Vài ngày sau, bên trong Nam An Vương phủ bắt đầu giăng đèn kết hoa. Đương nhiên chỉ giới hạn trong vương phủ, thậm chí cổng vương phủ không có chút nào có vẻ đang có chuyện vui.

Đây là điều Vũ Duyệt mạnh mẽ yêu cầu, cho dù Quân Yên Trúc nói thế nào cũng không lay chuyển được nàng. Vũ Duyệt nhìn Quân Yên Trúc bận rộn chuẩn bị đại hôn, nàng cảm thấy thật hạnh phúc.

Đương nhiên nàng muốn nói với cả thế giới rằng nàng là thê tử của Quân Yên Trúc, nhưng nàng biết, Quân Yên Trúc thật ra là rào cản nàng không vượt qua được trong lòng. Hắn vừa bước qua đại thọ 80 tuổi liền cưới một nữ nhân 18 tuổi, thanh danh cả đời của hắn sẽ bị hủy hoại, bị người đời mắng nhiếc. Vũ Duyệt không muốn nhìn thấy tình cảnh này, nàng chỉ muốn gả cho Quân Yên Trúc, những chuyện khác đều không quan trọng.

Nàng tung tăng đi theo Quân Yên Trúc. Hắn lớn tuổi không đi nhanh được, khi hắn giảm tốc độ Vũ Duyệt nhảy nhót tại chỗ, quay vài vòng. Điều này khiến Quân Yên Trúc ghen tị, “Thật tốt khi còn trẻ.”

Vũ Duyệt nghe vậy, lập tức ngừng hành động. Nàng bắt đầu ngoan ngoãn đợi bên cạnh Quân Yên Trúc, điều chỉnh tốc độ của mình để không vượt quá Quân Yên Trúc. Quân Yên Trúc xoa tóc nàng, “Nàng cứ chơi đi. Khi ta ở độ tuổi ham chơi như nàng lúc này, nếu khi đó không vào quan trường thì nhất định trèo cây khắp nơi để đào tổ chim.”

“Ta không thích chơi.” Vũ Duyệt nói lời trái lương tâm một cách tự nhiên. Quân Yên Trúc nghi ngờ liếc nhìn nàng, “Nàng chắc chứ?” Vừa rồi nàng nhảy nhót rất vui.

“Dạ.” Vũ Duyệt đỡ Quân Yên Trúc, cùng hắn đi chậm rãi, “Qua một thời gian nữa, chàng đi với ta đến Bắc Sơn nhé?”

“Cũng được.” Quân Yên Trúc kiệt sức sau đi lại vài bước, hắn miễn cưỡng ngồi lại trên xe lăn, lộ ra vẻ mặt khao khát, “Ta không đi ra ngoài đã hơn 50 năm rồi.”

Lời này khiến Vũ Duyệt xót xa. Nàng lén lau nước mắt, quay đầu lại cười như không có việc gì: “Vậy phải đi sớm một chút.”

“Ừ.” Hắn thở dài đấm chân, “Không biết còn sống được bao lâu.”

“Suy nghĩ vớ vẩn.” Vũ Duyệt ngồi xổm xuống nhìn hắn, “Quân Yên Trúc nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

“Ha ha ha ha, ta sẽ trở thành lão yêu quái.” Quân Yên Trúc cười ha ha, nhưng nỗi buồn và sự cô đơn trong đôi mắt hắn không thể thoát khỏi ánh mắt Vũ Duyệt.

Vũ Duyệt đột nhiên bắt đầu hối hận đã nói những lời này. Nàng nắm chặt tay Quân Yên Trúc, “Quân Yên Trúc, cho dù chàng thật sự trở thành lão yêu quái, ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng.”

“Vậy tốt quá.” Quân Yên Trúc dường như trầm tư, “Trường sinh bất tử, người yêu ở trong vòng tay, có gì vui hơn?”

“Lời này của chàng chua chát quá.” Vũ Duyệt cười lắc đầu, “Quả nhiên là thừa tướng, trình độ nói chuyện khác hẳn.”

“Không phải vậy.” Hắn chọt chọt trán nàng, lắc đầu, “Năm xưa nếu ta không ngọt miệng, nàng chẳng thèm nhìn ta.”

“Giờ còn thù dai.” Vũ Duyệt bất đắc dĩ.

“Dĩ nhiên.” Hắn vô cùng tiếc nuối, “Lúc trước ta nghĩ, khi nào ta cưới nàng rồi, nhất định phải giày vò nàng thật nhiều, phải sinh thật nhiều thật nhiều bé con để trả mối hận nàng hờ hững với ta. Tiếc thật, giờ ta già rồi, có làm ăn được gì đâu.”

Vũ Duyệt từ nhỏ đã lăn lộn khắp nơi, làm sao không hiểu ý hắn. Nhưng từ trước đến nay da mặt nàng vốn mỏng, không chịu được những lời thô tục, hiện tại nghe nói đã đỏ cả mặt, “Câm miệng ngay, cả đống tuổi rồi, già mà không đứng đắn.”

“Ây da, còn đỏ mặt kìa.” Hắn nghiêng người dựa vào Vũ Duyệt, “Sống hai kiếp rồi mà còn mắc cỡ như một tiểu cô nương à?”

Vũ Duyệt trực tiếp làm lơ hắn, hừ một tiếng, đỏ mặt chạy đi. Quân Yên Trúc bật cười, cười rồi khóc. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nàng đi xa, hai mắt nhạt nhòa nước mắt.

Hôn lễ không lộng lẫy vì sức khỏe của Quân Yên Trúc không tốt, chuyện nào giảm được thì giảm hết. Nhưng điều này vẫn khiến hắn quá mệt. Dáng vẻ thở hổn hển của hắn làm tất cả mọi người vô cùng lo lắng, Vũ Duyệt rơi nước mắt tự trách, “Đừng ráng, không thành thân thì không thành thân, đừng để bản thân quá mệt.”

“Sao được.” Quân Yên Trúc rốt cuộc thông khí, “Ta không muốn nàng uất ức thiệt thòi.”

“Đi nào, cẩn thận đừng làm rớt khăn voan đỏ.” Hắn đặt một đoạn lụa đỏ vào tay Vũ Duyệt. Nàng nắm chặt nó.

Cha mẹ Quân Yên Trúc đã qua đời từ lâu, mẫu thân của Vũ Duyệt cũng không còn, phụ thân có cũng như không, cho nên bọn họ đối mặt với một sảnh đường trống rỗng.

Bên trong đại đường không có khách khứa, chỉ có những thân tín của Quân Yên Trúc và người phụ trách nghi lễ. Quân Yên Trúc gật đầu với hắn. Hắn cất tiếng, cao giọng hô to.

“Nhất bái thiên địa!”

Ta và quân yêu nhau, duyên tình mãi mãi không dứt.

“Nhị bái cao đường!”

Nắm tay nhau đến lúc đầu bạc răng long.

“Phu thê giao bái!”

Không rời không bỏ, suốt đời bên nhau.

Lao xao…

Không biết là ngọc của ai rơi xuống đất.



Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói nước mắt của nàng tiên cá có thể hóa thành ngọc trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play