh thần hoảng hốt, Tống Tiểu Chu nghe được Lục Hành thấp giọng nói: “Tiểu Chu, xin lỗi.”
… Xin lỗi, xin lỗi cái gì? Ngươi làm cái gì? Tống Tiểu Chu luống cuống hoảng hốt, tâm lý nặng nề, bị ép tới thở không nổi.
Tống Tiểu Chu mơ một giấc mơ.
Trong mơ, đoàn người đưa linh cữu đi hàng dài, giấy trắng vung đầy trời, có tiếng kêu khóc, tiếng nhạc đưa tang buồn bã thê lương. Cậu ở bên trong lồng tre, quan tài bị người đẩy qua trước mặt, bánh xe “chi đát chi đát” vang lên. Lục Huyền đứng đó, trào phúng nhìn cậu: “Thứ như ác quỷ, ngươi đần độn đi tin y, làm sao không biết ngày nào đó y sẽ giết ngươi.”
Hình ảnh đột nhiên thay đổi, là Thẩm Trí. Hắm rút kiếm, hàn mang rực rỡ. Bàn tay cậu mát lạnh, dường như đang cùng người giằng co. Cậu quỷ thần xui khiến cúi đầu, theo ngón tay tái nhợt nắm lấy tay mình nhìn lên, thấy được Lục Hành.
Lục Hành nghiêng đầu đi, nói “Xin lỗi”.
Tống Tiểu Chu lập tức mở mắt ra, bóng đêm và rừng cây bao phủ. Cậu vùng vẫy một hồi, muốn ngồi dậy nhưng cả người không chút sức lực, giống như bị rút đi tinh khí. Một luồng khí tức lạnh lẽo kề tới, Lục Hành đỡ cậu dậy.
Tống Tiểu Chu không giống lúc trước trực tiếp nhìn Lục Hành, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm phía trước. Bốn phía đều là lục tinh** nho nhỏ chen chúc nhau, sáng cả một vùng.
“Đây là quỷ hỏa.”
Tống Tiểu Chu
“À” lên một tiếng, qua nửa ngày mới nhìn sang Lục Hành.
Lục Hành nhìn câu, hai mắt giao nhau nhất thời đều trầm mặc. Lục Hành giơ tay đụng gò má cậu một cái, Tống Tiểu Chu lại thảng thốt tránh né, cái gì cũng không nói.
Lục Hành nói: “Khối ngọc bội trên người ngươi này, là đồ vật chôn cùng ta.” Lây dính cả âm khí lẫn oán khí.
Lục Hành nói: “Ta tại trên ngọc bội làm nguyền rủa.”
Tâm Tống Tiểu Chu lạnh lẽo, nhìn đôi mắt đen kịt của y, đầu ngón tay run cầm cập: “Cái gì nguyền rủa?”
Thanh âm Lục Hành nặng nề, vẫn như trước dễ nghe nhưng lại vô cớ tăng thêm mấy phần lệ khí. Y chậm rãi nói: “Mẫu thân khi còn sống thích xem sách, phụ thân liền đại giang nam bắc mang về rất nhiều sách hiếm cho bà. Loại sách rất nhiều, bên trong có một chút truyền kì chí dị xen lẫn âm quỷ pháp thuật.”
“Bị bệnh nằm liệt giường, thời điểm nhàn rỗi ta liền đem toàn bộ đồ vật mẫu thân lưu lại xem hết.”
Đó là quãng thời gian tối tăm dài đằng đẵng. Y trơ mắt nhìn thân thể của chính mình ngày càng sa sút, suy nhược bất kham, ngay cả cầm kiếm cũng không được, chỉ có thể ngốc ở trong phòng như người sứ. Tràn ngập cô tịch tuyệt vọng, y dần dần trở nên trầm mặc, cơ hồ muốn phát điên. Lúc đó tới nhìn y chỉ có Lục Huyền.
Ban đầu Lục Hành chưa từng hoài nghi Lục Huyền, một người mềm mại vô hại như thỏ, nhẹ nhàng gọi “Ca ca”.
