Sự thay đổi đến quá nhanh, không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ, ngoại trừ A Thất.

Nhiều năm như vậy, hai chữ Vũ Duyệt là điều cấm kỵ, ngoại trừ A Thất năm đó còn trẻ đã đi theo Quân Yên Trúc từ đầu đến cuối, không ai biết vì sao Quân Yên Trúc từ bỏ tương lai tốt đẹp, chạy tới đây làm một Vương gia nhàn rỗi, ngay cả A Cửu sau này cũng không biết.

Vẻ mặt A Cửu sững sờ lao đến bên cạnh A Thất. “A Thất, chuyện gì đang xảy ra? Đó là…”

“Vũ Duyệt cô nương, chủ nhân của bia mộ vô danh.”

“Không thể!” A Cửu siết khuỷu tay, tức giận: “Ngươi đừng gạt ta! Nàng đã chết nhiều năm rồi, cho dù còn sống, sao trẻ như thế này được?”

“Ta không biết.” A Thất lắc đầu. Có lẽ, đại nhân cũng không biết. A Thất nhìn hai người đang ôm nhau, nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt họ, đột nhiên cảm thấy không có gì quan trọng.

Chỉ cần đại nhân và Vũ cô nương vui vẻ.

Sau ngày này, toàn bộ Nam An Vương phủ đều biết, người đại nhân chờ đợi đã tới. Tất cả mọi người vô cùng khó hiểu, vì sao người mà đại nhân đợi hơn 50 năm là một tiểu cô nương 18 tuổi.

Nhưng bọn họ đều thấy nụ cười và sự hạnh phúc của đại nhân. Chỉ cần đại nhân vui, bọn họ đều vui. Chỉ cần đại nhân thích nàng, bọn họ cũng thích nàng.

Dưới ánh nắng dịu dàng, Vũ Duyệt đẩy Quân Yên Trúc đi dạo trong hoa viên của vương phủ. Nàng đẩy hắn đến dưới một cây phong, Quân Yên Trúc nhẹ nhàng kéo tay Vũ Duyệt, mỉm cười nói: “Nha đầu, đến ngồi vào lòng ta.”

“Không cần.” Vũ Duyệt đau lòng nắm bàn tay tiều tụy của hắn, “Ta nặng lắm, ta sẽ đè chàng.”

Quân Yên Trúc nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng. Vũ Duyệt chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng như nước của hắn, Quân Yên Trúc nhân lúc nàng không chú ý đã ôm nàng vào lòng.

Vũ Duyệt lập tức nắm xe lăn bằng cả hai tay, không để sức nặng của mình đè lên người hắn. Quân Yên Trúc miễn cưỡng ôm chặt nàng, “Nha đầu, cứ ngồi trên người ta, nàng nhẹ như vậy khiến ta không có cảm giác chân thật.”

Vũ Duyệt nghe vậy mới thận trọng ngồi xuống. Quân Yên Trúc cố gắng để nàng tới gần hơn, hắn nắm bàn tay nàng. Tay nàng rất thô ráp, rõ ràng là tiểu cô nương đang độ tuổi hoa mà tay lại không mịn màng bằng lão nhân gần đất xa trời như hắn. Quân Yên Trúc xót xa và thương tiếc. “Nha đầu, nàng chịu khổ nhiều.”

“Không khổ.” Vũ Duyệt lắc đầu, nàng nắm chặt bàn tay tiều tụy của Quân Yên Trúc, cười với hắn, “Có thể nhìn thấy chàng nên không khổ.”

Quân Yên Trúc cảm thấy xót mắt, “Trước đây nàng luôn hờ hững với ta. Ta bảo nàng đi theo ta, nàng lại cố tình hiểu sai ý ta, còn từ chối món quà ta tặng. Ta cứ nghĩ rằng nàng chẳng thích ta.”

Vũ Duyệt cười chẳng nói gì. Nàng giơ tay ôm cổ hắn, dựa vào ngực hắn, “Không thành vấn đề nữa.”

“Ừ.” Hắn nhìn nữ tử trẻ tuổi trong lòng, vô cùng xúc động. “Có gì vui hơn chuyện tìm được thứ mình đã mất?”

“Là Vũ Duyệt.” Hắn chợt nhận ra và cười thoải mái. Vũ Duyệt không nói lời nào, nhìn hắn cười cũng cười theo.

Quân Yên Trúc dường như nhớ tới gì đó, hắn lấy một cây trâm bạc kiểu cũ từ trong áo, phía trên được thêu bằng lông vũ sống động như thật, trông rất đẹp.

Hắn chầm chậm cài lên tóc nàng, cười vui vẻ như hài tử, “Lần này nếu nàng lại từ chối thì ta sẽ giận.”

Vũ Duyệt rờ cây trâm, ngạc nhiên, “Chàng vẫn còn giữ nó.”

“Ừ.” Hắn dùng tay làm lược búi lại tóc cho nàng, trong lời nói mang theo tiếc nuối và hoài niệm, “Khi đó ở trên phố, ta nhìn thoáng qua đã thích cây trâm này, tuy không phải là thứ quý hiếm nhưng cảm thấy nàng đeo nó sẽ rất đẹp.”

Hắn nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt, nở nụ cười dịu dàng, “Ta không nghĩ sai, nàng đeo nó rất đẹp.”

“Đẹp… ư?” Vũ Duyệt vuốt cây trâm, tự mình lẩm bẩm.



Nhưng hạnh phúc này chẳng được bao lâu, ba ngày sau, bọn họ cãi nhau. Toàn bộ Nam An Vương phủ suýt nữa bị đảo lộn.

“Bang…” Để dọa Vũ Duyệt, Quân Yên Trúc đập bể tất cả bình sứ Thanh Hoa mà hắn thích nhất. “Vũ Duyệt! Ta nói cho nàng biết, đây là Nam An Vương phủ, ta là chủ nơi này, nàng sống ở đây thì phải nghe theo sự sắp xếp của ta! Không muốn nghe thì cút ra khỏi vương phủ!”

Vũ Duyệt không sợ, bình tĩnh ngồi bên cạnh hắn, không nói lời nào. Quân Yên Trúc thấy không xài được cách này, cứng rắn không được đành phải mềm mỏng. Hắn run rẩy đứng dậy, đi đến bên cạnh Vũ Duyệt, thấy Vũ Duyệt đang lo lắng nhìn hắn, hắn càng cố ý lảo đảo khiến Vũ Duyệt không thể ngồi yên.

Vũ Duyệt vội vàng chạy tới dìu hắn, Quân Yên Trúc thấy thế thì càng hăng máu hơn, rên rỉ ai da, ai da. Khóe miệng Vũ Duyệt giật giật, vỗ nhẹ lên đầu hắn. “Chàng đúng là càng ngày càng ngây thơ.”

Tuy bị vạch trần nhưng Quân Yên Trúc không thấy xấu hổ, ngược lại càng phát huy kỹ thuật diễn xuất mà hắn đã rèn luyện mười mấy năm ở quan trường. “Ai da, nha đầu này! Nàng không thương ta sao! Nàng ghét ta già cả hồ đồ!” Hắn vung tay một cách quá lố.

“Không có.” Vũ Duyệt trả lời bất đắc dĩ.

“Vậy sao nàng không nghe lời ta?” Hắn phồng mang trợn mắt.

“Nghe lời chàng trở thành dưỡng nữ?” Nói đến điều này, Vũ Duyệt lại biến thành dáng vẻ bình tĩnh.

Quân Yên Trúc nắm tay nàng chân thành khuyên nhủ: “Nha đầu, ta biết nàng không vượt qua được rào cản trong lòng, nhưng nàng nhìn ta già thế này, vài năm nữa sẽ rời cõi đời! Đến lúc đó nàng sẽ ra sao? Hả?”

“Ta chỉ bảo nàng làm dưỡng nữ trên danh nghĩa, như vậy sau khi ta chết, nàng có thể danh chính ngôn thuận thừa kế Nam An Vương phủ, vậy mà nàng lại từ chối thỏa thuận này! Nàng không có đầu óc à?” Quân Yên Trúc bực mình búng trán Vũ Duyệt.

Sắc mặt Vũ Duyệt vẫn như cũ, giọng điệu càng bình tĩnh. “Nếu ta là người thích hưởng thụ, lúc trước ta sẽ không chết.”

Lời này trực tiếp chặn lời Quân Yên Trúc. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, “Ta không muốn nàng khổ cực. Nàng không thể ngoan ngoãn chấp nhận con đường ta để lại cho nàng hay sao? Nàng muốn ta chết không nhắm mắt à…”

“Quân Yên Trúc.” Vũ Duyệt trực tiếp ngắt lời. Trong mắt nàng mờ mịt hơi nước, “Chàng có biết vì sao ta tình nguyện chịu đựng tám năm khổ cực để đi tìm chàng không?”

Quân Yên Trúc hoảng loạn trong lòng, đưa tay che miệng nàng, “Không, nàng đừng nói, ta không muốn nghe!”

“Không chỉ bởi vì lời thề của chàng ở Mặc Hồ, mà còn vì lời chàng nói,” cơ thể Vũ Duyệt không khỏi run rẩy, “Không cưới ai ngoài ta.”

Lời nói bình tĩnh giống như một chú nai con chạy loạn, đạp mạnh vào lòng Quân Yên Trúc.

“Nàng đừng nói nữa! Đừng nói nữa…” Ánh mắt Quân Yên Trúc lộ vẻ thê lương, hắn yếu ớt ngã xuống đất, sau đó trầm mặc thật lâu. Vũ Duyệt khẽ nức nở, ôm chặt hắn.

“Ta có thể cưới nàng, nhưng nàng phải thề với trời.” Quân Yên Trúc bình tĩnh, cực kỳ nghiêm túc, gằn từng chữ: “Nàng cần phải thề, sau khi ta chết, nàng nhất định sống thật tốt.”

“Được.” Vũ Duyệt nhanh chóng đồng ý, không hề do dự, “Ta Vũ Duyệt thề với trời, sau khi Quân Yên Trúc chết, ta sẽ sống thật tốt.”

Quân Yên Trúc cuối cùng cũng nở nụ cười. Nhưng hắn không nhìn thấy sự dứt khoát lóe lên trong mắt Vũ Duyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play