Tống Tiểu Chu không cam lòng xuống xe ngựa. Tịnh An Uyển ở ngay trước mắt, tường trắng ngói đen, thanh tĩnh nhã trí, cứ như vậy tọa lạc giữa sườn núi. Lưng tựa Phu Nhật Sơn, xa xa là núi rừng xanh thẳm, mây mù giăng lối, không hề có nửa phần âm u.

Ba người đứng ngoài cửa. Bất quả chỉ mới hơn một ngày nhưng Tống Tiểu Chu rất muốn gặp Lục Hành. Nhưng cậu không biết sư huynh đệ hai người này có tâm tư gì, lại mong Lục Hành không xuất hiện.

“Tống huynh đệ, dẫn đường đi.” Thẩm Trí cười tủm tỉm.

Tống Tiểu Chu mặt không đổi sắc liếc hắn, mím môi, từng bước dẫn đầu đi qua bậc cửa. Tống Tiểu Chu sờ sờ dao găm, suy tính xem khả năng cậu đâm được hai người này là bao nhiêu.

Thẩm Trí nhìn quanh một vòng, nụ cười trên mặt từ từ biến mất. Hắn nhìn Tống Tiểu Chu, nói: “Lục Hành đến tột cùng đã giết bao nhiêu người?”

Tống Tiểu Chu không lên tiếng.

Thẩm Trí điềm nhiên nói: ” Cả tòa trạch viện này đều là âm sát khí, nếu không phải giết quá nhiều người thì chính là người chết bị hành hạ tới chết mới lưu lại âm khí nồng nặc như thế.”

Lương Mộ sắc mặt vô lo, lông mày lại nhíu chặt.

Tống Tiểu Chu dừng bước, trừng Thẩm Trí. Cậu vừa muốn nói chuyện liền nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, không nhanh không chậm: “Tiểu Chu cái gì cũng không biết, không bằng ngươi hỏi ta.”

Mấy người theo tiếng nhìn lại, phát hiện cuối hành lang chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một người. Bạch y mặc phát, mi mục như họa, lười biếng dựa vào cột nhà đỏ thắm.

Tống Tiểu Chu trong lòng giật mình: “Cẩn Chi, hai người kia là người xấu, ngươi đi mau!”

Lục Hành mắt điếc tai ngơ, nhìn Tống Tiểu Chu, mỉm cười nói: “Tiểu Chu, lại đây.”

Tống Tiểu Chu không chút nghĩ ngợi muốn chạy tới lại bị Thẩm Trí bắt được. Leng keng một tiếng Lương Mộ đứng bên cạnh đã rút kiếm.

Lục Hành nhìn chằm chằm Thẩm Trí nắm chặt cổ tay Tống Tiểu Chu, thần sắc trở nên lạnh lẽo: “Buông hắn ra.”

Tống Tiểu Chu dùng sức giãy khỏi Thẩm Trí, nhưng không biết tại sao người này lớn lên trong nhỏ yếu lực tay lại cực kì lớn. Thẩm Trí nhìn Lục Hành, nói: “Thả hắn để hắn trở thành oan hồn giúp ngươi no bụng sao?”

“Liên quan gì tới ngươi?” Lục Hành ánh mắt đỏ tươi, sắc mặt bình tĩnh, “Buông tay.”

Y vừa dứt lời, hòn non bộ sừng sững bị gọt mất một nửa, trực tiếp đập về phía Thẩm Trí.

Thẩm Trí hừ lạnh một tiếng, mắng chặt tay Tống Tiểu chu thoải mái tránh thoát. Mà bên kia Lương Mộ mười phần hiểu hắn, nâng kiếm ép về phía Lục Hành. Thân kiếm khắc câu tông bí thuật, ám mang lưu chuyển, chuyên nhiếp* quỷ quái.

Lục Hành thân pháp quỷ quyệt, xuất quỷ nhập thần nhưng Lương Mộ cũng không vừa, một đoạn hành lang uốn khúc bị đánh sụp hơn nửa.

Bốn phía quanh Lục Hành nổi lên âm u quỷ khí, đột nhiên từ đâu xuất hiện vài con quỷ. Chúng không phải quỷ hạ nhân mà Tống Tiểu Chu đã gặp qua, chính là đám hắc y nhân chết thảm lúc trước. Tử trạng thê thảm làm người sợ hãi, tà lệ hí mà hướng về phía Lương Mộ.

Tống Tiểu Chu lòng như lửa đốt, cả giận nói: “Buông tay, không thì ta sẽ không khách khí với ngươi!”. ngôn tình hài

Thẩm Trí không nói gì, Lục Hành so với hắn tưởng tượng còn lợi hại hơn. Ác quỷ bình thường bất quá chỉ là giết người mà thôi. Giết người chưởng khống** quỷ, quả thật hiếm thấy.

Đột nhiên, một đạo hàn quang kéo tới, Thẩm Trí nghiêng người né tránh Tống Tiểu Chu liền thoát khỏi tay hắn, hướng Lục Hành chạy tới.

Thẩm Trí nhíu chặt lông mày, đầu ngón tay nhanh như chớp bắn ra tơ bạc, Tống Tiểu Chu theo bản năng né tránh liền bị hắn bắt lại.

Thẩm Trí nói: “Chớ dại dột, ở cùng Lục Hành ngươi sẽ chết.”

Tống Tiểu Chu cắn răng, chủy thủ trong tay dùng sức tìm sợi tơ bạc. Nhưng không biết sợi kia lằm bằng gì, thế mà lại không hề sứt mẻ: “Chuyện không liên quan tới ngươi, ta cứ thích ở bên y đấy!”

Thẩm Trí trở tay đánh ra một tấm hoàng phù, nhưng không biết ma nữ mất lưỡi kia từ khi nào đã tới phía sau hắn, ý muốn đánh lén.

Bỗng dưng hắn nghe Lương Mộ kêu một tiếng “Sư đệ”. Con mắt hắn trợn to, nhưng Lục Hành trực tiếp tung một chưởng tới hắn, quỷ khí như đao, ép thẳng tới mặt.

Thẩm Trí vội vàng thối lui hai bước. Tống Tiểu Chu thoát khỏi giam cầm, lao thẳng vào lồng ngực Lục Hành. Thẩm Trí sắc mặt trắng bệch, năm ngón tay run lên, tấm hoàng phù rực rỡ nhanh chóng dính lên.

Tống Tiểu Chu chỉ cảm thấy Lục Hành rên khẽ một tiếng, khàn khàn nói một câu “Nhắm mắt”, trong phút chốc mọi âm thanh đều dần xa.

Thời điểm Tống Tiểu Chu mở mắt phát hiện bản thân đã tới một mảnh núi rừng. Năm ngón tay lạnh lẽo của Lục Hành chặt chẽ siết lấy cậu, tròng mắt đỏ tươi lộ ra mấy phần nham hiểm.

Tống Tiểu Chu trầm thấp kêu: “Cẩn Chi.”

Lục Hành nghe thấy được, giật giật, nghiêng đầu đi, con ngươi hồng thấu dọa người, yên lặng nhìn Tống Tiểu Chu. Tống Tiểu Chu nhất thời không dám lên tiếng, do dự một chút, giơ tay khoát lên bả vai Lục Hành, nức nở nói: “Xin lỗi, ta dẫn theo người xấu trở về.”

Nửa ngày sau Lục Hành mới tìm được âm thanh của mình, nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi sai.”

Y dùng bàn tay lạnh lẽo vuốt ve hai má Tống Tiểu Chu. Thiếu niên da thịt ấm áp, tràn ngập khí tức tươi sống dụ người. Y kìm lòng không đặng, đôi môi dán váo: “Tiểu Chu.”

Hai người quỳ dưới đất ôm lấy nhau. Tống Tiểu Chu không dám động, chân mềm tới không đứng được. Lục Hành ở sát bên, tư thế cực kì thân mật lại làm cho cậu lạnh run cả người, giống như con mồi yếu ớt bị mãnh thú thăm dò. Cậu hoảng lên, âm thanh run rẩy: “Cẩn Chi, Cẩn Chi…”

Cậu cũng không biết nên làm gì. Xin tha? Chạy trốn? Đều không đúng. Giống như vừa trở về từ cõi chết, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.

Lục Hành duỗi đầu lưỡi liếm lên da thịt, Tống Tiểu Chu cả người căng thẳng, khẩn trương đến đòi mạng. Cậu vô thức nắm lấy lại nghe thấy Lục Hành hừ nhẹ. Tống Tiểu Chu nhìn sang mới phát hiện trên mu bàn tay Lục Hành bị thương, là phù triện của Thẩm Trí lưu lại.

Tống Tiểu Chu nhìn vết thương, nâng lên tay Lục Hành: “Làm sao lại bị thương nghiêm trọng như thế.”

Cậu đau lòng muốn hỏng. Tay Lục Hành vốn rất đẹp, giống như lãnh ngọc.

Nhìn vết bỏng xấu xí, Tống Tiểu Chu cúi đầu, hôn lên.

Lục Hành cứng đờ, đôi mắt nhắm lại, khi mở ra con ngươi đỏ tươi đã lui mấy phần. Y hít một hơi thật sâu, gọi: “Tiểu Chu.”

Tống Tiểu Chu ngẩng mặt lên nhìn Lục Hành. Lục Hành hôn lên mi tâm của cậu, nói: “Đừng sợ.”

Không biết tại sao, chóp mũi Tống Tiểu Chu có chút chua, úng thanh úng khí*** nói: “Ta không sợ.”

“Bé ngoan.” Lục Hành khẽ cười, ánh mắt rơi trên ngọc bội bên hông cậu.

Y sờ sờ đầu cậu, nói: “Tiểu Chu, ta thật cao hứng, ngươi đã trở lại.”

Tống Tiểu Chu mím môi một cái.

Lục Hành nói: “Ngươi có rất nhiều cơ hội có thể đi, mục đích của hai người kia là ta. Nếu ngươi muốn rời khỏi, bọn họ sẽ không ngăn cản.”

Tống Tiểu Chu nhìn Lục Hành, Lục Hành cũng nhìn lại cậu, bộ dáng ác quỷ chưa thu lại, khiến người ta cảm thấy run rẩy nguy hiểm.

Tống Tiểu Chu nuốt một cái, nghiêng đầu qua chỗ khác, nổi giận mà nói: “Ngươi ở nơi này, ta chỗ nào cũng không đi.”

Lục Hành nhìn cậu thật sâu. Tống Tiểu Chu nâng mắt, lúc này mới phát hiện nơi này giống như thật quen thuộc, như đã từng tới.

Trước mặt là đống đất vàng thấp nhỏ, phía trước dựng một bia đá vô danh.

Tống Tiểu Chu hỏi: “Đây là nơi nào?”

Lục Hành trầm mặc chốc lát, nói: “Mộ phần của ta.”

Hết chương 15.

Editor: Tùy Tiện

Chú thích:

(*) Nhiếp: trấn áp, đoạt

(**) Chưởng khống: Khống chế

(***) Úng thanh úng khí: kiểu ngạt hơi nói không thành lời

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play