Lục Hành kiêu ngạo đã quen, dù trong lòng không thích đệ đệ cùng cha khác mẹ này nhưng chưa bao giờ nghĩ động thủ với hắn, Lục Huyền. Cập nhật truyện nhanh tại || TRÙ Mtruyện.C OM ||
Lục Hành nói: “Nguyền rủa trong ghi chép kia là cấm thuật thất truyền, hạ trên người sống…”
Tống Tiểu Chu nói: “Dành cho Lục Huyền?”
Lục Hành nhìn gò má tái nhợt của Tống Tiểu Chu, gật gật đầu.
Tống Tiểu Chu mím mím môi, nắm lấy ngọc bội bên hông, siết trong tay: “Cho nên, bảo vệ là giả, hạ chú mới là thật.”
Cậu dừng một chút, nhớ tới câu nói kia của Lục Hành
“Ngươi trở về, ta thật cao hứng”, nhắm mắt lại, nói: ” Không chỉ cho Lục Huyền, cũng cho ta, đúng hay không?”
Lục Hành trầm mặc giây lát, Tống Tiểu Chu nói tiếp: “Nếu như ta không trở lại thì sao?”
Lục Hành đột nhiên giương mắt, chăm chú nhìn Tống Tiểu Chu.
Tống Tiểu Chu nói: “Sẽ chết đúng hay không?”
Lục Hành thần sắc bình tĩnh, lãnh khốc khiến người ta kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Âm quỷ quấn thân, không tới nửa tháng sẽ đột tử.”
Tống Tiểu Chu lạnh sống lưng, đột nhiên ý thức được người trước mặt này thật sự là ác quỷ, chấp niệm sâu nặng, hung lệ mười phần.
Cậu hoảng hốt nghĩ, Lục Hành thật sự yêu thích cậu sao? Hay là bởi vì có mưu đồ nên mới có thể đối xử tốt với cậu như thế.
“Ta sẽ chết sao?” Tống Tiểu Chu thẫn thờ mà nói.
Lục Hành nhìn cậu, giữa hai lông mày hiện lên mấy phần ôn nhu, nhẹ giọng: “Sẽ không, ngươi là Tiểu Chu của ta.”
“Mạng của ngươi là của ta.” Lục Hành ngữ khí chậm chạp, tư thái thẳng thắn khiến Tống Tiểu Chu nhất thời cũng không biết nên tin hay không tin, sinh khí hay không sinh khí.
Lục Hành rũ lông mi, nắm tay Tống Tiểu Chu, thấp giọng nói: “Tiểu Chu, lần này lợi dụng ngươi là ta không đúng. Xin lỗi ngươi.” Rất có vài phần đáng thương.
Tống Tiểu Chu ngón tay cuộn tròn, trầm thấp hờn dỗi nói: “Nào có ai một bên hại người một bên vừa nói xin lỗi!”
Lục Hành ngẩng đầu lên nhìn cậu. Tống Tiểu Chu bị y nhìn chằm chằm, nói: “Nhìn ta cũng không có tác dụng. Lục Cẩn Chi, ngươi gạt ta.”
“Xin lỗi.”
Tống Tiểu Chu nhìn y chằm chằm một lát, rút tay ra, muốn đánh lại không dám, cũng không nỡ. Gương mặt kia của Lục Hành đẹp tới kì dị, tuấn tú nho nhã, đặc biệt là lúc chuyên chú nhìn cậu quả thực khiến Tống Tiểu Chu nhịn một bụng khí cũng không phát ra được.
“Ngươi ỷ mình lớn lên đẹp mã,” cậu lầm bầm nói thầm, trực tiếp đẩy Lục Hành xuống, kết luận, “Tên lừa đảo.”
“Quỷ xấu xa!”
Hết chương 16.Editor: Tùy Tiện
Chú thích:(*) Nhất khởi nhất phục: lúc cao lúc thấp
(**) Lục tinh: sao xanh