Suốt nửa tháng tiếp theo, Mộ Dung Bội chỉ ở trong phòng.
Cậu ôm trí não bắt đầu điên cuồng hấp thu kiến thức, để có hiểu thế giới vô cùng xa lạ từ mọi phương diện. Thỉnh thoảng nhàm chán thì đứng trước cửa nhìn bầu trời sao rộng lớn, nhưng vẫn luôn không nhịn được mà nghĩ tới thuyền trưởng săn sóc kia.
Lương Nghị Lương Nghị, tên này chắc chắn cậu đã từng nghe qua ở đâu. Nhưng trong trí nhớ nguyên chủ lại không có, chẳng lẽ là trước khi xuyên nghe qua?
Mình đã quên sạch sẻ nhiểu ký ức như vậy nhưng vẫn nhạy cảm với cái tên này. Hoặc đó là tên mình đời trước, hoặc là mình và chủ nhân tên này có quan hệ sâu sắc. Chỉ là không biết Lương Nghị trong trí nhớ mình và Lương Nghị này có phải là cùng một người không, hay chỉ là giống tên thôi.
Mộ Dung Bội chạm vào cửa sổ, một giây trước còn nghĩ chuyển hình ảnh, một giây sau không nhịn được nghĩ tới Lương Nghị, nhất thời sửng sốt. Chờ tới khi cậu hoàn hồn đã phát hiện mình vừa chọt trúng một tinh cầu nào đó, bên cạnh xuất hiện một hàng nút, hỏi cậu có muốn phóng to hình ảnh không.
Đây là công năng Mộ Dung Bội chưa phát hiện, cậu chọn phóng to, phát hiện trước cửa sổ chỉ còn tinh cầu thật to.
Mộ Dung Bội vốn còn tưởng rằng các ngôi sao trong vũ trụ đều có hình dáng không khác biệt lắm, còn phát sáng, sáng lấp lánh, kết quả sau khi phóng to nó lại là một tinh cầu đan xen giữa hai màu xanh và lục thích hợp để sống, căn bản không giống như trong tưởng tượng của cậu.
Lúc gấu máy đi vào Mộ Dung Bội đang chơi vui vẻ. Cậu phóng to từng hành tinh mà nghiên cứu, cũng không phát hiện gấu máy đã trở lại.
"Chủ nhân." Gấu máy vươn ra bàn tay mập mạp mềm mại đầy lông sờ sờ vai Mộ Dung Bội.
Mộ Dung Bội quay đầu:"Cậu đã về?"
Đến giờ cơm trưa gấu máy cũng không có bưng cơm trưa tới mà là một con khác cầm một bộ quần áo tới.
"Đây là quần áo thuyền trưởng đưa cho ngài." Thanh âm dễ thương của gấu máy vang lên:"Buổi trưa trên tàu vũ trụ sẽ có tiệc liên hoan, thuyền trưởng mời ngài cùng tham gia."
Nói xong, nó nghĩ nghĩ lại tăng thêm một câu:"Có rất nhiều món ăn ngon."
Mộ Dung Bội không nhịn được cười cười.
Mấy ngày qua trình tự của gấu mấy đã được sửa đổi, vốn nó kêu Lương Nghị là chủ nhân, hiện tại lại sửa thành kêu Mộ Dung Bội là chủ nhân, Lương Nghị thì biến thành thuyền trưởng. Mộ Dung Bội lặng lẽ ghi nhận lòng tốt của anh ở trong lòng, nhận lấy bộ quần áo.
Vừa nhìn lập tức ngây ngẩn cả người.
Đây là hán phục truyền thống, y phục này trong thời đại tinh tế như hiện này là vô cùng hiếm thấy, nếu mặc y phục này ra đường, tuyệt đối có thể làm mọi người vây xem.
Mộ Dung Bội sờ sờ vải vóc mềm mại, trong lòng mềm nhũn.
Cảm giác quen thuộc tràn đầy tim, tựa hồ mình đã từng mặc loại y phục này mỗi ngày mà không phải loại trang phục thời thượng thời đại tinh tế.
Sao Lương Nghị biết cậu thích như vậy?
Cậu nghi hoặc trong lòng.
Gấu máy vui vẻ thúc giục Mộ Dung Bội nhanh đi thay đồ, tuy nó là người máy nhưng nó có trí tuệ rất cao. Chủ nhân là bị thuyền trưởng mang về tinh hạm, nếu chủ nhân có thể làm thuyền trưởng vui, sau này cậu có thể sống thoải mái hơn. Tuy hiện tại thuyền trường đối tốt với chủ nhân nhưng ai biết được sẽ có một ngày thuyền trưởng sẽ quên chủ nhân đến sau ót.
Vì thế, gấu máy cố ý nói cho Mộ Dung Bội biết một số sở thích của Lương Nghị để cậu không phạm vào kiêng kỵ.
Mộ Dung Bội rất thông minh, vừa nghe nó nói đã lập tức hiểu được dụng ý, cậu ngừng lại đột nhiên không còn vui vẻ nữa.
Cậu không quan tâm mình bị Lương Nghị cướp hôn, dù sao cậu cũng là hàng giả, cũng không biết chồng chưa cưới là ai. Mấy ngày qua cậu cũng phát hiện Lương Nghị không có ý tưởng gì với nguyên chủ, có thể hai người cũng không quen biết. Nhưng Mộ Dung Bội lại khắc sâu ấn tượng với ánh mắt của Lương Nghị, nhìn người khác thông qua cậu, khiến cậu mỗi lần hồi tưởng lại đều vô cùng khó chịu.
Lương Nghị đối tốt với cậu không phải là bởi vì cậu mà là vì một người khác. Mình chỉ là thế thân, hơn nữa còn là một thế thân chỉ đặt để nhìn, ngoài trừ gương mặt giống cũng không có điểm nào giống nữa.
Y phục trên tay chắc là y phục đối phương từng thích mặc đi.
Mộ Dung Bội muốn biết người dung mạo và thích mặc y phục cổ trang giống cậu là ai, nhưng có lẽ rất khó. Cậu lạnh nhạt cầm y phục vào phòng thay đồ, nhanh chóng thay.
Đã từng là Quân Hậu không thích có người hầu hạ bên cạnh vì vậy mặc y phục căn bản không làm khó được cậu. Mộ Dung Bội rất nhanh đã chuẩn bị xong, đi ra, gấu máy dẫn đường đến bữa tiệc.
Bữa tiệc tổ chức trong một căn phòng lớn, nó đã được cải tạo thành một hội trưởng nhiều chức năng. Dù yến tiệc vũ hội hay làm cái gì khác, chỉ cần lựa chọn trong bảng điều khiển là xong, dưới căn phòng sẽ tự động nâng thiết bị lên.
Trong đại sảnh tụ tập rất nhiều Alpha và Beta, Mộ Dung Bội mới vừa đi vào đã cảm thấy khó chịu. Tin tức tố nồng nặc khiến cậu thiếu chút nữa không thể hô hấp, gấu máy vội vàng tiến lên cho một viên thuốc nhỏ.
"Đây là thuốc ức chế có thể để ngài không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha." Gấu máy nói.
Sau khi Mộ Dung Bội uống thuốc xong, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.
Thực ra chỉ có một Alpha thì cũng không sao, vấn đề ở chỗ là số lượng quá nhiều, mùi hương cộng lại vô cùng nồng.
Omega là sinh vật tình cảm, nếu như là Alpha mà họ yêu, tin tức tố của đối phương sẽ trở thành xuân dược trí mạng, ngược lại, tin tức tố của các Alpha khác sẽ chỉ làm họ cảm thấy khó chịu, thậm chí khó thở. Nếu như không có người yêu, thì tin tức tố của Alpha nào cũng có thể hấp dẫn họ. Nếu đã bị Alpha đánh dấu, Omega cũng chỉ có thể ngửi được tin tức tố Alpha đã đánh dấu họ, không ngửi được của người khác.
Mấy tin tức này ít, không cố ý tra sẽ không biết được nhưng Omega đều sẽ đến học viện họ, thầy cô sẽ giảng giải kỹ càng tỉ mỉ. Hàng giả như Mộ Dung Bội mấy ngày qua chỉ quan tâm tới hiểu biết thế giới cho rằng tin tức trong trí nhớ nguyên chủ đã rất đầy đủ nên cũng không đi tìm những thông tin khác liên quan tới Omega. Vì vậy đã bỏ lỡ tin này.
Tuy uống thuốc xong nhưng trong những tin tức tố kia có tin tức tố dày đặc làm Mộ Dung Bội đỏ mặt. Cậu lấy lại bình tĩnh, nỗ lực bỏ qua mùi hương quen thuộc kia, đẩy cửa đi vào.
Mới vừa vào cửa, đã có một đám người bắt đầu hoan hô huýt sáo, hiển nhiên đã sớm phát hiện Mộ Dung Bội.
Trên tàu vũ trụ nhiều hơn một Omega không bị đánh dấu, Alpha sớm phát hiện. Ai bảo Mộ Dung Bội trước đó đi khắp nơi trong tàu vũ trụ, để lại một đường mùi tin tức tố. Đáng tiếc Omega này là thuyền trưởng mang về, không ai dám động.
Lương Nghị ngồi bàn chính, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu, lửa nóng bên trong lộ ra nhớ nhung cực hạn. Đáng tiếc một giây sau anh đã thu lại ánh mắt nhìn ly rượu trước mắt không nói gì.
Mọi người vô cùng có ánh mắt mời Mộ Dung Bội vào chỗ ngồi, Phó Thủ còn chủ động nhường ghế cho cậu. Sợ cậu lúng túng những người đang đứng cũng nhanh chóng ngồi xuống, chỉ để lại chỗ trống duy nhất kia.
Khóe mắt Mộ Dung Bội giật giật, trơ mắt nhìn có người một mông chiếm hai ghế, thậm chí có người giấu ghế xuống dưới bàn.
Đám người này vì tính phục của lão đại cũng rất liều mạng.
"Tam thiếu lại đây ngồi đi, nơi nào có chỗ trống." Thang Bác chân chó cười chỉ chỉ chỗ trống kia.
Nửa tháng trước đùa giỡn Mộ Dung Bội, kết quả bị người nào đó lấy việc công làm việc tư sai khiến suốt nửa tháng, mỗi ngày chỉ ngủ có bốn tiếng. Vì thoát khỏi gian khổ, Thang Bác vững chắc trở thành đảng phu nhân thuyền trưởng, tận sức tác hợp Lương Nghị và Mộ Dung Bội. Nói không chừng lão đại sẽ vui vẻ, không chỉ buông tha cho y còn cho y nghỉ.
Mộ Dung Bội càng không muốn đi qua.
Đáng tiếc hoàn cảnh không thuận theo cậu, huống chi tin tức tố đó còn đang dốc hết sức lực câu dẫn cậu đi qua.
Mộ Dung Bội ngồi bên cạnh Lương Nghị, lễ phép nói cảm ơn.
Món ăn đều đã lên bàn, Lương Nghị động đũa, mọi người theo sau sôi nổi ăn uống thả cửa. Hải tặc vũ trụ đều là người hào sảng, ngụm lớn dùng bữa ngụm lớn uống rượu, không bao lâu sau uống say, bắt đầu choàng tay qua vai nhau mượn rượu làm càn.
Mộ Dung Bội mất tự nhiên ăn những món ăn trước mặt, những món ăn này quả thực rất ngon. Chỉ là Mộ Dung Bội gần đây sống cuộc sống kim tôn ngọc quý, ăn đều là loại tốt nhất nên không có cảm giác gì. Ngược lại là những người khác hiếm khi được ăn ngon như vậy, trong lòng lại rõ ràng đây là hưởng lây ánh sáng của phu nhân tương lai.
Lương Nghị giả vờ trấn định ăn, trên thực tế khóe mắt vẫn luôn chú ý tới Mộ Dung Bội.
Ngay từ đầu anh chỉ muốn bắt một người thế thân đặt ở đó nhìn nhưng sau khi bắt được lại như gần hương tình khiếp (hình dung người xa quê trở lại quê hương, tâm trạng phức tạp) không dám nhìn nhiều. Càng nhìn càng tuyệt vọng, biết rõ đó chỉ là thay thế, người yêu của mình không có ở đây.
Dù là trùng tên trùng họ cũng không phải là cùng một người. Nhưng Lương Nghị vẫn không nhịn được mà đối tốt với cậu, cho cậu đều là đồ tốt nhất.
Ân cần như vậy làm tất cả mọi người hiểu lầm, Lương Nghị biết mình không cho đối phương hạnh phúc được nên cũng không dám quá rõ ràng, hơn nửa tháng đều không đi gặp cậu. Nhưng muốn gặp cậu cũng không thể gặp một mình, sợ cậu sẽ sinh ra tình cảm với mình, không thể làm gì khác đành vòng vo tổ chức tiệc liên hoan này. Xung quanh có nhiều người vậy anh có thể tha hồ nhìn.
Mộ Dung Bội quả thực không phát hiện Lương Nghị rình coi, sự chú ý của cậu đều bị Thang Bác hấp dẫn tới.
Thang Bác uống say, khóc lóc ôm Phó Thủ kể lể bản thân có bao nhiêu thảm. Mộ Dung Bội không nhịn được mà nhìn qua, Phó Thủ là người mới nhường chỗ cho cậu, dù là một Be ta nhưng địa vị hiển nhiên cao hơn phần lớn người ngồi cùng bàn, hẳn là đứng dưới Lương Nghị.
Y bình tĩnh đẩy Thang Bác nhưng không được bao lâu con sâu rượu lại dán tới.
"Ôm tôi thì phải phụ trách." Phó Thủ cố ý ghê tởm y.
Ai ngờ Thang Bác chết sống không buông:"Được, tôi phụ trách."
Phó Thủ tức tới xuất hiện gân xanh, thật sự muốn đuổi tên này ra khỏi tàu.
Mộ Dung Bội đang nhìn tới vui vẻ, đột nhiên có người gắp đồ ăn cho. Cậu ngừng lại quay đầu muốn xem là ai gắp, nhưng không nhìn ra. Lương Nghị và người bên tay phải cậu đều đang dùng bữa, sắc mặt tự nhiên thoạt nhìn như không có làm gì.
Một Dung Bội nghi ngờ nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lương Nghị hai giây.
Lương Nghị đổ mồ hôi lạnh.
Mồ hôi anh vừa ra, khô nóng Mộ Dung Bội kiềm nén càng nóng hơn, trong mồ hôi Alpha có chứa tin tức tố vô cùng dễ lan tỏa trong không khí, Mộ Dung Bội đỏ mặt vội vàng thu ánh mắt, yên lặng ăn hết món ăn trong đĩa.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, tất cả thức ăn trên bàn đều hợp khẩu vị của cậu, tất cả đều là món cậu thích ăn. Lương Nghị cũng không biết là cố ý hay sao, mỗi lần đều sẽ chuyển món cậu thích ăn tới trước mặt cậu. Nhưng khi Mộ Dung Bội nhìn qua, Lương Nghị vô cùng tự nhiên tiếp tục ăn, lẽ nào khẩu vị anh ta giống mình?
Một giây sau có người phá đám, Thang Bác quay đầu nhìn qua, thấy kỳ lạ hô lên:"Lão đại, không phải anh ghét nhất là ăn nấm nhất sao, sao lại ăn?" Nói xong còn lầm bầm gì đó:"Từ tháng ba năm nay lão đại liền trở nên kỳ kỳ quái quái.", "Khẩu vị cũng thay đổi hết", "Thịt dị thú cũng ăn rất ít." v.v
Tay Lương Nghị ngừng lại, đột nhiên cũng muốn quang Thang Bác ra khỏi tàu, nhất là khi Mộ Dung Bội bên cạnh đang nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.
Sau khi xuyên về, khẩu vị cũng không có thay đổi chẳng qua là Lương Nghị nhịn không được mỗi lần ăn cơm đều ăn món người yêu thích ăn, mượn này nhớ tới đối phương thôi. Dù trong đó có một số món từng là món anh ghét nhất, hơn nữa anh càng ăn những món này, trong lòng càng khó chịu và tuyệt vọng.
Mộ Dung Bội không suy nghĩ nhiều, gắp thêm nấm híp mắt ăn xong.
Thật ngon.
Lương Nghị nhìn trộm chỉ cảm thấy biểu tình này càng nhìn càng giống người yêu của anh.
Cơm nước xong, Mộ Dung Bội vô thức thò tay vào ngực muốn lấy khăn tay lau miệng, nhưng cũng không lấy được cái gì. Lương Nghị thấy một màn như vậy cũng theo bản năng hỏi:"Lại quên mang khăn tay?"
"Ân." Mộ Dung Bội thuận miệng nói tiếp:"Cái huynh đưa ta hình như mất rồi, chút nữa ta sẽ trở lại tìm xem." Dường như đã nói qua rất nhiều lần.
Nói xong hai người đều sững sờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT