Giang Hiểu Hàn vốn cho rằng cả đời này mình sẽ bị vây khốn bởi triều đình hiểm ác, không có đường thoát. Thật không ngờ rằng, một đường khúc khuỷu, trời cao lại đưa đến cho hắn một mối lương duyên đẹp đẽ sau nửa đời đau khổ.
Đôi tay kia kéo hắn ra khỏi hồ máu, cho nên hắn chắc chắc sẽ không bao giờ buông tay.
Nhan Thanh vốn cho rằng cả đời này y sẽ chỉ một người một kiếm một Côn Luân, lẻ loi một đường.
Lại không ngờ rằng mình có thể tìm thấy chân ái một đời vào ngày xuống núi.
Nếu là vậy, xem ra thiên ý cũng không tồi.
___
“Hiện tại ngươi muốn điều gì?”
“Tu tâm tu niệm tu sinh, ngươi chính là đạo của ta.”
___
[Bối cảnh lịch sử không tưởng]
[Mặt nóng tâm lạnh xấu bụng giảo hoạt tể tướng công x Trong nóng ngoài lạnh thuần khiết dịu dàng đạo trưởng thụ]
[Tổng thể về cơ bản là ngọt, bảo đảm HE]
[Giang Hiểu Hàn x Nhan Thanh]
Giang hồ xa triều đình cao, gặp nhau nơi đây, không uổng một đời.