Trấn nhỏ gọi là Tử Vong trấn. Bởi vì nằm ngoài rìa Tử Vong Đàm nên bị ảnh hưởng, ngày thường sắc trời đều ảm đạm. Bầu trời màu tím đỏ rất âm u. Dân cư bên trong trấn thưa thớt, thi thoảng mới nhìn thấy một bóng người qua lại. Hải đi đến một nhà trọ sau đó bước vào trong. Sau khi hỏi một chút chuyện liền đặt một phòng, tuy nhiên lại không nhận phòng mà tiếp tục dò hỏi về Tử Vong Đàm và Địa Tử Long. Chủ nhà trọ cũng rất tận tình. Hầu như kể hết những gì gã biết cho Hải nghe. Không những vậy gã còn giới thiệu cho Hải một tiểu đội thường xuyên đi mạo hiểm ở Tử Vong Đàm. Khuyên hắn nên gia nhập vào bọn họ sẽ dễ dàng hơn khi đi vào Tử Vong Đàm. Hải nghe qua cũng thấy hợp lý nên gật đầu đồng ý.
Vậy là hắn nấn ná ở lại đến buổi chiều. Rốt cuộc tiểu đội kia mới từ trên phòng đi xuống ăn cơm. Bọn họ tất cả sáu người. Bốn nam hai nữ. Có lẽ bởi vì thường ngày xông pha nguy hiểm nên bọn thoạt nhìn dáng vẻ đều thâm trầm. Xung quanh ân ẩn một chút sát khí.
Sau khi kêu cơm bọn họ liền ngồi xuống ăn. Không thấy nói chuyện với nhau, rất là kiệm lời.
Hải đợi bọn họ ăn non nữa bữa ăn mới lân la đi đến. Sau khi chào hỏi một phen liền bắt chuyện. Mặc dù bọn họ nhìn lạnh lùng nhưng vẫn còn có thể nói chuyện, vì vậy sau khi tán gẫu hắn mới biết bọn họ gọi là Dong Minh tiểu đội, là một trong số ít những tiểu đội thường xuyên tiến vào Tử Vong Đàm lịch lãm mạo hiểm. Bọn họ sẽ tìm kiếm thiên tài địa bảo về đổi lấy ngân lượng. Thường thường thì cách ba năm ngày sẽ đi vào một lần, mỗi lần từ nữa tháng đến một tháng mới trở ra.
Bởi vì thường xuyên ra vào Tử Vong Đàm nên bọn họ đối với nơi này vô cùng quen thuộc. Không nói biết hết mọi ngóc ngách nhưng cũng nắm rõ non nữa. Hải không ngừng dò hỏi, tìm hiểu những vấn đề chưa rõ. Cho đến hồi lâu sau, khi bữa ăn gần tàn hắn mới ngỏ ý muốn gia nhập vào bọn họ. Do Hải nói chuyện có cảm tình nên bọn họ cũng không có phản cảm. Mới đầu có hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng không có từ chối. Hải thấy vậy liền vui vẻ. Hào sảng kêu ra một bình rượu thượng hạng thết đãi mọi người.
•Lý đệ, không biết đệ đến Tử Vong Đàm này thật ra là vì cái gì...
Đội trưởng Dong Minh tiểu đội là một nam tử cao lớn, tên là Cao Cung. Trên mặt gã có một vết sẹo dài thoạt nhìn khá là phóng khoáng. Gã cầm ly rượu trên tay thoải mái cười, nhìn Hải lâng la dò hỏi.
•Không giấu gì Cao huynh, tiểu để đến Tử Vong Đàm này chính là vì Địa Tử Long.
Hải sau khi uống cạn chén rượu của mình liền chậm rãi trả lời. Bộ dạng rất bình thản. Tuy nhiên đám người Dong Minh tiểu đội sau khi nghe xong lại như sét đánh ngang tai. Kinh ngạc không thôi.
•Đệ tại sao lại muốn tìm Địa Tử Long.
Cao Cung nhíu mày hỏi.
•Ta cần lấy râu của nó...
Hải thản nhiên đáp. Thái độ rất hờ hững giống như Địa Tử Long chỉ là một con vật bình thường.
•Ta hiểu rồi ! Đệ chắc hẳn là người đi làm nhiệm vụ...
Cao Cung nghe vậy gật đầu. Gã là người từng trải, thấy nhiều biết nhiều. Từng gặp qua không ít người đến đây làm nhiệm vụ nên rất hiểu.
•Đúng vậy..
Hải cũng gật đầu coi như xác nhận.
•Nếu vậy thì ta xin khuyên đệ một câu tốt nhất nên trở về đi. Ta ở đây đi lại đã lâu. Từng gặp không ít người như đệ, trong bọn họ đa số đều chết dưới Địa Tử Long. Rất ít người sống sót trở ra.
Cao Cung trầm giọng nhắc nhở. Mặc dù gã không phải người tốt gì, cũng không thể thấy người ta đâm đầu vào chỗ chết mà không nói lời nào.
•Đa tạ ý tốt của Cao huynh. Ý ta đã quyết, không lấy được râu Địa Tử Long sẽ không trở về...
Hải mỉm cười lễ phép nói. Ý tốt của Cao Cung hắn coi như đã nhận.
•Ta cũng không bắt mọi người đi vào nguy hiểm. Chỉ cần đưa ta đến gần chỗ Địa Tử Long hay xuất hiện là được rồi...
Hải không quên nói thêm một câu.
•Chuyện đó sau này hẳn nói, chúng ta gặp coi như cũng quen biết, nào nào nào, chúng ta cạn chén.
Cao Cung thấy Hải ý đã quyết cũng không khuyên giải nhiều lời. Dù sao cũng không phải chỗ chí thân chí tình. Đoạn gã nâng chén rượu vui vẻ mời.
•Cạn...
Cao Cung cười Hải cũng cười. Tay nâng chén rượu đầy một hơi uống cạn. Bầu không khí nhất thời trở nên vui vẻ. Thậm chí những thành viên khác trong tiểu đội cũng hiếm hoi nở nụ cười. Cùng nhau uống rượu say sưa.
Sáng ngày hôm sau. Theo sắp xếp của Dong Minh tiểu đội, Hải cùng bọn họ bắt đầu đi vào Tử Vong Đàm.
Tử vong Đàm là một cái đầm lầy to lớn. Rộng không biết bao nhiêu, chỉ thấy rằng nó vô cùng mênh mông. Cảnh vật bên trong Tử Vong Đàm rất là đìu hiu. Khắp nơi bao phủ một cảm giác chết chóc. Bầu trời màu tím, đầm lầy cũng là một màu tím đen. Xung quanh lượn lờ tử vụ. Không khí ẩm thấp, thâm trầm. Thực vật ở đây rất thưa thớt. Hầu hết đều có hình thù kỳ quái. Cành độc lá khô. Bên trên lại đeo bám dị trùng yêu bọ, hình ảnh chẳng khác nào trong phim kinh dị.
Đám người Dong Minh tiểu đội chống thuyền đi vào trong. Chiếc thuyền không lớn đủ để chở mười người. Bên trên chở theo lương thực cho chuyến đi. Bên ngoài thuyền được thiết kế rất chắc chắn. Chịu được công kích mạnh. Bọn họ đi thuyền là vì Tử Vong Đàm tuy vẫn có đất liền nhưng hầu hết đều là nước. Mà nước ở đây đặc biệt có tính ăn mòn, chạm vào da thịt sẽ gây lở loét. Ngoài ra dưới nước còn có nhiều nguy hiểm khác. Ví dụ như đĩa.
Đĩa là tồn tại đặc thù của Tử Vong Đàm. Chúng hút máu và có độc. Sống ở trong nước với số lượng khủng khiếp. Chỉ cần ngửi thấy hơi thở vật sống sẽ bu lại hút máu.
Bọn người Hải sau khi đi được một đoạn lập tức có đĩa xuất hiện. Đầu tiên là một con, sau đó là cả một đám lúc nha lúc nhúc. Chúng bu quanh tàu không ngừng tìm cách bò lên, tuy nhiên vừa chạm vào thành tàu liền run rẩy rơi xuống. Cao Cung nói rằng, thành tàu được làm bằng Chu Tước mộc. Một loại thực vật thiên sinh khắc chế đỉa.
Hải lần đầu thấy đỉa nên cảm thấy hiếu kỳ. Cứ cúi người nhìn những con đỉa đen ngòm dài mấy gang tay không ngừng chen chúc lên nhau dưới nước. Đoạn thò tay xuống nước thử. Trong chớp mắt đó hàng loạt con đỉa lập tức nhào lên. Đến lúc hắn rút tay lên đã có mười mấy con cắn vào tay hắn treo lòng thòng tòng teng.
•Đừng có làm chuyện ngu ngốc. Đỉa ở đây có độc. Bị cắn sẽ buồn nôn, chóng mặt. Khi đó tay chân bủn rủn nếu gặp nguy hiểm khác sẽ không thể phản ứng.
Thấy hắn làm vậy, một cô gái trong đội nhắc nhở với giọng điệu khinh thường. Trong mắt nàng Hải thật sự ngờ nghệch.
Hải nghe vậy không có phản ứng gì, chỉ mỉm cười một cái. Pháp lực vận chuyển lập tức khiến những con đỉa run rẩy một cái sau đó tự động rơi trở lại nước. Xử lí xong đám đỉa Hải lại ngồi xuống thuyền. Bộ dạng rất ung dung.
Những thành viên trong đội nhìn thấy thủ đoạn của hắn như vậy cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng cũng không có để ý nhiều. Người dám đến nơi này ai mà không có chút bản lĩnh.
Cứ như vậy họ dần dần đi sâu vào trong. Khuất bóng sau làn sương mù màu tím.