Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Ba ngày sau, Ngưng Hồn Đan thành, đan hương đầy phòng.

Lò đan tự động mở ra, một viên tiên đan màu tím chậm rãi nổi lên, tử khí mờ mịt, nhìn từ xa có thể cảm thấy linh hồn vui mừng.

Ba phần tài liệu có thể cung cấp luyện đan hủy hai phần, xác xuất thành công một phần ba. Tần Dịch giống như hư thoát dựa vào một bên, nhìn tiên đan trên không trung có hào quang lượn quanh, trong lòng vừa vui mừng cũng có chút nghĩ mà sợ.

Đồ chơi như xác suất học này, hắn không hiểu, trên lý luận có năm thành xác xuất thành công, ba phần tài liệu luôn có thể thành một phần. Nhưng trên thực tế, khi hai phần tài liệu trước ngươi đều luyện hỏng, còn thừa một phần tài liệu cuối cùng, vậy hai phần trước tương đương không tồn tại, phần này thất bại chính là triệt để thất bại.

Thời điểm luyện đan tâm không truy cầu thứ khác, không có đi cân nhắc những chuyện lo được lo mất này, một hơi tiếp tục luyện, cuối cùng đã thành. Sau đó ngẫm lại nếu như thất bại thì sao?

Phải lại tìm dược liệu phù hợp, một lần nữa luyện, vậy cũng không biết ngày tháng năm nào, chỉ riêng Yêu Huyết Hắc Liên chính là cực kỳ ngoài ý muốn đoạt được, giấu trong người gần một năm, nơi khác cũng chưa chắc tìm được.

Đan dược lắc lư bay tới Lang Nha bổng bên tường, tiếp theo lơ lửng trên đỉnh bổng, tử khí nhẹ nhàng vẩy xuống, bao phủ thân gậy, đan dược kia cũng dần dần hạ xuống, dần dần dung họp cùng Lang Nha bổng, có chút cảm giác mông lung mộng ảo.

- Tần Dịch...

Lưu Tô thấp giọng nói.

- Ta hấp thu ngưng hồn, phải ngủ say một đoạn thời gian mới có thể thức tỉnh, thời gian sẽ không quá lâu, nhưng không có con số chuẩn xác... Ngươi không có ta ở bên người, tự mình động não nhiều một chút, chớ bị người lừa.

Tần Dịch ngẩn người, lại nhất thời không biết trả lời thế nào.

Lúc trước hắn cũng không có nghĩ qua, sau khi đan này luyện thành phải tiến vào trạng thái không cách nào trao đổi cùng Lưu Tô trong thời gian ngắn... Cái này vốn không có gì, cũng chỉ ngủ say một đoạn thời gian, rất nhanh có thể trông thấy một bổng linh thích yy trước mặt... Thế nhưng đối với Tần Dịch, thật sự cảm giác giống như đáy lòng lập tức trống đi một khối.

Lúc trước vào hoàng cung gặp phụ thân của Thanh Quân, một buổi sáng không mang Bổng Bổng đều cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, lần này cần ly khai bao nhiêu ngày?

Nhưng hắn cũng biết không thể có "Chứng ỷ lại Lưu Tô", hắn chung quy phải dựa vào chính mình.

Thật ra, giai đoạn gần đây làm việc, tuyệt đại bộ phận đều do chính bản thân hắn lựa chọn, ngoại trừ thời điểm cần vật gì đó "Ta muốn ta muốn" ra, Lưu Tô rất ít xen vào ảnh hưởng mạch suy nghĩ làm việc của hắn. Trong lòng hai bên sớm đã hiểu rõ, một ngày kia Lưu Tô ngưng tụ thân thể —— thậm chí không cần chờ ngưng tụ thân thể, chỉ cần Dương Thần ly thể có thể tự tại ngao du thì không còn khả năng từng giây từng phút ở cùng một chỗ với Tần Dịch.

Hắn sớm muộn gì cũng phải làm quen với cuộc sống không có Lưu Tô.

Lưu Tô khôi phục càng nhiều, cách ngày đó càng gần.

Hôm nay ngủ say ngắn ngủi, xem như một lần diễn thử, phải làm quen.

Tử quang dần dần biến mất, Lưu Tô không một tiếng động. Tần Dịch tiến lên cầm Lang Nha bổng, khẽ thở dài một hơi, quay người đi ra ngoài.

Lúc này, trên tay vẫn nắm Lang Nha bổng, nhưng không có Lưu Tô có thể trao đổi... Sống nương tựa lẫn nhau với hắn chưa bao giờ là một cây Lang Nha bổng, mà là hồn linh núp trong bổng.

Phút đầu tiên không có Lưu Tô... Ngược lại không có loại cảm giác trống vắng lúc trước, chỉ có chút không yên lòng.

Tu hành cũng không có tâm tư gì.

Thay vì nói là mất đi Lưu Tô để trao đổi, không bằng nói là một loại cảm giác cô độc.

Trước đây ỷ lại Lưu Tô, nói vì học đạo, thật sự không bằng nói là đồng bọn sống nương tựa lẫn nhau, có nó có thể bù đắp cảm giác cô đơn một mình ở dị giới. Lưu Tô là người duy nhất biết rõ lai lịch của hắn không ở thế giới này, theo ý vị này, cũng chỉ có Lưu Tô có thể khiến cho hắn tìm được tình cố hương.

Một vị... Khách qua đường ở dị giới.

Dị hương dị khách, thời điểm bản thân cô độc, còn sẽ đặc biệt tưởng niệm Thanh Quân. Cũng không phải lúc này, lúc trước cũng từng có, chẳng qua hắn sẽ không biểu hiện trước mặt Lưu Tô, cái kia dường như sẽ lộ ra mình rất không "Xuất trần".

Đó dù sao cũng là nữ nhân đầu tiên của mình, cũng là người duy nhất thật sự coi là "Bạn gái". Đến thời điểm cô độc, tự nhiên nhớ nàng.

Bình thường vô tri vô giác, không có tưởng niệm từng giây từng phút, nhưng vừa đến thời điểm nào đó cô độc, sẽ có tình cảm tưởng niệm như thủy triều vọt tới. Hắn sẽ rất muốn biết Lý Thanh Quân hiện tại thế nào, trên vai còn gánh vác trọng trách nặng nề hay không, có gian thần làm khó nàng hay không, giúp tiểu oa nhi hơn một tuổi thống trị quốc gia có phải rất khó khăn hay không...

Đêm hôm đó triền miên thường thường cũng sẽ xẹt qua trong óc, Tần Dịch biết mình không phải người quên tình, hắn không thể quên được, đó là mối tình đầu.

Nói toạc ra, hắn cáo biệt Nam Ly đi tìm đạo còn có một tầng ý vị là vì có thể bảo vệ nàng.

Mà không phải vì rời khỏi nàng.

Lúc này không có Lưu Tô, không có Thanh Quân, không có Minh Hà, tu hành tới bây giờ, bỗng nhiên quay đầu, lại là một thân một mình.

Tần Dịch lắc đầu, bỗng nhiên bật cười.

Rời khỏi động phủ, leo lên đỉnh núi của mình, phát hiện đã là hoàng hôn. Lên cao trông về phía xa, nhìn dãy núi mênh mông trong mưa phùn tà dương, có thể để cho tâm tình của mình rộng mở hơn một chút.

Hắn ngồi ở vách đá, lấy ra sáo ngọc, nhẹ nhàng thổi một khúc.

Không có thành pháp, chẳng qua chỉ thể hiện tâm tình, biểu đạt tùy tính, thổi một hồi liền tự thành làn điệu, đã thành một khúc hoàn toàn mới.

Tiên gia chi kỹ chính là như thế, có thể làm cho một người một tháng trước căn bản không hiểu âm nhạc, bỗng nhiên biến thành âm nhạc gia.

- Nói là khách qua đường, thật ra ngươi là một người tình cảm rất phong phú.

Sau lưng truyền đến âm thanh của Cư Vân Tụ.

Tiếng sáo Tần Dịch chợt dừng lại, thản nhiên nói.

- Sư tỷ hôm nay không ngủ được sao?

- Vừa tỉnh ngủ, nghe thấy âm điệu hữu tình, lòng có nhận thấy. Không ngờ tông ta thật sự có người dùng nhạc kể tiếng lòng.

Cư Vân Tụ ngồi bên cạnh hắn, có chút tò mò mà nghiêng đầu nhìn hắn.

- Đây là tiểu biệt (*) cùng ai?

[Tiểu: nhỏ, ngắn ngủi, Biệt: Ly biệt]

Tần Dịch biết rõ làn điệu thể hiện ý vị không thể gạt được người thông thạo như Cư Vân Tụ, chỉ có thể nói.

- Nhớ tới bằng hữu tạm thời phân biệt, cũng nhớ tới người yêu cố quốc.

- Ngươi có người yêu?

Cư Vân Tụ tự động không để ý đến hai chữ bằng hữu, bắt được trọng điểm.

- Vì sao không làm đạo lữ, luôn bầu bạn bên người?

Tần Dịch xuất thần mà nhìn núi xa.

- Nàng có trách nhiệm của nàng, nặng như đạo.

- Vậy còn ngươi? Vì sao không bồi bên cạnh nàng?

- Ta cũng có trách nhiệm của ta.

Tần Dịch nói.

- Lúc ta cầu đạo thành công, ta sẽ trở về.

- Dù trăm năm sau, nàng đã tóc trắng xóa?

Cư Vân Tụ thở dài.

- Chi bằng thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ.

Tần Dịch trầm mặc một lát, chậm rãi nói.

- Ta, không cần trăm năm.

Cư Vân Tụ tò mò nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười.

- Thật sự là nhanh, hơn một tháng, mới vào Cầm Tâm đã đến Cầm Tâm tầng thứ tư, ta rõ ràng không cảm giác ra được phù phiếm, vẫn rất ổn định như cũ.

Tần Dịch nói.

- Là đạo của sư tỷ hợp tu hành của ta, cho nên đột nhiên tăng mạnh.

Cư Vân Tụ gật gật đầu, lại nói.

- Ta chỉ truyền ngươi sáo kỹ, không truyền chiến pháp. Hôm nay vừa vặn nói đến chỗ này, ta truyền cho ngươi mấy khúc, dùng để tác chiến.

Nói xong lại muốn một ngón tay điểm tới đây, Tần Dịch bỗng nhiên nói.

- Nói tay nắm tay đấy.

Ngón tay nhỏ nhắn của Cư Vân Tụ dừng lại, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.

- Ngươi thật sự muốn trêu chọc ta?

Tần Dịch vẫn chưa trả lời, nàng lại cười nói.

- Mà thôi, chẳng qua là một người tịch mịch.

Tần Dịch ngạc nhiên.

- Xem ra cô hiểu rất rõ.

Cư Vân Tụ cười một tiếng không đáp.

Ngọc nguyện cùng tịch mịch, chẳng qua là người giống nhau mà thôi.

Cư Vân Tụ lật bàn tay nhỏ nhắn của mình một cái, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cây Thất Huyền Cầm.

- Ta đàn, ngươi nghe, đợi đến lúc học được, ta và ngươi tương hòa, tốt chứ?

Tần Dịch cười nói.

- Cô xác định ta có thể biết âm luật của cô sao? Đừng kỳ vọng quá cao...

Cư Vân Tụ mỉm cười.

- Muốn để ta tay nắm tay, đây chính là ngưỡng cửa đầu tiên, nhìn ngươi được hay không được.

Tiếng đàn nổi lên, bầy chim lượn quanh, tương hòa mà hót, tri âm tri kỷ, vang vọng trong trời chiều.

Trong tiếng đàn chẳng biết lúc nào vang lên tiếng sáo, giống như trong nước chảy bỗng nhiên tăng thêm gió núi lướt nhẹ qua, có hoa rơi trôi trên mặt nước, chậm rãi lênh đênh.

Hai cây tùng thấp bên động hóa thành hai đồng tử Thanh Phong Minh Nguyệt, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, thấp giọng tán thưởng.

- Chân cầm sắt tương hợp, tri âm khó tìm.

Tông này toàn văn nhân thi sĩ, ngay cả đồng tử đầu to đều là văn thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play