Dù sao thì Lục Phong cũng sống hơn Nhan Thanh mấy chục năm, ông coi y như con mình, chỉ nhìn qua cũng biết y có tâm sự.
Nhan Thanh leo lên trúc lâu mới phát hiện trước mặt Lục Phong là tàn cục, hai quân trắng đen chém giết say sưa, thế cờ như tinh la kỳ bố, vô cùng căng thẳng.
Nhan Thanh nhìn qua liền biết, quân tiếp theo không đánh được nữa.
"Sư phụ không cần đi tiếp nữa." Nhan Thanh nói: "Tiếp tục chỉ có hòa mà thôi."
"Ai nói." Lục Phong nhướn mày, hạ xuống một quân trắng, chặn một đường lùi: "Không phân thắng thua thì đã sao?"
Nhan Thanh cảm thấy mệt tâm: "... Như vậy không phải người mất công hay sao?"
"Chơ cờ không phân thắng bại, vậy thì hòa cũng được." Lục Phong nắn quân cờ: "Nhưng chuyện khác cũng có lúc phải nhất định phân ra thắng bại. Thạch sùng cắt đuôi, tráng sĩ chặt tay, đều là vì mưu cầu đường lui mà thôi."
Lục Phong dạy xong đồ đệ mới ung dung nghiêng đầu, nhìn qua ngọc bội xa lạ bên hông Nhan Thanh, không chút biến sắc hỏi: "Lần này con xuống núi, có gặp người nào không?"
Nhan Thanh tháo bội kiếm, ngồi đối diện Lục Phong: "Con đồng hành cùng người đó đến nay, kiến giải rất nhiều, nhưng cũng có không ít nghi hoặc."
"Ồ?" Lục Phong rất hứng thú: "Là người phương nào?"
Nhan Thanh cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Đương triều Tả tướng, Giang Hiểu Hàn."
"Ra là vị kia... Kinh tài tuyệt diễm, mười sáu tuổi đã đạt Trạng nguyên, Giang đại nhân." Lục Phong nói: "Nói vậy, những ngày tháng này hẳn là vô cùng thú vị."
Khi Lục Phong nói ra tên Giang Hiểu Hàn, Nhan Thanh luôn cảm thấy có chút không tự nhiên. Không biết là vì cảm thấy tính cách hai người này cách biệt quá xa, hay là do quan hệ giữa y và Giang Hiểu Hàn gần gũi hơn người thường.
Nhan Thanh mất tự nhiên, nắm chặt dây treo kiếm: "Sư phụ biết huynh ấy?"
"Con trai của Đế sư Giang Thu Hồng, hai mươi tuổi đã vào Nội Các làm Tả tướng, ai mà không biết?" Lục Phong lại đặt một quân cờ: "Năm hắn sinh ra Hoa Cái tinh đại vượng, lại trùng cung Thất Sát, ta có ấn tượng."
"Thất Sát?" Nhan Thanh không khỏi cau mày.
Thất Sát là mệnh cát đại hung đại quý, nếu khống chế được, sát khí có thể hữu dụng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi; nhưng nếu không thể khống chí, vậy có thể bị sát khí giết ngược lại.
"Đúng vậy." Lục Phong nói rồi, quan sát bàn cờ một lát, thả quân cờ vào hộp, có vẻ không định đánh tiếp nữa: "___ con đi cùng người đó, nên càng rõ ràng mới phải."
Ván cờ này đã sáng tỏ, Nhan Thanh kỳ quái hỏi: "Sư phụ không tiếp tục hạ cờ sao?"
"Không vội, đánh cờ phải từ từ mới thỏa đáng." Lục Phong nói: "Từ khi con xuống núi đến giờ, bàn cờ này đã được hơn nửa năm rồi."
Nhan Thanh sững sờ: "Gì ạ?"
"Không có gì." Lục Phong kéo vải, che lên bàn cờ, đứng dậy dẫn Nhan Thanh xuống tầng dưới: "Sao hôm nay con lại bỗng nhiên trở về?"
Nói tới đây, Nhan Thanh mím môi, thấp giọng nói: "Con muốn tìm sư phụ, nhờ người giải thích nghi hoặc."
Lục Phong không quay đầu lại, đi tới phòng trà tại tầng một, tùy ý hỏi: "Hắn gặp chuyện không thể quyết định, cho nên xin con tới hỏi ta?"
"Không, không phải." Nhan Thanh theo sát phía sau: "Đồ nhi tạm không thể đồng tình với cách làm của huynh ấy, cho nên tạm thời tách ra... Là chính đồ nhi có chỗ không hiểu."
"Ồ." Lục Phong ngồi sau bàn trà, lấy ấm nước, lại cho thêm hai khối than vào lò nhỏ: "Nói đi, chuyện gì."
"Đồ nhi không hiểu một chuyện." Nhan Thanh nghiêm túc nói: "Nếu như trên thế gian vạn vật bình đẳng, vậy những hi sinh bất đắc dĩ, liệu suy cho cùng có phải vẫn là làm trái công lý hay không?"
Lục Phong đưa trà cho Nhan Thanh: "Bạch trà, nếm thử xem... Trên thế gian này, bất đắc dĩ chỉ có hai loại tình huống. Một là lý do của kẻ ngụy quân tử, loại còn lại là do người ở vị trí cao cân nhắc mà quyết. Hai tình huống này tựa hồ cũng không liên quan gì đến con."
"Có liên quan đến Giang Hiểu Hàn." Nhan Thanh nói.
"Không phải con và hắn đã mỗi người một ngả sao?" Lục Phong chọn xong trà, lại đi đổ thêm hai thìa nước suối để đun, xem ra không tập trung nghe, cũng không trực tiếp trả lời: "Chuyện của hắn thì liên quan gì đến con ___ A Thanh, con chưa từng quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình."
"Huynh ấy không phải người ngoài." Nhan Thanh cắn răng: "Huynh ấy là người trong lòng đồ nhi."
Dù biết Lục Phong sẽ không để ý ánh mắt thế tục, cũng sẽ không can thiệp việc tư của y, Nhan Thanh vẫn hiếm có khi mà cảm thấy căng thẳng ___ có lẽ còn có chút thẹn thùng.
Mặc dù Giang Hiểu Hàn thường xuyên nói ra vài lời trêu đùa khiến người đỏ mặt, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y nói ra tâm ý của mình đối với hắn lúc người đó không có ở đây.
"Ồ." Lục Phong dùng khăn lau chút trà bắn lên bàn, hững hờ nói: "Hiện tại vẫn vậy?"
"Hiện tại vẫn vậy." Nhan Thanh khẳng định nói.
"Con xưa nay đều nhạy bén, sao gặp phải chuyện này đã rối loạn." Lục Phong nhìn lên: "Nếu trong lòng con có hắn, nhưng lại không đồng tình với hành động của hắn, vậy không bằng con phân tách hai chuyện này ra."
"Mong sư phụ chỉ giáo." Nhan Thanh khiêm tốn đáp.
"Thứ gọi là công lý vốn là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (có người nghiêng về tình cảm, kẻ lại theo lí trí). Nếu con không thể lập tức nghĩ ra, không bằng tạm thời phân tách đại nghĩa và tư tình xem sao." Lục Phong hỏi: "Hắn đối xử với con thế nào?"
"Rất tốt ạ." Nhan Thanh đáp: "Tốt đến không thể tốt hơn được nữa... Tình cảm của huynh ấy đối với đồ nhi là chân tâm."
Lục Phong vuốt râu, như có điều suy nghĩ: "Con nói hắn làm chuyện sai, vậy hắn có từng bắt nạt con, phụ bạc con, hay lợi dụng con?"
"Chưa từng." Nhan Thanh cụp mắt, không biết nhớ ra điều gì: "Huynh ấy luôn thẳng thắn với con, còn từng thề sẽ không dối gạt con, cũng chưa từng nuốt lời."
"Ồ, nghe qua thì có vẻ là người tốt." Lục Phong bỗng nở nụ cười, dẫn dắt Nhan thanh tiếp tục nói: "Vậy con còn điều gì mà không thể quyết định?"
