Du Môn Tiểu Trấn. Một trấn nhỏ cách An Lạc Cư hơn ba mươi dặm. Trời nhá nhem tối, bên trong thôn đèn dầu đã thắp. Thôn dân đều đã về nhà.
Đoàn xe ngựa của Hải cộc cộc lăn bánh vào thôn. Bọn họ dừng lại trước một khách điếm nhỏ. Rộng chừng bốn năm mẫu đất. Bên trong vắng vẻ, không thấy người ra vào.
Bịch.
Tên thầy pháp xuống ngựa. Lon ton chạy vào trong. Được một lúc lại thấy hắn đi ra.
•Được rồi, chúng ta có thể vào nghỉ ngơi đêm nay.
Tên thầy pháp nói chuyện với Hải.
•Ừm.
Hải gật đầu, cũng không nói gì thêm. Có chỗ ngủ liền tốt.
Vậy là cả đoàn lục đục kéo xe kéo người đi vào trong.
Bên trong khách điếm treo đèn lồng, ánh sáng leo lét. Lảo bản của quán là đàn ông. Tuổi quá tứ tuần, ăn mặc bình dị. Lão vừa trông thấy khách liền niềm nở cười. Tận tình tiếp đón. Ở cái chốn hẻo lánh này làm ăn rất khó khăn. Có khách liền may mắn, huống chi bọn họ nhiều người như vậy.
Nhà khách diện tích nhỏ. Không có bao nhiêu phòng. Trước khi bọn Hải đến thì đã có người khác ở nên chỉ còn lại bốn phòng. Ngặt nỗi thay bọn họ có tận mười người, bởi vậy phải chia ra ngủ chung. Sau một hồi phân phối, rốt cuộc Hải cùng với Tiểu Thanh và Bạch Linh Nhi bị nhét chung một phòng. Vọng Thiên cùng tên thầy pháp một phòng. Còn lại năm xa phu thì chia ra hai phòng còn lại.
Buổi tối, ai nấy đều đã ngủ say. Vì đi đường xa nên mọi người đều mệt mỏi. Hải cùng với hai mỹ nữ ngủ chung một giường. Cảm giác chật hẹp đến khó chịu. Bạch Linh Nhi ngủ rất thoải mái, cặp đùi trắng nõn gác lên eo Hải, ngủ khò khò, chảy cả nước miếng. Tiểu Thanh nằm sát một bên vô tư măn ti hắn, lâu lâu lại khúc khích cười. Hải bị ép chính giữa, khổ không thể tả. Mặc dù hắn không cần ngủ nhưng cứ như vậy thì thật là khó chịu.
Đến tận nữa đêm Hải rốt cuộc không chịu nổi. Lòng vô cùng buồn bực. Đành dụng chiêu ve sầu thoát xác bỏ chạy ra ngoài.
Trời đêm tĩnh mịch. Gió lạnh vi vu thổi. Hải ngoài sân đi lang thang. Khách điếm cổng ngoài đã sớm khóa kín. Mặc dù vậy hả vẫn nhẹ nhàng đi ra ngoài, xuyên tường đối với hắn vô cùng đơn giản.
Ngoài đường thật vắng vẻ, chả có ai. Hải nhìn quanh một lúc rồi thở dài. Vừa định bước trở vào thì bỗng thấy trên trời xẹt qua hai đạo linh quang một trắng một đen.
•Hửm.
Hải ngạc nhiên. Sao băng lại tự nhiên có màu lạ vậy. Nghiêm đầu nhìn theo thì hắn trông thấy chúng lại rơi xuống khu rừng phía xa.
Không chần chừ Hải lập tức đuổi theo. Sự việc kì lạ ắt sẽ có chuyện hấp cmn dẫn.
Đuổi một hơi Hải liền chạy hơn mười dặm. Đối với hắn đường xa như vậy cũng chỉ mất thời gian một tách trà.
Khi đến gần chỗ hai chùm sáng lạ rơi xuống hắn chợt cảm thấy một hơi thở vô cùng cường đại khiến hắn gợn tóc gáy. Suy nghĩ thối lui lập tức xuất hiện trong đầu hắn. Hắn có một tia cảm giác nguy hiểm. Tuy nhiên bởi vì tò mò hắn vẫn nán lại.
Rón rén.
Hải nhẹ nhàng từng bước một, cố gắng giữ im lặng tuyệt đối. Từng chút, từng chút. Rốt cuộc cũng đến chỗ cần tới, thấy thứ cần thấy. Lập tức hắn nghe được một đoạn đối thoại.
•Hỗn Ma Tiên ngươi chạy không thoát đâu, mau theo ta về.
Trong rừng đứng hai bóng người. Một nữ còn một thì không nhận ra được giới tính. Theo tình hình quan sát được thì hai kẻ này đang truy đuổi nhau, cái người bỉ phủ khí đen kia là kẻ trốn chạy còn nữ nhân kia thì là người đuổi theo hắn.
•Ả đàn bà thối ngươi ăn no rửng mỡ hả. Đã theo ta gần một tháng rồi không thấy mệt sao.
Hắc ảnh cất giọng âm dương quái khí nói. Ngay cả giọng cũng không thể phân biệt được đực cái.
•Khi nào chưa bắt được ngươi ta sẽ không trở về.
Nữ tử kia nghiêm giọng nói. Ngữ điệu uy nghi có vẻ cao cao tại thượng.
•Cmn mỹ nhân a.
Hải từ lúc nào không hay biết đã đem mình biến thành một cục đá ven đường. Chỉ lộ ra đôi mắt để quan sát. Nhìn thấy nữ tử kia trong lòng hắn lập tức nhấc lên giông bão ngập trời. Nàng ta có thể nói là vô cùng tuyệt mỹ. Từ vóc dáng đến khuôn mặt không có chỗ nào chê bai được. Đẹp khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn. Trên người lại mang theo bạch quang lấp lánh, tựa như tiên nữ giáng trần.
•Rột rột.
Hải âm thầm nuốt nước miếng. Bị nhan sắc kia mê muội. Đẹp, quá đẹp. Đem so sánh Bạch Linh Nhi liền giống như mỹ nữ thị thành cùng với gái quê vậy. Không cùng đẳng cấp.
•Khốn kiếp, đã vậy thì ngươi đừng trách ta độc ác. Hãm ma công.
Hắc ảnh giận dữ quát lên. Đối với nữ tử phiền phức kia hắn đã ngán tận cổ họng. Không muốn nhiều lời lập tức ra tay. Hắc khí ùn ùn tụ thành một ma ảnh đánh tới.
•Hừ ! Vùng vẫy vô ích.
Nữ tử nhíu mày, hừ lạnh một tiếng. Bàn tay như bạch ngọc lấp lóe tinh quang. Thủ chưởng mượt mà vỗ lên ma ảnh.
Grao rao...
Ma ảnh cuồng hống, ác trảo bổ về phía nữ tử. Tuy nhiên vừa chạm vào tinh quang lại như gặp khắc tinh ầm ầm tiêu tán.
•A ! Xú nữ nhân là ngươi ép ta.
Ma ảnh bị đánh tan Hắc Ảnh kia lập tức bị thương. Hắn giận dữ quát lớn. Người như quỷ mị hòa nhập vào bóng đêm rồi lại bất thình lình xuất hiện sau lưng nữ tử.
Nữ tử thấy nguy không loạn, thân trên uyển chuyển lách qua, vừa vặn tránh được một trảo của Hắc Ảnh. Hắc Ảnh cực nhanh phản ứng, cổ tay vòng một cái liền bổ ngược trở lại.
•Hây.
Nữ tử khéo hô một tiếng, lựa một góc tuyệt mỹ ngã ngửa ra sau. Trong gang tấc lại né được một chiêu nữa. Nói thì chậm nhưng diễn ra thì rất nhanh. Nữ tử kia sau khi lộn một vòng trên không liền kéo dài khoảng cách với Hắc Ảnh.
Chiêu...
Ánh quang khẽ lóe. Nữ tử kia lập tức hóa ra một thanh kiếm sắc bén. Đoạn hướng Hắc Ảnh chém tới.
Chiêu, chiêu...
Tiếng kiếm minh rít gió, vèo vèo như thiên võng bao phủ lập tức Hắc Ảnh. Hắc Ảnh không nao núng, thân thể hóa thành sương mù ta đi.
•Ha ha. Ngươi sẽ không bao giờ đánh được ta đâu.
Trong không gian tiếng cười của Hắc Ảnh vang vọng. Hắn tựa như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện.
•Vọng tưởng.
Nữ tử chân mày chuyển động. Tinh quang lóe sáng hòa nhập vào tiên kiếm. Một chiêu Võng Thiên Mạc Nhật đem không gian toàn bộ che phủ.
•A !
Hắc Ảnh kêu thảm, bị thương hiện hình. Ngã lăn quay dưới đất.
•Ối! cmn.
Hải nấp ở một bên cũng không thoát khỏi, bùm một tiếng liền bị dư ba đánh bay, đâm sầm vào một gốc đại thụ.