“Lưu Tô không hiểu chuyện, nếu có chỗ mạo phạm, Oản Oản cũng đừng để ý.” Ngọc Thần nghe thanh âm dậm chân của Ngọc Lưu Tô ở phía sau, nghiêng mặt hướng Nguyệt Oản Oản nói.
“Ta làm sao có thể cùng một đứa nhỏ so đo.” Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng lắc đầu, Ngọc Lưu Tô bất quá chỉ là một đứa nhỏ, nàng không có nhàm chán đến mức cùng một đứa nhỏ so đo. Nếu ngay cả việc nhỏ như thế mà phải tức giận, nàng đã sớm bị tức chết.
“Chúng ta đi thôi.” Ngọc Thần nhìn thấy Nguyệt Oản Oản tươi cười, trong lòng nghĩ,Oản Oản, ngươi cũng chỉ lớn hơn Lưu Tô hai tuổi a. Chỉ là chung quy hắn cái gì cũng chưa nói, trước sau như một vẫn bình thản.
Đi qua dãy hành lang, tới một cái sân yên tĩnh. Phía trước sân trồng toàn mai, hiện giờ đang nở rộ kiều diễm, hồng mai như hỏa, đẹp mà không tục, giữa gió lạnh mùa đông nơi đây, càng hiện rõ vẻ kiên cường ngạo nghễ.
Đi về phía trước, chính là thư phòng của Ngọc Thần. Trên cửa thư phòng có một tấm bảng hiệu, trên bảng hiệu chỉ có hai chữ —— Phù Trầm.
Hai chữ này cứng cáp hữu lực, nhưng vẫn lưu loát sinh động như nước chảy mây bay. Trong hai chữ này, mang theo thong dong tao nhã, mang theo hờ hững bình thản, tựa hồ trong đó còn ẩn chứa lực lượng, đang muốn thông qua hai chữ này mà hiển lộ, nhưng lại bị vẻ bình thản tao nhã đè xuống.
Nguyệt Oản Oản ngốc lăng nhìn hai chữ này, trong mắt bay nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn thoáng qua Ngọc Thần, tiếp đó khẽ cụp mắt, giấu đi suy tư trong lòng, theo Ngọc Thần vào thư phòng.
Thư phòng của Ngọc Thần rất đơn giản. Không có nhiều đồ trang trí, có vẻ cao nhã hào phóng, giống như con người của hắn, cũng không có nhiều sắc thái, bởi vì bản nhân hắn cũng đã sặc sỡ loá mắt.
“Oản Oản, bức họa này, là ta dựa theo người khác miêu tả vẽ một bức tranh.” Ngọc Thần đưa cho Nguyệt Oản Oản một bức hoạ cuộn tròn.
Nguyệt Oản Oản mở ra bức hoạ, trên bức tranh là một nữ tửmắt ngọc mày ngài, mi thanh mục tú,mặt trái xoan khéo léo tinh xảo, đôi môi không điểm mà hồng, cùng chính mình lại có tám phần tương tự.
Khóe miệng khẽ gợi lên ý cười, Nguyệt Oản Oản nâng mắt nhìn Ngọc Thần, đôi mắt mang theo vài phần nghi hoặc vài phần khó hiểu, “Đây là ta sao?”
Ngọc Thần dùng ánh mắt mà Nguyệt Oản Oản nhìn không thấu nhìn nàng, sau đó thu hồi bức hoạ, cười nói: ” Dáng vẻ của Oản Oản đẹp hơn rất nhiều.”
Oản Oản cười khẽ, “Ngọc công tử nói muốn đưa cho Oản Oản một vật, chính là bức họa này?” Nguyệt Oản Oản nhìn chằm chằm bức họa trên tay Ngọc Thần hỏi. Tuy rằng chỉ có tám phần tương tự, chỉ là trước đây Ngọc Thần cũng không gặp qua dung mạo chân chính của nàng, chỉ dựa vào người khác miêu tả, có thể vẽ bức tranh có tám phần tương tự, quả thực không tồi.
“Không sai. Chỉ là, bức tranh này không quá giống.” Ngọc Thần khẽ mang theo chút xin lỗi nói.
“Oản Oản cảm thấy thật sự rất giống.” Nguyệt Oản Oản tiếp nhận bức hoạ, lại mở ra nhìn một hồi, dung mạo tuy chỉ có tám phần tương tự, nhưng ánh mắt này cực kỳ giống chính mình, một bức tranh thật tốt, sinh động như vẽ rồng điểm mắt, chỉ bằng một đôi mắt này, Ngọc Thần vẽ bức tranh vô cùng cẩn thận, bây giờ khó có người có thể được như này.
Tâm tư khẽ động, “Bút giấy để vẽ tranh, có thể cho Oản Oản mượn dùng một chút?” Nguyệt Oản Oản thu hồi bức hoạ hỏi.
“Tất nhiên có thể.” Ngọc Thần tự mình lấy giấy bút choNguyệt Oản Oản, còn mình đứng ở một bên vì nàng mài mực.
Nguyệt Oản Oản tiếp nhận bút Ngọc Thần đưa tới, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn. Ngọc Thần lại vì nàng mài mực, vì nàng đệ bút, bất quá đây cũng chỉ là xúc động nhất thời mà thôi.
Nguyệt Oản Oản thu liễm tâm tình, nhẹ nhàng hạ bút, nhìn sườn mặt Ngọc Thần, ngưng mi suy nghĩ. Bất quá mới chỉ một nén nhang thời gian, bức tranh liền hoàn thành, mà người trong bức tranh, đúng là Ngọc Thần.
“Công tử vốn như ngọc, thiên hạ tuyệt vô song.” Nguyệt Oản Oản đề bút ở cuối bức tranh, cười nói, “Oản oản bêu xấu.”
“Thật khiến ta được mở rộng tầm mắt. Kĩ thuật vẽ tranh của Oản oản quả nhiên là xuất thần nhập hóa.” Ngọc Thần nhìn thấy Nguyệt Oản Oản viết chữ, không khỏi tán thưởng nói.
“Một hàng chữ này, nhưng thật ra là đề cao Ngọc Thần.” Ngọc Thần nhìn chữ viết lưu niệm của Oản Oản, không có vẻ kiêu ngạo, ngược lại bình thản nói.
“Oản Oản chỉ nói ratiếng lòng của người trong thiên hạ thôi.” Nguyệt Oản Oản lạnh nhạt cười, cầm bức hoạ Ngọc thần tặng nàng đưa tới, cười nói, “Không biết công tử có nguyện vì Oản Oản mà đề chữ?”
Ngọc Thần nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Nguyệt Oản Oản, thoáng chần chờ, liền tiếp nhận bức hoạ, “Nếu Oản oản muốn, ta đây không hề để ý.”
“Nhược thủy tiếu giai nhân, linh lung băng tuyết tâm.” Một hàng chữ lưu loát sinh động như nước chảy mấy bay xuất hiện ở phía trên bức họa.
Nguyệt Oản Oản nhìn thấy hàng chữ kia, tay không khỏi khẽ túm vạt áo của chính mình, vừa rồi nhìn thấy bảng hiệu bên ngoài, chính mình còn không thể xác định, cho nên mới nghĩ kế để Ngọc Thần ở trên bức của nàng đề chữ, xác định cho rõ ràng.
Thật không ngờ là Ngọc Thần, cái người lấy vạn lượng hoàng kim mua thủ cấp của Đao Mạc, lại thật là ngọc thần.
Hiện giờ tân hoàng vừa mới đăng cơ, Ngọc Thần cũng vừa mới vừa tiếp nhận chức vụ hữu tướng, mặc dù cùng tả tướng Tô Văn Hiên chính kiến bất hòa, nhưng lại không thể quang minh chính đại cùng hắn đối nghịch, cho nên chỉ có thể từng bước làm suy yếu lực lượng của hắn. Chỉ là có một điểm khiến cho Nguyệt Oản Oản không nghĩ ra, nếu hắn muốn đối phó tả tướng, vì sao lại giúp Tô Chỉ Nhược.
“Chữ của Ngọc Thần, Oản Oản có vừa lòng.” Ngọc Thần đem bức hoạ cuộn tròn một lần nữa đưa tới trên tay Nguyệt Oản Oản, ôn hòa hỏi, một đôi mắt đen thâm, nhìn không ra nỗi lòng.
“Ngọc công tử chữ tốt, Oản Oản xin cảm tạ.” Nguyệt Oản Oản khởi động gợi lên một mạt tươi cười, dụng tâm của nàng, Ngọc Thần đã sớm đoán được. Nhược thủy tiếu giai nhân, lung linh băng tuyết tâm. Ý nói chính mình lấy chữ đổi chữ đến thử tâm tư của hắn sao. Khó trách vừa rồi thời điểm bảo hắn viết chữ, hắn khẽchần chờ, hắn nói, “Nếu Oản oản muốn, ta đây không hề để ý.”
Ngọc Thần. Vì sao luôn bao dung nàng như vậy. Rõ ràng biết nàng lấy thân phận Nguyệt Vũ Hiên lừa gạt hắn, nhưng hắn cũng không vạch trần, vẫn lấy lễ nghĩa bằng hữu tiếp đãi nàng. Rõ ràng biết nàng lấy chữ đổi chữ đến thử hắn, nhưng hắn cũng không vạch trần, vẫn cho nàng đáp án nàng muốn.
Đem bức tranh hoa mai đồ tặng cho nàng. Ước hội nàng thưởng mai phía sau núi Tây Sơn. Mang nàng lên đỉnh ngọn cây vừa xem cảnh tuyết ở Tây Sơn. Bồi nàng ném tuyết. Mời nàng uống Nhất Túy, dung túng nàng uống rượu còn khuyên nàng không nên làm bị thương thân mình. Hôm nay lại tặng nàng bức hoạ.
Ngọc Thần, nam tử như ngọc này, đến tột cùng vì sao đối tốt với nàng như vậy?
Nguyệt Oản Oản chưa từng dùng tâm lực tự hỏi vấn đề này. Bởi vì nàng sợ hãi, sợ hãi nội tâm lạnh như băng của mình vì nam tử ôn nhuận như ngọc, cao nhã như hoa sen này mà dao động.
“Ngọc công tử, Oản Oản đột nhiên cảm thấy thân thể không khoẻ, ngày khác có rảnh lại đến bái phỏng.” Nguyệt Oản Oản tâm thần không yên thu hồi bức hoạ, hướng Ngọc Thần nói.
“Hảo. Ta tiễn Oản Oản.” Ngọc Thần hiểu ý nói, không hỏi một câu vì sao. Một đôi mắt giống như có thể nhìn thấu vạn vật, chỉ bình tĩnh nhìn Nguyệt Oản Oản.
Dọc theo đường đi, hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện. Nguyệt Oản Oản một đường trầm mặc đi ra phủ. Tâm tưmột lần nữa nghĩ về chuyện tình Ngọc Thần mua thủ cấp của Đao Mạc.
Ngọc Thần hắn, đến tột cùng muốn làm cái gì? Vì sao một bên giúp đỡ Tô Chỉ Nhược, một bên lại muốn làm suy yếu thế lự c của tả tướng. Thật sự là chuyện tình mâu thuẫn. Mà Ngọc Thần cùng nghĩa phụ có quan hệ gì, vì sao nghĩa phụ lại giúp hắn giấu diếm.
Mà chính mình nếu cầu Ngọc Thần, cầu làm an bài giúp mình, có thể ở trong danh sách tuyển phi năm sau, liệu Ngọc Thần có thể giúp nàng hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT