” Con tiện tỳ ngươi nói cái gì thế hả? ” Tô Chỉ Nhược giận dữ bước nhanh về phía đoàn người của Thượng Quân Hinh Nhi, thái độ nhất định sẽ động thủ đánh người biểu lộ rõ ràng.
Nguyệt Oản Oản đứng trong đám người không khỏi cười lạnh. Xem ra Doãn Bích cùng Tô Văn Hiên rất sủng ái nàng a, mới như vậy đã muốn động tay chân, thật đúng là không có đầu óc mà.
Sâu trong mắt Thượng Quan Hinh Nhi có thêm vài phần tâm kế phức tạp.
Tô Chỉ Nhược vươn tay, giáng xuống một cái tát. Nhưng, cái tát đầy hung hăng kia không đánh trúng nha hoàn Đồng Vân, mà là trúng vào mặt nữ nhi đại tướng quân Thượng Quan Hinh Nhi.
Vừa rồi, lúc Tô Chỉ Nhược giương tay đánh nha hoàn kia, trong nháy mắt, Thượng Quan Hinh Nhi đã vọt lên chắn trước mặt Đồng Vân.
Lúc này gương mặt Thượng Quan Hinh Nhi đã sưng đỏ một mảng, xem ra Tô Chỉ Nhược ra tay không nhẹ chút nào.
Tô Chỉ Nhược, ta xem ngươi giải quyết chuyện này như thế nào a. Oản Oản nheo mắt khẽ cười, gương mặt lộ vẻ thích thú, vở kịch này càng lúc càng đặc sắc nga.
Thượng Quan Hinh Nhi vừa rồi thay Đồng Vân đỡ một cái tát, rõ ràng là cố ý. Tốc độ nhanh như vậy, người không có võ nghệ không thể làm được a. Nàng ta cố ý giả bộ vẻ nhu nhược để mê hoặc mọi người, không biết là có ý gì đây.
Oản Oản yên lặng suy nghĩ, gương mặt chậm rãi nở một nụ cười. Cái tát này nếu đánh vào nha hoàn kia, Tô Chỉ Nhược nhiều nhất chỉ bị gán cho tội danh kiêu ngạo, ương ngạnh, nhưng đánh vào Thượng Quan Hinh Nhi lại khác.
Đại tướng quân có thể vịn vào cái cớ này, nói Tô Chỉ Nhược phẩm hạnh không thích hợp, không xứng làm gương cho vạn dân, căn bản không có tư cách tiến cung làm phi. Đến lúc đó, cho dù Tả tướng có mười cái mồm, cũng không thể giúp Tô Chỉ Nhược trúng tuyển lần tuyển phi tần này. Quả thật vị Thượng Quan Hinh Nhi này, tâm tư sâu khôn lường a!
“Hai vị tiểu thư, ở đây có chuyện gì vậy?” Thanh âm ôn nhuận vang lên rất kịp thời, lập tức phá vỡ cục diện xấu hổ hiện tại.
Nguyệt Oản Oản đang sảng khoái ngắm nhìn bộ dáng rõ ràng là chật vật, không biết phải làm sao nhưng vẫn giả bộ vênh váo tự đắc của Tô Chỉ Nhược, chợt bị giọng nam kia phá ngang, lông mày có chút cau lại lộ vẻ bất mãn.
Theo tiếng nhìn lại, chỉ cảm thấy ánh sáng từ bốn phía dường như đều đã tụ tập về phía vị nam tử vừa nói kia, làm cho người ta có cảm giác chói mắt, nhưng vẫn không thể kìm lòng mà si ngốc ngắm nhìn hắn.
Trong lòng Oản Oản oán khí toàn bộ tiêu tán. Là hắn?
“Ngọc công tử.” Thượng Quan Hinh Nhi nhìn thấy Ngọc Thần, vẻ mặt hiện lên một tia kinh ngạc, ôn nhu cúi chào, nói, “Chẳng qua là đám gia nô không hiểu chuyện, có chút đắc tội mà thôi.”
“Ra là thế.” Ngọc Thần mỉm cười ôn hòa, ánh mắt nhìn mảng sưng đỏ trên gương mặt Thượng Quan Hinh Nhi, thái độ có vẻ thân thiết nhưng sâu trong đáy mặt lại hờ hững xa cách, “Thượng Quan tiểu thư, trên mặt bị thương rồi? Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu thư bị đánh sao?”
“Nha hoàn của ta không hiểu chuyện, nhỡ động chạm đến Tả tướng thiên kim, Tô tiểu thư đang muốn trách phạt nàng, ta thương nàng tuổi nhỏ, nhất thời đứng ra che chở mà thôi.” Thượng Quan Hinh Nhi cẩn thận lựa lời đáp, biểu hiện tiểu thư khuê các hiền lương thục đức rất rõ ràng.
“Nói như vậy, là Tô tiểu thư lỡ tay đả thương Thượng Quan tiểu thư?” Ngọc Thần làm như lơ đãng lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tô Chỉ Nhược một cái, rõ ràng có ý kêu Tô Chỉ Nhược thu hồi thái độ cao ngạo mà nhận lỗi với Thượng Quan Hinh Nhi.
“Cũng không có chuyện gì to tát. Mong rằng Tô tiểu thư không cần để ý nha hoàn vô lễ.” Thượng Quan Hinh Nhi cười dịu dàng lấy lòng người, không có chút gượng gạo, thậm chí cũng không vì âm mưu thất bại mà sầu não.
Nguyệt Oản Oản đứng trong đám người nhìn một màn này, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh. Thiên nhân Ngọc Thần? Thế nhưng lại cùng Tả tướng phủ cấu kết sao?
Hắn làm như vậy, nhìn như là đang ở giữa điều hòa quan hệ hai bên, nhưng trên thực tế chỉ có đang bảo hộ lợi ích của Tô Chỉ Nhược. Hắn muốn làm gì? Xem ra hắn và nàng chẳng thể nào trở thành minh hữu, chỉ có thể là địch nhân.
Nhờ có Ngọc Thần trấn an chu toàn, nguyên bản sự việc ồn ào huyên náo liền biến thành việc nô tài trong phủ không hiểu chuyện mà xong việc.
Mặc kệ Thượng Quan Hinh Nhi có mục đích như thế nào, Ngọc Thần đã nói như vậy, đại tướng quân cho dù có muốn đem sự tình nữ nhi chịu ủy khuất làm lớn lên cũng không có biện pháp nào. Dù sao Thượng Quan Hinh Nhi đã giải thích thay cho Tô Chỉ Nhược, đổi thành sự tình đám nô tài không hiểu lễ nghĩa, nếu đại tướng quân còn cố ý làm lớn chuyện, ngược lại chỉ có tự rước lấy nhục.
Một chiêu này của Ngọc Thần lại khiến cho trời mây đen gió mạnh tưởng như sắp đổ giông bão hóa thành trời quang mây tạnh, vạn sự bình yên. Nguyệt Oản Oản chỉ là có chút tò mò, Ngọc Thần như thế nào lại có thể khiến cho Tô Chỉ Nhược kiêu căng như vậy cam tâm nhận lỗi?
Thượng Quan Hinh Nhi điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục lên kiệu. Chỉ có Tô Chỉ Nhược trước khi lên kiệu còn ngoái đầu nhìn Ngọc Thần, ánh mắt có chút thẹn thùng kiểu nữ nhi thường tình, những biểu hiện đó làm sao qua được mắt Nguyệt Oản Oản?
Nhìn hai chiếc kiệu dần đi xa, Nguyệt Oản Oản lững thửng đi về phía Ngọc Thần.
“Ngọc công tử.” Cánh môi mở ra, Nguyệt Oản Oản đè thấp thanh tuyến cho giống giọng nam nhân, nói.
“Là ngươi? Vừa rồi nhìn thấy kiệu hai nhà tướng quân, vội vã lại đây, còn chưa kịp thỉnh giáo danh tính của công tử.” Ngọc Thần thản nhiên đảo con mắt, nhìn thoáng qua Nguyệt Oản Oản.
Cái liếc mắt kia làm cho Nguyệt Oản Oản có cảm giác như bị nhìn thấu, trong lòng có chút không thoải mái.
“Nguyệt Vũ Hiên.” Nguyệt Oản Oản vẻ mặt bình tĩnh nói ra tên của Nguyệt Vũ Hiên, không có nửa điểm bối rối khi nói dối. Nàng căn bản không thể nói tên mình là Nguyệt Oản Oản. Bởi vì người trong giang hồ đều biết Huyết Nguyệt Oản Oản là nữ tử. Càng nghĩ càng thấy chỉ có tên Vũ Hiên là thích hợp nhất. Nàng muốn cùng Ngọc Thần quen biết, sẽ không thể lấy một cái tên hời hợt của hạng người vô danh không ra gì.
“Hóa ra là Ngân Nguyệt các chủ. Hân hạnh được gặp.” Ngọc Thần nghe thấy tên của nàng, có chút chần chờ, nhưng vẫn ôn nhã đáp. Ánh mắt hắn như vô tình nhìn về phía Nguyệt Oản Oản, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Nguyệt Oản Oản nhìn hắn chăm chú, lần đầu tiên có cảm giác vội vàng hỏi: “Tại hạ rất ngạc nhiên, vừa rồi công tử nói gì đó với Tả tướng thiên kim… Theo tại hạ biết, Tả tướng thiên kim có tiếng là kiêu ngạo a.”
Đôi mắt Ngọc Trần giống như hai viên hắc diệu thạch đen láy, ánh mắt thâm thúy khóa chặt Nguyệt Oản Oản vào trong, làm lòng nàng không kìm được mà run lên.
Người nhìn hắn, có cảm giác như không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nhưng khi hắn nhìn người, lại có cảm giác như trong tâm tư mình không gì có thể che giấu được hắn.
“Cũng không có gì. Ta chỉ nói hai chữ ‘tuyển phi’.” Ngọc Thần lạnh nhạt nhẹ nhàng phất quạt. Bây giờ đang là đầu đông. Nếu là người khác trong tình huống này phất quạt sẽ làm cho người ta cảm thấy nực cười, nghĩ rằng hắn chẳng qua là dạng người học đòi, tỏ vẻ ta đây văn chương giỏi giang. Nhưng nếu là Ngọc Thần cầm quạt, lại giống như một điều đương nhiên. Nói quạt tôn thêm khí chất của hắn thậm chí còn không chính xác bằng nói khí chất của hắn làm tôn thêm vẻ tao nhã cho cây quạt.
“Ngọc công tử quả nhiên là mưu lược vô song, Nguyệt mỗ bội phục.” Nguyệt Oản Oản cười khẽ nói. Biện pháp giải quyết chuyện này cũng không khó, nhưng cái khó ở đây chính là trong thời gian ngắn nghĩ ra biện pháp, hơn nữa đều phải hiểu rõ tính cách của Thượng Quan Hinh Nhi cùng Tô Chỉ Nhược. Thật quả đúng là Ngọc Thần liệu việc như thần.
“Đa tạ Nguyệt công tử tán thưởng.” Ngọc Thần mỉm cười, không có nửa phần đắc ý. Tính cách thanh nhã ôn hòa làm người ta muốn tiếp cận, nhưng khi muốn tới gần lại cảm giác như không thể với tới.
“Thời gian đã không còn sớm, Nguyệt mỗ xin cáo từ.” Nguyệt Oản Oản xoay người, khóe mắt lóe lên một tia tinh quang, mỉm cười tự nhủ, công tử Hữu tướng Ngọc Thần, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.
“Hai tháng sau là tiết hoa mai nở rộ. Không biết Nguyệt công tử có thời gian đi thưởng mai chăng?” Ngọc Thần đột nhiên nhìn theo dáng hình đã muốn rời đi của Oản Oản, dò hỏi.
“Hai tháng sau, miền Tây Sơn phía sau núi hẹn gặp.” Nguyệt Oản Oản cước bộ thoáng dừng lại, nét mặt biểu lộ một chút tươi cười. Nàng không ngoái đầu nhìn lại, chỉ dùng thanh âm hơi trầm thấp ôn hoà hồi đáp.
“Được. Không gặp không về.” Phía sau truyền đến thanh âm ôn nhã.
Cảm giác được người phía sau đã cất bước rời đi, Nguyệt Oản Oản mới ngoái đầu nhìn theo bóng dáng Ngọc Thần. Hắn đi không nhanh không chậm, mỗi bước đều cao quý, tao nhã như vậy. Quả thật là trời sinh quý khí!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT