Toàn bộ quá trình Lương Nghị chỉ ngốc ngốc bị anh họ vợ đánh một trận. Vốn định đánh trả, kết quả ánh vợ họ nói một câu:"Cậu thử đánh lại xem." Lập tức héo.

Cũng may thân thủ Lương Nghị tốt hơn hắn nhiều, rất nhanh đã chết trụ Văn Đái đang bùng nổ.

"Có chuyện từ từ nói." Lương Nghị vội khụ một tiếng:"Em không có tìm thế thân..."

Lời nói ra ngay cả mình cũng không tin. Ngay từ đầu thật đúng là anh định tìm một thế thân để thỏa lòng tương tư, chỉ là thế thân biến thành chính chủ mà thôi.

Trong phòng nháo loạn, Mộ Dung Bội đứng ở cửa hồi lâu đột nhiên có thuộc hạ nói với cậu bên trong đang đánh nhau, cậu vội vàng mở cửa đi vào.

"Đừng đánh nhau."

Lúc đó Lương Nghị thật sự áp chế Văn Đái, vừa hỏi ra nguyên nhân vì sao Văn Đái lại nói anh tìm thế thân. Lòng nói trách không được anh vợ họ xù lông, thì ra hắn cũng xuyên.

Nhìn cảnh tượng gà bay chó sủa, Mộ Dung Bội cũng ngu luôn.

"Đây là sao?"

Lương Nghị lập tức thả anh họ ra.

"Anh họ, anh hiểu lầm." Lương Nghị đưa tay nắm tay người yêu:"Phu nhân không phải thế thân, em ấy chính là Quân Hậu, em ấy cũng xuyên tới."

"Cái gì xuyên tới?" Văn Đái nhíu mày.

Lương Nghị ôm người trong lòng ngồi tốt sau đó bắt đầu giải thích cái vấn đề phức tạp này.

Thực ra Văn Đái cũng không tính là xuyên qua, hắn hẳn là coi như đầu thai chuyển kiếp nhưng mang theo trí nhớ của kiếp trước. Khi Lương Nghị nói trắng ra, hắn không nhận ra là bọn họ đang nói về chuyện xuyên qua. Lương Nghị giải thích chuyện mình xuyên về cổ đại lại xuyên trở về đây và chuyện Mộ Dung Bội xuyên qua nhưng mất đi ký ức cho hắn, Văn Đái lúc này mới hiểu rõ.

Nói vậy Lương Nghị không có tìm thế thân mà là biểu đệ của hắn cũng xuyên qua, nối lại tiền duyên, đây chính là chuyện tốt.

Chỉ là...

"Cậu xuyên lại lúc bị bao vây tấn cống?" Văn Đái đen mặt hỏi.

Lương Nghị đột nhiên cảm thấy đầu đau.

"Cho nên cậu đã bỏ Quân Hậu một mình."

"Em..."

"Thằng khốn!"

Mộ Dung Bội mở mịt nhìn họ lại đánh nhau.

Lúc này Lương Nghị đuối lý, bị đánh lại không dám đánh trả, đời này Văn Đái cũng không còn là thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt nữa, mặc dù là một Beta nhưng thực lực không hề thấp. Lương Nghị da dày thịt béo cũng bị đánh đau, người này thật xấu, chuyên chọn những nơi có quần áo che mà đánh. Gương mặt tuấn tú của Lương Nghị không có chút vết bầm, đáng tiếc phỏng chừng trên người đã sớm thê thảm không nỡ nhìn.

Văn Đái lo nếu mình đánh mặt cái tên khốn này sẽ làm em họ đau lòng, sau đó giữ gìn tên khốn kiếp này.

Chờ bọn họ đánh xong, quả nhiên Mộ Dung Bội không có phát hiện chuyện gì không thích hợp. cũng không có biểu hiện đau đớn trên gương mặt Lương Nghị, thật ra anh muốn kêu đau nhưng anh họ vợ nhìn chằm chằm, anh chỉ có thể nghẹn lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Xác nhận Lương Nghị không có sao, Mộ Dung Bội đặt toàn bộ lực chú ý lên người Văn Đái.

Cậu cho là mình xuyên qua có thể gặp được người yêu cũng đã rất tốt, không nghĩ tới còn có một người thân. Mặc dù chính mình không nhớ rõ nhưng thời điểm cậu thấy Văn Đái, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thân cận. Có người yêu có người thân, đời người đã rất viên mãn.

"Anh họ." Mộ Dung Bội khẽ cười:"Cảm ơn anh."

Mộ Dung gia đã bỏ rơi cậu, nhưng anh họ lại không từ bỏ. Mặc dù biết mình đánh không lại vẫn lấy thân mạo hiểm. Những người Văn gia khác đối với cậu ra sao cậu không biết, nhưng người anh họ này là thật tâm thương yêu cậu.

Văn Đái nhìn em họ liền vui vẻ, lấy lại thiết lập phong độ nhẹ nhàng ôn nhu ấm áp đời trước quan tâm em họ một phen, sau đó biểu thị nếu như sau này bị Lương Nghị bắt nạt thì hãy tới tìm hắn, hắn sẽ thu thập Lương Nghị thay Mộ Dung Bội. Nói xong quay qua nói với Lương Nghị, sắc mặt cũng không tốt như vậy, âm dương quái khí (quái gỡ) châm chọc một phen, kém chút nữa mắng Lương Nghị vô dụng.

Ý nghĩ trung tâm chỉ có một, vợ cũng không che chở được chính là vô dụng.

Lương Nghị chỉ có thể cười khổ.

Tính tình anh họ vợ đời này kém hơn, đoán chừng là đời trước giả vờ mệt mỏi, đời này phóng túng bản thân. Toàn bộ Liên Bang ai mà không biết tính tình đại thiếu gia Văn gia quái đản tùy tiện xằng bậy, thấy ai không vừa mắt trực tiếp đánh.

"Được rồi, anh cũng không quấy rầy các em nữa." Văn Đái hừ lạnh:"Tất cả cút tất cả cút, đừng quấy rầy anh nghỉ ngơi."

Mấy ngày nay hắn điều khiển cơ giáp tìm tung tích đám hải tặc vũ trụ này khắp nơi mà không có chợp mắt.

Lương Nghị và Mộ Dung Bội vội vàng rời đi, để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt.

Lăn lộn như vậy cũng đã đến chạng vạng tối. Sau khi ăn xong cơm tối, Lương Nghị và Mộ Dung Bội về phòng, ban ngày ngủ nhiều nên giờ chưa muốn ngủ, Lương Nghị ở một bên thu dọn đồ đạc, Mộ Dung Bội vùi trong lòng anh xem tư liệu.

Cậu cũng không phải là Omega nhu nhược, tuy đã quên chuyện đời trước nhưng người vẫn là người đó, Mộ Dung Bội nghĩ mình có thể giúp Lương Nghị, liền chủ động muốn xem tư liệu của hải tặc vũ trụ những năm vừa qua, định hiểu rõ trước. Đợi tới khi hoàn toàn hiểu hết liền có thể bắt tay vào hỗ trợ.

Ngày hôm sau, Phó Thủ gửi tư liệu Lương Nghị muốn cho anh.

Lương Nghị nhìn hết, sắc mặt trực tiếp đen như đáy nồi.

"Sao vậy?" Mộ Dung Bội sờ sờ gó má anh:"Sao sắc mặt khó coi vậy?"

Lương Nghị ôm Mộ Dung Bội hít sâu một hơi:"Không có gì, chỉ là thấy được một số người đáng ghét."

Hôn phu của Mộ Dung Bội cũng chính là cái tên vô cùng có khả năng kế nhiệm tổng thống, tên gã là Phùng Phong. Chỉ nhìn tên, Lương Nghị thấy xa lạ nhưng gương mặt đó, anh quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn. Lão hoàng đế khoảng hai mươi tuổi chắc là bộ dáng này.

Lương Nghị hỏi Văn Đái, biết được tên lão hoàng đế vốn chính là Phùng Phong, thực sự là oan gia ngõ hẹp.

Ngoài ra, Omega nam tính Liễu gia tính toán đưa ra đám hỏi với Phùng Phong, nhìn cũng rất quen, chuyển thế của Liễu Quý Quân. Tốt lắm, đều đông đủ.

Lương nghị lặng lẽ ôm Mộ Dung Bội đã ngủ say, hôn lên trán cậu một cái.

Lần này, đổi lại là anh tới ra tay thu thập kẻ thù đáng chết. Người đã từng tổn thương Mộ Dung Bội, một người anh cũng sẽ không bỏ qua.

"A...." Mộ Dung Bội không an phận giật giật cơ thể, chậm rãi mở mắt, ngáp, sau đó hỏi:"Trời đã sáng rồi sao?"

Lương Nghị ôn nhu hôn lên khóe môi cậu:"Trời đã sáng, vợ, có trò hay em muốn mau chân đến xem không?"

"Trò hay gì?" Mộ Dung Bội hứng thú.

Lương Nghị cười không nói.

Còn có thể là trò hay gì? Nhị thiếu gia Liễu Linh của Liễu gia muốn tổ chức tiệc đính hôn với Phùng Phong, có được tính là trò hay không?

Phùng Phong cũng xui xẻo, đính hôn hai lần, mỗi lần đều có người đến phá. Xui xẻo hơn là người phá là cùng một người. Nhưng Phùng Phong vẫn luôn không rõ, rốt cuộc gã trêu chọc cái tên sát tinh này lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play