•Ui da.
Hải theo phương ngược trượt từ thân cây xuống. Làm tư thế mặt tiếp đất răng cày đường.
•Hừ...
Nữ tử kia lập tức phát hiện ra Hải. Nàng hừ lạnh , tay hất một cái liền ném ra một dãy chu lăng đem Hải gô cổ trói lại như heo.
•Má nó ! Cái đếch gì. Tại sao lại bắt ca, ca có làm quái gì đâu.
Hải bị trói dưới đất ăng ẳng kêu. Mặc dù hắn sức lực lớn như tấm lụa này không biết làm từ thứ gì mà cứng như sắt dai như thép, xé mãi không đứt.
Sau khi tóm được Hải nữ tử kia cũng không dây dưa với hắn, sự chú ý của nàng chuyển hết lên Hắc Ảnh. Lúc này hắn đã bị thương, ngã lăn dưới đất. Ánh mắt nhìn vào nữ tử tràn đầy oán độc.
•Triệu Hàn Tiên, ả đàn bà thối nhà ngươi tại sao cứ phải bắt ta cho bằng được chứ.
Hắn nói.
•Ngươi là do ta thả ra, trách nhiệm bắt ngươi về tự nhiên phải là ta.
Nữ tử lạnh lùng nói.
•Ta không cam tâm, lũ các ngươi có thể phiêu du nhân gian, được tự do thoải mái thì tại sao ta không thể.
Hắc Ảnh ai oán gào lên.
•Bởi vì ngươi được sinh ra từ ma tâm, ngươi là sản phẩm sai trái. Để ngươi đi ra sẽ là đại họa của nhân gian.
Triệu Hàn Tiên không mặn không nhạt trả lời.
•Ha ha.. Đại họa nhân gian. Ta đã từng giết người nào chưa. Ta từng làm việc ác gì chưa. Chưa từng... Trong khi đó các ngươi đã giết bao nhiêu người rồi. Mỗi lần các ngươi tranh đấu lại hại chết bao nhiêu sinh linh vô tội. Nếu nói ta là đại họa nhân gian thì các ngươi chính là ma thần dưới địa ngục.
Hắc Ảnh giận dữ hét. Trong lòng hắn chứa đựng vô số oán hận.
•Nói nhiều vô ích, ngoan ngoãn chịu trói đi.
Triệu Hàn Tiên lạnh nhạt, đối với lời nói của Hắc Ảnh hoàn toàn không để tâm. Nàng vung ta trực tiếp động thủ, từ ống tay áo ném ra một chiếc vòng chất liệu vàng ánh, bên trên rậm rịt bí văn.
•Aaaaa...
Hắc Ảnh bị kim quang từ chiếc vòng chiếu vào lập kêu gào. Dường như rất sợ hãi. Hắn bắt đầu co rúm dưới đất như cẩu cẩu.
•Tại sao ngươi lại có Kim Linh Cô.
Hắn cả kinh kêu.
•Để đối phó với ngươi ta đã nhọc công chuẩn bị nó. Chịu trói đi.
Triệu Hàn Tiên giọng như băng sương, vẻ mặt lạnh lùng. Tay phải điều khiển Kim Linh Cô ép mạnh xuống.
•Aaaaaa ! Ta không cam tâm.
Hắc Ảnh hét lên thảm thiết. Sau đó dưới sức mạnh của Kim Linh Cô bị ép hóa thành một đám khói đen rồi bị nó hút vào.
Đinh !
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Kim Linh Cô run lên một cái rồi xoay tròn trở lại tay Triệu Hàn Tiên.
Triệu Hàn Tiên tiếp lấy Kim Linh Cô sau đó đem nó đeo vào tay rồi xoay người đi về hướng Hải.
Hải nằm dưới đất thấy nàng đi đến trong lòng hắn thấp thỏm. Lần này hay rồi, khóc không ra nước mắt luôn. Tự nhiên yên lành không muốn, nhiều chuyện làm chi để rồi bị bắt như vầy.
•Cô nương chúng ta chỉ là hiểu lầm.
Hải mở lời trước, cười gượng nói.
•Ngươi đã nhìn thấy quá nhiều thứ, ngươi phải chết.
Triệu Hàn Tiên nhìn Hải lạnh lùng nói.
•Cmn lại muốn giết ta ! Mặt đẹp vếu to mà ác vl vậy. Ta chỉ là vô tình đi ngang qua thôi mà.
Hải tức giận gào lên. Cô ả này quả thật là nhẫn tâm a.
•Nói nhiều vô ích, có trách thì trách ngươi quá nhiều chuyện.
Triệu Hàn Tiên không quan tâm đến hắn nói gì. Linh quang tụ tập vào lòng bàn tay rồi vỗ ra một chưởng.
•Trách cái em gái ngươi. Lão tử có thành ma cũng sẽ hiếp chết ngươi.
Hải oán giận chửi ầm lên. Cmn chưa gì đã động thủ, đây là thái độ gì chứ. Hiện tại hắn thân trong nghịch cảnh, bị người bắt được. Dầu cho có bị giết thì cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt. Chí ít lúc nhắm mắt thì chim cũng chỉ thẳng lên trời. Đối với Triệu Hàn Tiên một chưởng vỗ xuống hắn không những không sợ mà còn trừng mắt nhìn lại, dáng vẻ dù cho có chết cũng nhất quyết không chịu phục.
Thủ chưởng vô tình, một chiêu quyết lấy mạng hắn. Triệu Hàn Tiên vốn là người thượng giới. Đối với chúng sinh nhân gian sát phạt vô tình. Từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nét băng sương trên khuôn mặt tuyệt mỹ. Dường như nàng không có chút gì hỉ nộ ái ố. Hải vốn dĩ không cam lòng chịu chết, nhưng cái chênh lệch ở đây thật sự quá lớn, hắn không có một chút cơ hội chống trả. Mọi thứ cứ ngỡ đã kết thúc cho đến lúc thủ chưởng một khắc trước khi rơi trên đỉnh đầu hắn thì nói bỗng nhiên dừng lại.
Hải lẳng lặng nhìn bàn tay treo lơ lửng trên đầu lòng nảy ra vô vàn suy nghĩ. Tại sao nàng lại không giết hắn. Chẳng lẽ là tại hắn quá đẹp trai nên không nhẫn tâm xuống tay. Hải trong lòng bắt đầu tự kỷ.
Trong lúc đó trong lòng Triệu Hàn Tiên cũng ngổn ngang không kém gì Hải. Nàng là người hiểu rõ mọi chuyện nhất. Trong khoảnh khắc đó tay nàng đột nhiên bị mất kiểm soát.
Nhìn lại cánh tay nàng. Chỉ thấy Kim Linh Cô ở cổ tay đang chiếu sáng kim quang từ lúc nào đã ảm đạm, thay vào đó là một đoàn ma khí lượn lờ.
•Hỗn Ma Tiên ngươi muốn chết.
Triệu Hàn Tiên đột nhiên quát lạnh vẻ mặt trở nên thâm trầm. Chuyện này chắc chắn mười phần là do Hỗn Ma Tiên giở trò.
•Khặc khặc... Triệu Hàn Tiên tiện tỳ. Ngươi dám ép ta, ngày hôm nay ta dù có tiêu hao trăm năm đạo hạnh cũng sẽ bắt ngươi trả giá. Ma Tâm Thôn Phệ.
Giọng nói của Hắc Ảnh kia vang vang. Đoàn ma khí trên Kim Linh Cô càng lúc càng nồng đậm và bắt đầu xâm thực vào cánh tay của Triệu Hàn Tiên.
•Đừng hòng.
Triệu Hàn Tiên nghiêm trọng uống nói. Tai trái thủ chỉ, pháp lực ào ạt tuôn ra, đoạn điểm mạnh lên Kim Linh Cô hòng trấn áp Hỗn Ma Tiên.
•Khặc khặc, vùng vẫy vô ích.
Hỗn Ma Tiên cười lạnh. Càng nhiều bùng phát lực lượng ăn bám vào trong.
Hết thảy xảy ra Hải chỉ là người ngoài cuộc. Lại bị cuốn vào tình huống khóc không thành tiếng. Thủ chưởng của Triệu Hàn Tiên vẫn y nguyên đặt lơ lửng trên đỉnh đầu hắn. Bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ chết hắn. Còn hắn thì lại không chạy được, quả thật là một sự bi ai.