Lường trước bọn họ sẽ sợ hãi kinh hoảng, nhưng không ngờ Doãn Bích lại bị dọa thành như vậy. Không phải sao, năm đó chính tay Doãn Bích bóp chết nàng, nàng ta sao có thể không sợ. Tô Văn Hiên coi như bình tĩnh, đại khái là làm nhiều việc xấu rối, cũng sẽ không sợ hãi như vậy.

Khóe miệng Nguyệt Oản Oản cười lạnh nghĩ: Bây giờ mới biết sợ sao? Vẫn còn sớm, một ngày nào đó, các ngươi sẽ phải trả giá hết thảy những gì các ngươi đã làm.

“Oản Oản mỹ nhân.” Giọng nói của Nguyệt Vũ Hiên kéo Nguyệt Oản Oản quay về thực tại.

Oản Oản nghe thấy, trong lòng không khỏi giật mình, “Vũ Hiên, sao ngươi còn ở đây?” Oản Oản hơi nghi hoặc hỏi.

“Ta lo lắng một mình Oản Oản mỹ nhân ở bên trong, nên chờ ở ngoài.”  Nguyệt Vũ Hiên đương nhiên nói, sau đó rất tự nhiên khoác vai Nguyệt Oản Oản.

“Vũ Hiên rất không tin ta.” Nguyệt Oản Oản cũng không để ý Nguyệt Vũ Hiên khoác vai nàng mà đi, thản nhiên nói.

“Sao có thể, ta rất tin tưởng Oản Oản mỹ nhân.” Nguyệt Vũ Hiên vui mừng rạo rực nói, liếc nhìn xung quanh. Nguyệt Oản Oản không trả lời hắn, chắc lại đang nhìn mỹ nhân.

Nguyệt Vũ Hiên cái gì cũng tốt, chỉ là rất đào hoa. Nhưng nếu Vũ Hiên thật sự nghiêm túc nói thích nàng, chỉ sợ nàng  sẽ cảm thấy áp lực, dù sao chuyện nàng phải làm rất nhiều, không nên nảy sinh tình yêu xa xỉ như vậy.

_ _

Cái chết của Đao Mạc rất nhanh liền truyền khắp kinh đô, quyền lực của Tả tướng cũng bởi vậy mà giảm. Một tử sĩ đối với người có quyền cực kỳ quan trọng.

Có một tử sĩ lợi hại, là không lo tính mạng bị đe dọa, thậm chí còn có thể lấy đi uy hiếp người khác, dù sao chức quan của Tả tướng cao như vậy, hắn chỉ là dung túng tử sĩ ám sát tiểu quan, cũng không có ai dám nhiều lời.

Nhân sĩ thần bí kia cũng trả đủ ngân lượng cho Huyết Nguyệt các. Nhưng không như Nguyệt Oản Oản muốn có thể nhờ thứ này tra được thân phận của nhân sĩ thần bí kia.

Bởi vì người giúp hắn trả ngân lượng, chính là Nguyệt Ảnh lâu chủ Nguyệt Nhiễm Sương.

Nguyệt Nhiễm Sương thân mang bệnh nặng, công việc ở Nguyệt Ảnh lâu cũng cơ bản đều giao cho ba người Nguyệt Oản Oản, từ lâu đã không quan tâm chuyện đời, nhưng nhân sĩ thần bí này có thể làm cho Nguyệt Nhiễm Sương đến đưa ngân lượng, Nguyệt Oản Oản đối với thân phận của hắn càng hiếu kỳ.

Nguyệt Oản Oản hỏi thẳng Nguyệt Nhiễm Sương thân phận nhân sĩ thần bí kia, Nguyệt Nhiễm Sương chỉ nói, đến lúc đó ngươi sẽ biết.

“Ngươi nói gì cơ? Thần bí thân sĩ kia thế mà nhờ nghĩa phụ giao hộ ngân lượng?” Nguyệt Hiểu Hiểu vẻ mặt nghi ngờ nhìn Nguyệt Oản Oản, kinh ngạc nói.

“Không tệ. Nghĩa phụ không chịu nói ra thân phận của hắn, đương nhiên là nhân vật không đơn giản” Nguyệt Oản Oản hơi nghiêng đầu, dường như đang tự hỏi vấn đề gì.

“Người nào có thể có bản lĩnh lớn như vậy, ta không tin.” Nguyệt Hiểu Hiểu vẻ mặt không tin.

Nguyệt Oản Oản không trả lời. Trong lòng cũng không ngừng suy nghĩ. Người như vậy, có thể lẩn tránh sự tìm kiếm của Ám Nguyệt các, có thể nhờ vả nghĩa phụ, không những phải có quyền thế, tiền bạc, mà còn phải có mưu lược.

Phù hợp với ba điểm này, trong thiên hạ sợ cũng chỉ có hai người …

Đương kim Hoàng thượng và… Ngọc Thần công tử.

“Oản Oản, sao ngươi chẳng nói gì, đang nghĩ gì vậy?” Nguyệt Hiểu Hiểu lay Nguyệt Oản Oản, hỏi.

“Không có gì. Nếu nghĩa phụ nói sau này chúng ta sẽ biết, thì chúng ta không cần lo lắng đi tìm hiểu.” Nguyệt Oản Oản vẻ mặt lạnh nhạt. Trong lòng cũng xoay chuyển ý nghĩ, chỉ có Hoàng thượng và Ngọc Thần có khả năng này, nhưng mà là ai đây.

Theo lập trường của Hoàng thượng, hiện giờ trái phải bất hòa, mà Hữu tướng đã cho Ngọc Thần công tử tiếp nhận chức vụ, Ngọc Thần lại một lòng về phe của Hoàng thượng, Hoàng thượng dĩ nhiên tình nguyện làm suy yếu thế lực của Tả tướng.

Theo lập trường của Ngọc Thần, trái phải bất hòa, rất nhiều ý kiến của hắn đều đối lập với Tả tướng, làm suy yếu thế lực của hắn cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng, Hoàng thượng sẽ không chọn dùng biện pháp vô ích như vậy, mà Ngọc Thần rõ ràng trước đó đã giúp Tô Chỉ Nhược. Trong đó rốt cuộc có bí mật gì?

“Ai. Thực không thú vị. Ta trở về xem lại tin tức của ta đây.” Nguyệt Hiểu Hiểu vẫy tay, liền tự nhiên ra khỏi cửa.

Nguyệt Oản Oản nhìn sắc trời cũng không còn sớm, nghĩ ngày mai còn đi đến phủ của Ngọc Thần, cũng đóng của nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Oản Oản sớm rời giường, chọn một bộ quần áo màu xanh da trời. Màu Nguyệt sắc rất chói, chỉ sợ không thích hợp đến nhà người ta bái phỏng.

Nhìn trái nhìn phải trong gương, nữ tử trong gương chưa trát son phấn cũng đã là khuynh quốc khuynh thành, mặt mày như tranh vẽ, tươi cười diễm lệ, chỉ là sâu trong đôi mắt long lanh cũng là hờ hững như đáy biển. Không biết vì sao, trong lòng tồn tại lo lắng, Nguyệt Oản Oản khép lại gương, đi tới hậu viện.

“Mẫu thân, ta làm bạn với một nam nhân thật vĩ đại, nếu là hắn, hẳn có thể giúp ta báo thù. Nhưng mà hắn sẽ tình nguyện giúp ta sao?” Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ không có chữ kia, như khi mẫu thân hay vuốt ve tóc nàng.

Chỉ mỗi khi nàng cảm thấy khổ sở, cảm thấy có lúc khó khăn, ngẫm lại thấy mẫu thân đối với mình thật tốt, ba người bọn họ độc ác với mẫu thân, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.

Hồi phục tâm trạng, nàng thong dong bước ra cửa. Dọc đường rất nhiều người nhìn nàng chằm chằm, hôm nay muốn tới phủ Hữu tướng bái phỏng, đương nhiên không thể mang theo khăn che mặt. Nàng dung mạo khuynh  quốc khuynh thành như vậy, người ta nhìn nhiều cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là, cảm giác như thế, rất không thoải mái.

Đi đến trước của phủ, Nguyệt Oản Oản vươn tay ra, chần chừ trước cửa hồi lâu, cuối cùng cũng gõ cửa phủ, gia đinh lập tức ra mở cửa, thấy dung nhan Nguyệt Oản Oản cũng sửng sốt.

“Ta là bạn của Ngọc công tử, đến bái phỏng.” Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng cười với hai gia đinh đang sững sờ, hai gia đinh kia tựa như đã bị hút hồn.

“Ngươi? Cái đó…” Hai gia đinh từ thất thần trở lại bình thường, ánh mắt kinh diễm vừa mới biến mất, lại nghe Nguyệt Oản Oản nói là đến tìm Ngọc Thần, không khỏi lộ ra vẻ mặt khó xử.

“Sao lại có một nữ nhân không đứng đắn muốn tìm ca ca ta.” Một giọng nói trong trẻo hoạt bát truyền đến, Nguyệt Oản Oản quay đầu lại nhìn, thấy một nữ tử nhỏ nhắn mặc váy hoa màu hồng, ánh mắt linh động vừa chuyển, thật hơi giống Nguyệt Hiểu Hiểu.

Nàng kia đúng là con gái của Hữu tướng Ngọc Lưu Tô. Thuở nhỏ được Hữu tướng nâng niu chăm sóc trong lòng bàn tay, tính tình hơi xảo quyệt, nhưng tâm địa thiện lương, thật khác biệt với Tô Chỉ Nhược.

“Sao ngươi không nói gì?” Ngọc Lưu Tô nhìn thấy dung mạo của Nguyệt Oản Oản cũng một phen kinh ngạc, lại thấy nàng vẻ mặt kiêu căng, trong mắt nhưng mang theo vài phần ý cười, không nhịn được tức giận hỏi.

“Người ngươi nói với không phải ta, vì sao ta phải trả lời.” Vẻ mặt Nguyệt Oản Oản thản nhiên, khóe miệng còn nở nụ cười nghiền ngẫm.

“Ở đây còn có nữ tử khác sao?” Ngọc Lưu Tô không buông tha nói, mặc kệ nữ tử này lớn lên xinh đẹp, dù có thần thái, nàng cũng chán ghét, ai tìm tới Thần ca ca, nàng đều chán ghét.

“Lưu Tô, không được vô lễ.” Không biết từ khi nào Ngọc Thần đã ở phía sau Ngọc Lưu Tô, rõ ràng là lời nói trách cứ, nhưng Ngọc Thần nói lại không làm người ta cảm thấy khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play