"Con không biết." Nhan Thanh nâng cốc trà, nói một hồi, bản thân vẫn còn mờ mịt: "Con chỉ cảm thấy, hành động của huynh ấy xung đột với công lý mà con biết."
Có lẽ vì từng giải thích cho Cảnh Trạm một lần, lúc này Nhan Thanh nói càng thêm rõ ràng, chỉ trong thời gian một chén trà, y đã nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
"Thanh nhi, người đã có tình, đối với mọi chuyện tự có thiên vị." Lục Phong lại rót cho y một chén trà nóng: "Kỳ thực chính con cũng rõ, khi con mở miệng hỏi ta, tâm vốn đã nghiêng về hắn, chỉ là cảm thấy không bước qua được lằn ranh trong lòng."
"Con biết." Nhan Thanh nói: "Nhưng điều ấy không cản trở việc con muốn suy xét... Sư phụ từng nói, con là chủ nhân duy nhất của Côn Luân, nếu con tu thân không đúng, có điều bất công, vậy thì cũng vô dụng, đồ nhi vẫn luôn ghi nhớ."
"Vậy thì, thế nào là chính, thế nào là tà, đúng là gì, sai là chi, sao lại có công lý pháp tắc," Lục Phong cười hỏi: "Con đã có đáp án chưa?"
Nói tới đây, Nhan Thanh có chút mất mát: "... Vẫn chưa ạ."
"Không cần quá cố chấp để định nghĩa công lý. Bởi vì... ranh giới pháp tắc trên thế gian không nằm tại pháp lý, mà là ở thân tâm." Lục Phong nói: "Mặt khác, cảm động lây cũng chỉ là biện pháp dối trá để thu mua lòng người. Người ở vị trí cao cần mưu chính (mưu cầu - chính trị), không ở vị trí đó, dù có dùng mọi thủ đoạn của bản thân cũng sẽ không mưu được chính."
Nhan Thanh hiểu dụng ý trong lời này của Lục Phong: "... Sư phụ cảm thấy, Giang Hiểu Hàn không sai?"
"Không." Lục Phong lắc đầu: "Hắn đến cùng làm đúng hay sai, hoặc có công hay không, những điều này đều phải hỏi chính con. Bản thân con suy ngẫm rõ, công lý pháp tắc là cái gì, sau tự có đáp án."
Nhan Thanh không hiểu: "Nhưng đồ nhi vì không hiểu nên mới đến tìm sư phụ giải thích."
"Vậy thì từ từ suy nghĩ, việc ngộ đạo, không thể gấp trong một sớm một chiều." Lục Phong cười, nâng chén với y: "Uống xong chén trà này rồi về nghỉ ngơi đi."
Sau nửa đêm, tuyết bên ngoài rơi nhiều hơn một chút.
Nhan Thanh nằm trên giường trằn trọc trở mình, mãi mà không có cách nào ngủ. Tiếng tuyết rơi bên ngoài gần trong gang tấc, có thể nghe thấy rõ ràng, khiến người không thể ngủ yên ổn. Nhan Thanh biết tâm mình không tĩnh, cho nên mới rối rắm như vậy, bèn khoác áo, chuẩn bị ra sau núi luyện kiếm.
Nhưng ai ngờ, vào đêm dài lạnh lẽo thế này, vẫn còn người khác đạp tuyết tìm trăng mà tới.
Đoạn sườn dốc sau núi thắp sáu ngọn đèn sáng hai bên, Lục Phong hơi khom người mà đi, cầm đá lửa trong tay, tựa hồ định thắp ngọn đèn thứ bảy.
Nhưng ông chần chờ một lúc rồi lại thu tay về.
Nhan Thanh gọi: "Sư phụ."
Lục Phong nghe tiếng, quay đầu lại, thấy Nhan Thanh mặc quần áo chỉnh tề, không khỏi cười nói: "Con cũng không ngủ được?"
Nhan Thanh thấy cử chỉ, vẻ mặt ông có chút kỳ lạ, đến gần mới phát hiện trên người đối phương có mùi rượu, xem ra đã có chút say rồi.
"Sư phụ đang muốn cầu phúc cho ai vậy?" Nhan Thanh nhìn đèn xung quanh, kỳ quái nói: "Vì sao lại không thắp ngọn đèn cuối cùng?"
Lục Phong khựng tay lại, rồi như không có chuyện gì xảy ra mà phất tay áo, dập tắt cả sáu chụp đèn còn lại.
"Thôi, không nên cưỡng cầu." Lục Phong nói: "Chỉ là ta nhớ đến một vị cố nhân thôi."
Ông nói rồi, phủi phủi tuyết trên người, đi vào đình, cầm vò rượu, lại rót cho mình một chén: "Sao con cũng không ngủ được?"
"Trong lòng đồ nhi rất loạn." Nhan Thanh nói: "Cho nên muốn ra luyện kiếm tĩnh tâm."
"Vẫn đang suy nghĩ chuyện lúc trước?" Lục Phong uống rượu, nói cũng nhiều hơn. Ông lấy ra một chén rượu chưa dùng từ dưới bàn, rót đầy cho Nhan Thanh: "Con nói, vạn vật đều bình đẳng, vậy sao lại không Giang đại nhân trong vạn vật đó?"
Sau khi uống rượu, Lục Phong luôn dễ nói chuyện hơn bình thường. Nhan Thanh thuận theo, ngồi đối diện ông, uống chén rượu kia. Rượu này chưa được hâm nóng, để trong đêm tuyết, đã rất lạnh lẽo.
Nhan Thanh hỏi: "Ý sư phụ là ___"
Lục Phong cũng không định dễ dàng thả y như vậy: "Uống rượu."
Nhan Thanh không còn cách nào, chỉ có thể uống một hơi cạn chén. Rượu này mát lạnh mà thoải mái, tựa hồ là trúc diệp thanh chôn dưới hố băng ba năm trước. Lúc đó chỉ ủ có một bình rượu này, Lục Phong vô cùng nâng niu, cũng không biết sao hôm nay lại cam lòng mở ra.
"Thế nào?" Lục Phong hỏi.
"Vị rất ngon." Nhan Thanh nghiêm túc trả lời: "Nhưng đêm đông, uống có hơi quá lạnh."
"Trên thế gian này, đắng cay ngọt bùi, ấm áp như xuân, lạnh đến thấy xương, đều cũng chỉ là qua một ý nghĩ mà thôi." Mắt Lục Phong lờ đờ vì rượu: "Thanh nhi, tâm tư con thanh khiết hơn người, đó không phải chuyện xấu. Chỉ là cũng vì vậy mà con quá mức chấp nhất với một số chuyện, chỉ nói công lý, sao lại quên, thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong... Con cũng biết mình thân là chủ nhân Côn Luân, cần tự thân tu luyện. Nhưng thứ con thấy chính là chuyện thiên hạ, vì sao lại phải quá mức chấp nhất." (*)
"Không phải là con ngu thiện." Nhan Thanh đáp: "Chỉ là, chuyện trái công lý như vậy, sao có thể coi như thiên hành hữu thường."
"Cái công lý mà thế nhân biết hiện tại, nói đơn giản cũng chỉ là quan niệm mà tổ tiên cùng tranh luận rồi truyền qua các đời. Con cảm thấy hai trăm mạng người đó không nên bị kẻ khác quyết định xem có đáng giá hay không, vậy những người khác thì sao? Nếu hai trăm người này không chết, những người ngã xuống ở nơi khác thì sao, bọn họ có đáng bị vậy hay chăng?" Lục Phong cười nói: "Nhưng con không sai. Dù là bách tính bình dân hay đại quan quý nhân, suy cho cùng cũng chỉ là một cái mạng có tam hồn thất phách. Ai lại muốn vì một người ngoài mà dâng mạng mình chứ."
"... Cho nên đồ nhi mới cảm thấy khó khăn." Nhan Thanh thở dài: "Đây là một vấn đề tiến thối lưỡng nan."
"Tuân Tử từng nói nhân tính bản ác; Tôn Tử nói thượng binh phạt mưu (xuất quân đánh giặc, trước phải dùng mưu kế), Tổ Sư lại cho rằng, ai có thể nói được đâu là tận cùng, trên mà không ngay thẳng thì người ngay sẽ thành nguy, người thiện trở thành tà." Lục Phong uống cạn chén rượu, cầm vò rượu đứng lên: "Những đạo lý này con đều hiểu, năm nay con cũng hai mươi tư __ học được cũng đủ nhiều. Còn lại, phải để chính con tự thông hiểu đạo lý, cân nhắc xử sự." (**)
"Côn Luân xa xôi khó đi, trở về một lần cũng không dễ, nếu không nghĩ ra, vậy cứ từ từ." Lục Phong vỗ vai y: "Tuyết liên trên đỉnh núi vài ngày nữa sẽ nở hoa, nếu như bỏ qua, sợ phải chờ ba năm nữa. Đúng lúc con đang ở đây, vậy thì đi hái về đi."
Tuyết liên trước giờ không dễ sinh trưởng, Lục Phong trước giờ luốn nói hoa này nở vậy đã tốt, không cần hái xuống, cho nên Nhan Thanh vẫn luôn không động tới.
Hôm nay Lục Phong lại khác thường như vậy, Nhan Thanh nhìn bóng lưng ông, không khỏi kỳ quái hỏi: "Hái làm gì ạ?"
"Tuyết liên giải độc dưỡng sinh, có thể làm tá dược." Lục Phong đổ vò Trúc Diệp Thanh lên tuyết, đưa lưng về phía Nhan Thanh, khoát tay áo nói: "Có lẽ con cần dùng đến."
____
(*) Thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong: Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, sẽ không thay đổi vì sự tồn tại của người có đạo đức cao như đế Nghiêu hay những kẻ bạo chúa như vua Kiệt.
(**) Ok, đoạn này chắc Lục Phong muốn nói: Nhan Thanh nói, chuyện trái công lý, sao có thể coi là theo lẽ trời, nhưng Tuân Tử lại nói "nhân tính bản ác", chuyện vốn đã vậy, sao phải coi là không hợp lẽ trời? Tiếp theo, việc dùng mưu kế để đánh giặc cũng là chuyện có thể chấp nhận. Đoạn còn lại là trích từ chương 58 Đạo Đức Kinh của Lão tử (Thuận Hóa). Chỗ "ai có thể nói được đâu là tận cùng" (thục tri kỳ cực), trước đoạn đấy là để nói về việc họa trong phúc, phúc trong họa, túm lại ý chỉ là, cùng một việc, khó có thể nói được là tốt hay xấu. Chỗ còn lại muốn nói, cái quan trọng là tâm thế của người cầm quyền, bởi nếu chính họ không ngay thẳng, thì dù có thế nào, người ở dưới cũng biến chất. Cả đoạn đầu và đoạn sau của chương 58 đều muốn ám chỉ, bậc thánh nhân, tuy bản thân thuần khiến sáng trong, lại không thể luôn soi mói, chấp nhất rồi vì vậy mà bắt người ta theo mình, làm mếch lòng người. Họ phải biết tùy người mà hành xử, "uyển chuyển tùy nghi, tùy tài, tùy đức mỗi người mà thiết giáo". (Các bạn có thể đọc thêm tại nhantu./net nhé ;(((()
Lục Phong muốn khuyên, có lẽ Nhan Thanh không cần quá khắt khe với Giang Hiểu Hàn, nhưng ông cũng trao quyền chủ động cho Nhan Thanh, để y tự suy nghĩ, tự điều chỉnh bản thân, để biết phải "uyển chuyển hành xử" ra sao. Lục Phong sẽ không ép Nhan Thanh nghe theo mình, cũng bảo Nhan Thanh không cần khiến Giang đại nhân nhất nhất nghe theo y.
___
Hal: Rồi xong =))))) Giang đại nhân khả năng cao là ốm đấy =)))) Còn ho ra máu cơ mà =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT