Nếu như thuận theo quẻ tượng "Hoặc duợc tại uyên", ngày hạt giống thành hoa, cũng chính là thời điểm tu hành của Tần Dịch đột phá đến đủ luyện chế đan dược.
Đây không phải đại năng nào đó an bài, cũng không phải khí vận gia thân, là một loại "Cơ" huyền diệu khó giải thích, như tỉnh ngủ mở mắt, tia nắng đầu tiên vừa vặn chiếu vào cửa sổ.
Ngươi và thế giới sáng ngời cùng nhau.
Nếu như thường ở vào cơ hội như vậy, đạo cảnh cũng có thể nhanh chóng tăng lên.
Có lẽ do trời đất vận hành có quy luật, đền bù cho mọi việc không như ý, tất cả đều phí công lúc ở Nam Ly, thẳng đến khi "Ổn định".
Cái này tất nhiên không thể lâu dài, chỉ không biết còn có thể duy trì bao lâu, hy vọng có thể lâu hơn một chút.
Tần Dịch trở lại động phủ, mỗi ngày lẳng lặng tưới nước cho vườn hoa, tưới xong an vị ở một bên, lấy bút vẽ tranh.
Tiên thảo trong vườn ngoại trừ các loại cá biệt, đại bộ phận cũng đã thành thục, nhìn hương thơm đầy vườn, tất cả đều do tự tay mình trồng, rất có cảm giác thành tựu, vẽ vào trong tranh, cũng càng ngày càng xinh đẹp mà lại viên mãn.
Cũng không biết thời gian tĩnh tu như vậy qua mấy ngày, khi tranh hắn vẽ cũng tràn ra hương hoa, tu hành ở trong bầu không khí yên lặng tường hòa này, bất tri bất giác mà đột phá Cầm Tâm tầng thứ ba.
Nhìn như rất nhanh, đã ngang cấp cùng tu vi Võ Đạo, cũng bình thường, dù sao hắn đến Vạn Đạo Tiên Cung là vì Tiên Đạo, Võ Đạo tạm thời trì trệ không tiến.
Bất kỳ một cảnh giới tu hành nào, nếu như dùng hình thức "Cửu Trọng Thiên" chia làm chín tầng, tự nhiên có đạo lý riêng. Tại cấp độ thấp như Phượng Sơ cũng không nổi bật, giữa mỗi một tầng nhìn như không có ngưỡng cửa gì, mà tới Cầm Tâm sẽ phát hiện ngưỡng cửa bắt đầu hiện ra.
Vừa đến tầng thứ ba, xem như ba tầng hạ, đột phá tương đối nhanh chóng, cũng không có chênh lệch cấp bậc rõ ràng. Mà theo tầng thứ ba đến tầng thứ tư sẽ xuất hiện chênh lệch, xem như đột phá ngưỡng cửa sơ kỳ đến trung kỳ. Chất lượng tu hành tăng lên sau khi qua ngưỡng cửa này còn nhiều hơn so với ba tầng trước cộng lại.
Đây vẫn chỉ là mỗi ba tầng một cửa, đến cấp độ càng cao, vậy chính là mỗi một tầng đều là một cửa, nhất trọng nhất trọng, như lên cửu thiên.
Lưu Tô đề nghị với Tần Dịch tu hành có thể bắt đầu luyện đan, chính là Cầm Tâm tầng thứ tư.
Đây đối với rất nhiều người đều là một cửa ải rất phiền toái, nhưng đối với Tần Dịch mà nói, một chút cũng không khó. Bởi vì hắn là một Đan Sư.
Ngoại đan chi học không phải dùng vào ngày thường cắn dược thăng cấp, cho nên hắn bình thường không cắn dược, đã được không ít người khen ngợi "Tu hành ổn định", nhưng ngay tại lúc này, phụ trợ thăng cấp đột phá cửa ải còn không dùng đó mới gọi là ngốc, học ngoại đan lâu như vậy cũng không phải học cho đẹp mắt.
Dược thảo trong dược viên, có lúc trước thắng được từ chỗ Tây Tương Tử, cũng có sau đó phân phó Thanh Phong Minh Nguyệt đi mua sắm bổ sung, hết thảy đều dùng để luyện "Ngọc Linh Đan" đột phá cửa ải này, sớm chuẩn bị xong.
Hơn nữa ngày hôm qua cũng sớm đã luyện thành một lò, đợi đến hôm nay đột phá tầng thứ ba sẽ bắt đầu ăn, hết thảy đều đều có chuẩn bị.
Tu hành có "Tài" có "Địa", thoải mái như thế.
Tần Dịch lấy ra một viên "Ngọc Linh Đan", không nói hai lời mà trực tiếp cắn dược.
Lưu Tô nhìn bộ dạng tĩnh tu của hắn, không nói một lời.
Có đôi khi hai người đều có chút cảm giác hoảng hốt, không biết Tần Dịch tu hành đột phá, rốt cuộc vì chính hắn hay vì Lưu Tô.
Ít nhất, toàn tâm toàn ý nhắm thẳng Cầm Tâm tầng thứ tư không thể chờ đợi được mà làm tốt hết thảy chuẩn bị này hoàn toàn là vì Lưu Tô. Nếu không chỉ luận bản thân Tần Dịch, tuyệt sẽ không có tính giai đoạn cùng tính mục đích rõ ràng như thế, đây vốn là chuyện trái ngược với tu hành.
Lưu Tô thậm chí hoài nghi, Tần Dịch tu hành ở Vạn Đạo Tiên Cung, nếu như không có bất ngờ khác, nói không chừng sẽ dừng ở đây liền đã "Ý tận". Đương nhiên, bất ngờ nhất định sẽ có, bởi vì hành trình Tiên cung căn bản chưa hiện ra toàn cảnh.
Trong khí hải của Tần Dịch, ý tượng đầm nước kia bắt đầu có gợn sóng.
Đó là dược lực đã bắt đầu có tác dụng.
Đầm nước yên lặng như sông lớn nổi sóng, dường như có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, mây mù càng thêm dày đặc, phía trên như có mây dày rải mưa, trên dưới đan vào một mảnh, hỗn dung thành cảnh.
Cầm Tâm trung kỳ.
Tầng thứ tư.
Tần Dịch mở mắt.
- Ta tu hành mấy ngày?
Lời này rất thú vị, bởi vì trong ý tượng của hắn chỉ qua một hồi, giống như đứng ở bờ sông xem phong cảnh trong chốc lát.
Lưu Tô đáp.
- Ba ngày.
Tần Dịch quay đầu, quả nhiên Hỏa Lân Thảo cần dùng làm tài liệu phụ đã triệt để căng lá, đỉnh còn mơ hồ có hoa vàng.
Dược cũng đã thành.
- Nhắm mắt lại chính là ba ngày...
Hắn "Chậc chậc" hai tiếng.
- Trách không được có một ít lão quái vật, một lần bế quan thì không biết bao nhiêu năm.
Lưu Tô nói.
- Ngươi bây giờ Tiên Đạo tu hành đã vượt Võ Tu. Có nhớ mình tổng cộng tu hành bao nhiêu thời gian hay không?
Tần Dịch nghiêm túc nghĩ.
- Gần một năm.
Trên thực tế, hôm nay cách ngày hắn xuyên việt cũng chỉ vừa qua một năm một chút.
- Cho nên ngươi là một hiện tượng đặc thù.
Lưu Tô nói.
- Loại tình huống một lần bế quan không biết bao nhiêu tuế nguyệt kia, có lẽ rất khó xuất hiện trên người ngươi.
- Vậy thì tốt rồi, thật ra ta một mực đang nghĩ một chuyện...
- Cái gì?
- Những người có đạo lữ kia, một lần bế quan bao nhiêu năm qua đi, có phải trên đầu đã xanh mơn mởn hay không... Trách không được rất nhiều tu sĩ thà rằng độc thân!
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ suy nghĩ chuyện cực kỳ quan trọng!
Lưu Tô tức giận mà "Phì" một tiếng.
- Có lẽ ngươi là Tu tiên giả nhàm chán nhất trong lịch sử!
"Ha ha..."
Tần Dịch vươn người đứng dậy, cẩn thận hái Hỏa Lân Thảo.
- Đi, luyện Ngưng Thần Đan!
Đến đan thất, nhìn Tử Kim Bát Phương Thú Thủ Lô, Tần Dịch đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Có thể nói, hắn vì lò này và Địa Hỏa mà lựa chọn ngọn núi này, nhưng ở chỗ này lâu như vậy, ngày hôm qua luyện Ngọc Linh Đan mới dùng lần đầu, không biết nếu như Tây Tương Tử biết liệu có tức khóc hay không.
Thật ra trên lý luận, hắn cái gì cũng không học, chẳng qua mỗi ngày luyện đan, đó cũng là một loại tu hành. Chỉ có điều, loại tu hành này quá mức xa xỉ, ai có nhiều dược như vậy cho ngươi luyện?
Tần Dịch lấy ra nửa đóa Yêu Huyết Hắc Liên, Cố Hồn Hoa thắng được từ chỗ Tây Tương Tử, dùng Hỏa Lân Thảo vừa mới trồng ra điều hòa làm vật dẫn, dựa theo tỷ lệ hòa tan, chế thành dược phôi.
Sau đó đưa vào lò đan.
Lò đan mơ hồ tản ra thần quang, Địa Hỏa thông qua lò đan, vậy mà toát ra đan hỏa từ trong lò đan, cẩn thận mà tế luyện dược phôi. Thấp thoáng còn có linh khí phát ra, dung hợp vào trong dược phôi, phụ trợ dược lực dung hợp.
- Không bắt đầu dùng còn nhìn không ra, chúng ta đều đánh giá thấp cái lò này.
Lưu Tô ở một bên cười nói.
- Chỉ luận giá trị luyện đan, phẩm cấp còn cao hơn so với cây sáo kia của ngươi, không hổ đã từng là dụng cụ của tu sĩ Huy Dương, ít nhất tăng thêm hai thành nắm chắc cho chúng ta luyện đan... Loại bảo vật này, Tây Tương Tử thế mà muốn dùng mấy hạt giống để đổi.
Tần Dịch thuận miệng nói.
- Sớm biết như vậy không đưa hắn phương thuốc rèn thể, thật sự quá hối hận, nên hướng đạp một cước lên mông hắn mới đúng.
- Cũng không có gì, trong Nguyệt Hoa Rèn Thể Dịch kia bỏ thêm mủ dịch của Kim Thiềm, nó sẽ khiến phàm nhân đêm đi tiểu nhiều lần, tu sĩ không buồn tiểu cũng sẽ thúc tiểu, chỗ nào đó có khả năng ngứa ngáy sinh mụn, xem như cho hắn một chút giáo...
Không khí chợt có chút im lặng.
Tần Dịch đang chuẩn bị thúc giục pháp lực khống chế lò lửa, mặt không biểu lộ quay đầu nhìn Lang Nha bổng bên cạnh.
Lang Nha bổng "Tấn tấn tấn" mà nhảy ba cái, trốn đến góc tường.
- Khống, khống hỏa... Đừng phân tâm...
Tần Dịch nghiến răng.
- Cây gậy chết tiệt, ngươi nhớ kỹ cho ta!
Quay đầu nhìn lại, lò lửa quả nhiên đã bắt đầu nhảy loạn, Tần Dịch không dám phân thần, chuyên tâm khống chế lửa.
Ngọc Linh Đan phụ trợ mình đột phá kia là lục phẩm đan dược. Lúc trước Tần Dịch ỏ trong liệt cốc đã có thể miễn cưỡng vượt cấp luyện ra thất phẩm đan, hiện tại tu vi tiến nhanh, đồ vật còn rất tốt, tỷ lệ thành công luyện ra lục phẩm đan dược cực cao. Nhưng Ngưng Thần Đan thì vô cùng khó khăn, đã đạt đến tứ phẩm, cho dù để cho Trình Trình lúc trước đến luyện cũng không dám đánh cược nói có thể luyện thành.
Cho nên ít nhất cần vượt qua ngưỡng cửa Cầm Tâm tầng thứ tư, có thể làm cho pháp lực khống chế càng rộng một chút, có thể thêm một phần nắm chắc.
Hồng Liên Tâm Hỏa dưới lòng đất có nhiệt độ cực cao, cũng đủ ổn định, khuyết điểm duy nhất là không đủ đều, phải phối hợp với Vu Chúc Tế Hỏa của chính hắn dung hợp điều tiết khống chế, còn phải khống chế hỏa diễm cực kỳ tinh diệu. Sau đó lại tăng thêm đặc tính của lò đan này, hoàn mỹ phối hợp, mới khó khăn lắm có tư cách nhất định đi luyện Ngưng Thần Đan.
Xác xuất thành công có lẽ sẽ không vượt qua năm thành, cũng may tài liệu không phải quá túng thiếu, có thể luyện ba lần.
"Phanh!"
Trọn vẹn luyện một ngày một đêm, lò đan đột nhiên lay động một trận, dược phôi hủy hoại, dược lực mất hết.
Không có quan hệ với phân tâm lúc trước, đã sắp thành đan còn nổ, nói rõ dung hợp cuối cùng không có khống chế tốt. Tần Dịch lắc đầu, hơi khôi phục pháp lực một chút, suy xét cảm giác cuối cùng vừa rồi, thần sắc lại không thay đổi mà tiếp tục đưa vào phần dược phôi thứ hai.
Thất bại là trong dự liệu, bảo trì tâm tính mới quan trọng nhất.
Ngay tại lúc này, hắn thường thường có thể vật ngã lưỡng vong, đạt tới đạo cảnh chăm chú nhất, đây là thiên phú của Tần Dịch, trước sau như một.
Lại một ngày một đêm trôi qua.
Tần Dịch an tọa trong đó, ổn định mà khống chế hỏa diễm, ngay cả động cũng không động.
Trong lò đan dần dần lại thành đan hình, đã có đan hương mơ hồ đang tràn lan.
Lưu Tô tựa ở bên cạnh nhìn xem, phảng phất như nhìn thấy thiếu niên chăm chú nhìn chằm chằm vào bình gốm lúc trước.
Một năm qua đi, vẫn là một người một bổng, một mình trong tĩnh thất. Người vẫn là người kia, bổng vẫn là bổng kia. Nhưng Tần Dịch đã là tu sĩ Cầm Tâm trung kỳ, cấp bậc và dụng cụ luyện đan khác biệt —— tựa như ràng buộc của mọi người cũng sớm đã không giống lúc trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT