Nguyệt Oản Oản nhẹ chớp đôi mắt đẹp, hàng mi liễu cong dài ôm lấy mắt phượng, thần sắc hờ hững: “Vết thương nhỏ mà thôi.”
“Vết thương nhỏ? Đối với ngươi thì cho dù là vết thương chí mạng cũng là tiểu thương a? Ngươi không biết, ngươi bị thương, gia hỏa Nguyệt Vũ Hiên kia sẽ ngày ngày đều như tụng kinh hỏi ta, ‘Hiểu Hiểu, Oản Oản mỹ nhân của ta thế nào rồi? ’.” Nguyệt Hiểu Hiểu cũng hiểu được tính tình Nguyệt Oản Oản, có chút bất mãn oán giận nói.
“Ạch. Ngươi bắt chước thật là càng ngày càng giống a.” Nguyệt Oản Oản thấy Hiểu Hiểu học theo bộ dạng, lời nói của Nguyệt Vũ Hiên, không khỏi bật cười.
“Oản Oản a, ngươi vẫn là nên kêu Hiên Hiên xem qua một chút đi, miễn cho chúng ta lo lắng.” Nguyệt Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua gian phòng của Vô Ngân, mang theo vài phần ý tứ thân thiết hàm xúc hỏi, “Ân, Oản Oản, chính là, cái đại băng sơn kia thương thế thế nào rồi?”
Oản Oản hiểu rõ cười, trêu ghẹo nói: “Xem ra Hiểu Hiểu không phải quan tâm ta đi, như thế nào luôn hỏi Vô Ngân đâu? Ngươi còn như vậy, ta sẽ không để ý ngươi nữa nga.”
Hiểu Hiểu gương mặt nhất thời đỏ bừng, ấp úng nói không ra một câu rõ ràng.
Mãi đến khi Oản Oản thu hồi ý cười, nghiêm túc nói: “Tổng thể thì không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải điều dưỡng dăm bữa nửa tháng nữa. Một chưởng của Phó Kiền Lăng kia đã đả thương tâm mạch, may mắn có Vũ Hiên ở đây, nếu không cũng không có khả năng khỏi hẳn nhanh như vậy.” Nguyệt Oản Oản mày khẽ nhíu lại.
Lúc trước vào thời điểm lên kế hoạch chuẩn bị hành thích Phó Kiền Lăng, nàng đã ra lệnh không để những người khác xuất thủ, chính là vì Vô Ngân lo lắng cho an nguy của nàng, vụng trộm xuất thủ, mới gặp phải ám toán của Phó Kiền Lăng.
Một chưởng kia mặc dù không nặng, nhưng lại tổn thương tâm mạch. Lúc Vô Ngân trở về, sắc mặt trắng bệch thật là dọa người, nhưng hắn chỉ đối với Nguyệt Oản Oản nói một câu, “Thuộc hạ vô năng.” Thanh âm hơi hơi phát run làm cho Oản Oản vô cùng giận dữ. Tô Văn Hiên, món nợ giữa chúng ta lại sâu thêm một phần, lúc ấy Oản Oản cũng không nghĩ nhiều thêm, nhất quyết phải đi…
“Tên Vũ Hiên này tuy không đứng đắn, nhưng lại một tay y thuật không ai sánh kịp, coi như có điểm dùng được đi.” Nguyệt Hiểu Hiểu nghe được Vô Ngân vô sự, tâm trạng cũng tốt hơn.
“Hiểu Hiểu nhà ta là đại mỹ nhân như vậy, được nàng khen ta còn phải ngượng ngùng, nhưng nếu xóa một vế đầu tiên kia ta nghe càng thêm vui vẻ a.” Nguyệt Vũ Hiên không biết đã đến Huyết Nguyệt các từ khi nào.
Ánh mắt Nguyệt Vũ Hiên rơi xuống trên người Nguyệt Oản Oản: “Oản Oản, ngươi lại bị thương?” Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần trách cứ, vài phần đau lòng. Cô nàng Oản Oản này luôn như vậy, không lúc nào không mang thương tích trên mình, nhưng hắn đối với nàng một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể càng cố gắng đạt được y thuật thiên hạ vô song, vì nàng mà trị liệu.
Trước kia, nàng hỏi hắn vì sao lại khổ công học tập y thuật như vậy, hắn cũng chỉ cười ha ha bảo rằng rảnh rỗi nên muốn học thêm. Oản Oản cho tới bây giờ dù luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, thường thường chỉ cùng hắn yên lặng không nói gì, aiii! Oản oản đâu biết rằng, vì nàng luôn làm tổn thương thân thể chính mình, hắn không khuyên được, cũng chỉ còn cách luyện đến đỉnh cao y thuật, giúp nàng trị thương thật tốt… Chỉ cần như vậy, mặc kệ phải ăn bao nhiêu đau khổ, hắn cũng coi là xứng đáng.
“Chẳng qua là nội lực phản chấn, có chút khí huyết không thông mà thôi.” Nguyệt Oản Oản chẳng hề để ý vết thương của mình, nhìn hắn nở một nụ cười, cánh tay tự nhiên vươn ra: “Dù sao Vũ Hiên cũng sẽ cho ta đan dược chữa thương.”
Nguyệt Vũ Hiên bất đắc dĩ thở dài: “Ăn hai viên Ngưng lộ hoàn trước đi.” Nói xong liền theo cổ tay áo xuất ra hai viên đan đưa cho Oản Oản.
Ngưng lộ hoàn là tiên dược trị liệu nội thương. Loại thuốc này được làm từ nhiều loại dược liệu vạn phần trân quý, phối trí cũng cực kỳ khó khăn, là vật hiếm có của thế gian. Nhưng đối với vị y thuật cao minh, lại có núi vàng núi bạc Ngân Nguyệt Các chủ Nguyệt Vũ Hiên mà nói, loại tiên dược này cùng không có gì là qúy báu.
“Trân quý Ngưng lộ hoàn như vậy lại bị ngươi coi như củ cái trắng tùy ý vơ được ngoài chợ nhỉ” Nguyệt Oản Oản tiếp nhận Ngưng lộ hoàn, gương mặt có chút tươi cười, lại còn tranh thủ nhìn Nguyệt Vũ Hiên trêu chọc.
Nguyệt Vũ Hiên nhìn Oản Oản sau khi ăn đan dược, sắc mặt thoáng hồng hào hơn một ít, có vẻ tiếp tục điều trị sẽ không đáng ngại mới yên lòng, khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, “Ai bảo Oản Oản mỹ nhân thường xuyên bị thương a, tính ta lại luôn thương hoa tiếc ngọc, dù đau lòng vẫn phải cấp cho ngươi đan dược tốt nhất”.
Mắt nhìn thấy Hiểu Hiểu bên cạnh nhiều lần liếc trộm phía phòng Vô Ngân, Vũ Hiên bèn rảo bước đi về phía đó, lại còn cố ý nói to: “Ta đi cấp dược cho cái tên bên trong kia a.”
“Ta… ta cũng đi nhìn xem cái khối băng kia thế nào rồi.” Nguyệt Hiểu Hiểu hai má phớt hồng, có chút lắp bắp nói, lập tức cùng Nguyệt Vũ Hiên vào phòng.
Nguyệt Oản Oản nhìn theo bóng lưng của Hiểu Hiểu, trong lòng cân nhắc tự nghĩ, Hiểu Hiểu tính tình thẳng thắn, như thế nào vừa rồi ánh mắt có chút xa xăm, hình như có chút ý tránh né, phải chăng vì nàng đối với Vô Ngân có tình cảm gì?
Đi theo Nguyệt Hiểu Hiểu cùng Nguyệt Vũ Hiên vào phòng, Oản Oản nghĩ, nếu là Hiểu Hiểu thực đối với Vô Ngân động tâm, chỉ sợ là sẽ bị tổn thương. Tính tình của Vô Ngân, nàng là người hiểu rõ nhất, nhất nhất cố chấp. Khi nàng cứu hắn một khắc kia, hắn liền quyết định nhất nhất luôn đi theo nàng. Trong lòng hắn chưa bao giờ có cảm tình với bất kì ai, nếu thật sự như vậy, chỉ sợ mối lương duyên này khó thành.
Nguyệt Oản Oản bộ dạng có chút đăm chiêu, giống như vô tình đối với Vô Ngân nói: “Vô Ngân, hiện tại ngươi thân thể không được tốt, vài ngày tới, ngươi đến Ám Nguyệt các giúp Hiểu Hiểu đi.”
Nguyệt Hiểu Hiểu nghe được lời nói của Nguyệt Oản Oản, trong mắt ánh lên tia kinh hỉ, nhưng lại lập tức giả bộ như không quan tâm đến.
Nguyệt Vũ Hiên bên cạnh nhìn ra thay đổi trong tâm trạng của nàng, rất là bất đắc dĩ lắc đầu, Hiểu Hiểu này… Thực dọa người nga…
“Mặc cho chủ tử phân phó.” Vô Ngân trước sau như một lạnh lùng đáp.
Nguyệt Oản Oản rõ ràng thấy được trong mắt Vô Ngân sự không đồng tình, nhưng nàng làm như không thấy, dù sao nàng cũng không thể để Vô Ngân cả đời đi theo nàng giết người. Còn nữa, nếu là Hiểu Hiểu thật sự có ý, đây cũng không phải là một chuyện không tốt.
“Bộ dạng không muốn kia là sao? Đi theo ta, thực ủy khuất ư?” Bộ dáng không muốn của Vô Ngân chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng làm sao qua được thần kinh mẫn cảm của Ám Nguyệt các chủ Nguyệt Hiểu Hiểu? Nàng tính tình nóng nảy, đương nhiên chịu không được đả kích mà mở miệng.
“Không có.” Vô Ngân nhắm mắt, không hề để ý tâm tình của Nguyệt Hiểu Hiểu, ngữ điệu vẫn như cũ, lạnh như băng, không mang theo chút cảm tình gì.
Thấy thái độ lạnh lùng của hắn, Nguyệt Hiểu Hiểu càng thêm buồn bực: “Người này đúng là khối băng.” Nàng uất ức dậm chân, nổi giận đùng đùng mà chạy ra ngoài.
Vô Ngân bị phái đi Ám Nguyệt các, trong khoảng thời gian này, Huyết Nguyệt các sinh ý cũng không nhiều, không cần Nguyệt Oản Oản phải nhúng tay vào.
Nhàn đến vô sự, Nguyệt Oản Oản lấy một thân nguyệt sắc nam trang, đem mái tóc đen dài tuyệt đẹp bối lên cao. Tuy Oản Oản mặc một thân nam trang, nhưng lại không thể che dấu được vẻ đẹp phong hoa tuyết nguyệt của nàng. Đôi mắt đẹp bảy phần tao nhã, lại thêm ba phần phong tình, bờ môi gợi cảm đầy mị hoặc, những tưởng như chỉ cần nàng nở một nụ cười, thiên địa cũng phải ảm đạm đi, không dám cùng nàng ganh đua nhan sắc.
Tinh tế đánh giá một phen, Nguyệt Oản Oản mới lấy chút bột phấn, tân trang cho khuôn mặt. Lát sau, một vị nam tử với nước da sạm màu, ngũ quan cân xứng, ôn nhuận, nhiều nhất chỉ có thể xem như thanh tú hiện ra. Dung mạo này so với gương mặt tuyệt đại phong hoa của nàng vừa rồi quả thực cách biệt trời bể, hoàn toàn bất đồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT