Âm Ty Môn vừa mở ra, một luồng chí âm chi khí từ bên trong ùa ra làm không khí nơi đây vốn đã lạnh lại càng thêm rét đến buốt xương.
Các quỷ hồn, hồn tinh dường như cảm thụ được sự kêu gọi, dẫn dắt. Lập tức toàn bộ đều thức tỉnh, bạo động hết lên. Từng loạt từng loạt gào thét, âm thanh nửa khóc nửa cười dồn dập như thủy triều. Hàng vạn, hàng ức vạn âm thanh hỗn tạp tạo cộng hưởng với tần số khủng khiếp đủ khiến người tâm trí yếu ớt phát điên trong vài khắc. Hồn tinh liên tiếp tan ra, bên trong túa ra vô số quỷ hồn. Tràng cảnh giống như tổ ong vỡ, ong thợ bên trong cứ hàng loạt kéo ra. Mục tiêu của chúng chính là Âm Lộ phía sau Âm Ty Môn. Không có ý thức rõ ràng, những quỷ hồn kia cứ mê muội bị Âm Giới hấp dẫn bắt đầu lao về phía đó. Số lượng nhiều đến mức kinh hoàng, hóa thành một con lũ quét. Sẵn sàng thổi bay tất cả những thứ cản đường chúng đi luân hồi.
Trận pháp kết hợp của mọi người tức khắc hữu dụng. Bọn họ cùng nhau tạo ra một màn chắn ngăn trở sự thâm nhập của quỷ hồn. Tranh thủ thời gian cho Thôi Phán Quan. Tuy nhiên bởi vì bị kẹt ở đây đã quá lâu, đám quỷ hồn trở nên cuồng bạo. Áp lực của chúng lên trận pháp là quá lớn, e rằng chống đỡ sẽ không được bao lâu. Nếu không phải có Thiên Tước Thần Thú và Tiên Đế trợ lực e rằng chưa qua một canh giờ đã thất thủ.
• Mọi người cố gắng chống đỡ....
Hải không dám chậm trễ, sau khi khích lệ một câu liền cùng Thôi Phán Quan chạy vào Âm Giới. Bọn họ vừa xuyên qua Âm Ty Môn đã cảm thấy một loại khí tức lạnh lẽo u quạnh bao trùm. Bên trong chính là màn đêm bất tận, một thế giới chết đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhìn xa xa khung cảnh chỉ toàn là đá xanh lởm chởm. Không gian xuất hiện vô số lân tinh nhỏ đang không ngừng phiêu linh, chúng phát ánh sáng xanh nhàn nhạt làm cho bầu không khí càng thêm ma mị.
Chính giữa hoang địa chính là một đạo lộ thẳng tắp kéo dài liên miên. Hai bên đường mọc đầy những bông hoa đỏ như máu. Đây đích thực là Hoàng Tuyền Lộ trong đồn đãi. Hai người Hải và Thôi Phán Quan dùng tốc độ nhanh nhất chạy trên đường. Không có tâm tình thưởng ngoạn, họ cần phải mau chóng hoàn thành công việc. Mục tiêu chính là Âm Phủ, nơi chấp điện Diêm Vương tọa ngự.
Dọc đường bởi vì Âm Giới đã lâu không có quỷ hồn nên vắng vẻ vô cùng. Không gian hoàn toàn cô quạnh, đến mức bản thân có thể nghe thấy tiếng thở của mình. Chỉ là nơi đây không hề an toàn như vẻ bề ngoài, nó còn ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm.
• Hắc, ác, ác.....
Khi họ đi qua hai phần ba Hoàng Tuyền Lộ, phía xa chợt vẳng lại tiếng cười ghê rợn. Chỉ thấy cách bọn họ hơn mười dặm xuất hiện rất nhiều quái vật. Bọn chúng có nửa thân trên giống người nhưng bộ dạng cực kỳ đáng sợ, mặt nhỏ đầu to, mồm ngoác đầy răng nanh lởm chởm. Da dẻ chung khô quắt, thân thể gầy giơ xương. Nửa thân dưới lại không rõ ràng, chỉ có một làn khói lượn lờ.
• Ác Linh....
Thôi Phán Quan quá quen thuộc với Âm Giới, vừa nhìn đã nhận ra được.
• Chúng là thứ gì.
So với gã, Hải hiểu biết kém hơn nhiều. Lập tức tò mò hỏi.
• Chúng chính là sinh linh của Âm Giới. Thích nhất là ăn quỷ hồn để tu luyện. Ngày trước không biết đã có bao nhiêu quỷ hồn vì chúng mà hồn phi phách tán. Sau này nhờ Diêm Vương mấy lần xuất quân trấn áp mới khiến chúng sợ hãi lẫn trốn, không dám ra ngoài càn quấy nữa.
Thôi Phán Quan nói ra cho Hải lai lịch củ mấy sinh vật kia.
• Có lẽ do Âm Phủ đã buông lỏng quản lý nên chúng mới lại bạo dạn như vậy. Ta lo lắng không sai mà.
Tiếp đó gã lại nói. Đôi mắt nhìn về phía xa không giấu được vẻ lo lắng.
• Vậy chúng ta phải nhanh lên.
Hải trong lòng cũng rất nóng ruột. Liền hối thúc Thôi Phán Quan, động tác của mình lại nhanh thêm một chút. Những Ác Linh thấy họ lập tức tỏ vẻ thèm thuồng, chúng không ngừng gào thét rồi lao thẳng về phía họ. Con đầu tiên tiếp cận được liền tham lam muốn nhào tới cắn xé Thôi Phán Quan. Tuy nhiên còn chưa kịp hành động liền bị Hải đập cho một gậy tan xác. Thôi Phán Quan thấy bản thân đã được bảo vệ cũng không chần chừ, trực tiếp chạy đi. Hải phía sau bộc hậu cho gã. Bao nhiêu Ác Linh xông đến đều bị hắn tiêu diệt. Cứ thế bọn họ bắt đầu đến gần Âm Phủ.
Phong Đô Thành, nơi trú ngụ dành riêng cho quỷ hồn đảm nhiệm chức vụ của Âm Phủ. Nơi đây sẽ có một nhóm cư dân luôn luôn ở đây túc trực. Vào bên trong một đoạn liền sẽ tới được Diêm Vương Ngự Án Phủ.
• May quá, rốt cuộc cũng tới.
Thấy được cổng thành trước mắt Thôi Phán Quan lập tức vui mừng reo lên. Tuy nhiên sau đó phía xa đột nhiên xuất hiện một quả cầu lửa bay tới nhắm vào gã.
• Á....
Bị tập kích bất ngờ, Thôi Phán Quan không kịp phòng bị. Tốc độ đi của hỏa cầu quá nhanh lại cực kỳ mạnh mẽ. Gã chỉ biết chắn tay trước mặt rồi hét toáng lên. May mắn là gã số còn chưa tận khi Hải kịp thời nhảy ra bảo hộ gã. Hỏa cầu đánh lên người hắn sau đó bùng cháy trong không khí.
• Hừ....
Nhìn ngọn lửa tím đen này hắn lập tức nhận ra quen thuộc. Hắn ngay đó nhìn về phương hướng xuất ra hỏa cầu hừ lạnh một cái. Đối thủ củ lại xuất hiện rồi, không nghĩ lần trước bị đánh thê thảm như vậy mà hắn vẫn có thể hồi phục.
• Khặc, Khặc.......
Kẻ đến chính là U Hỏa Tà Thần, hắn từ trong bóng tối bước ra. Phía sau còn dẫn theo mấy chục sinh linh to lớn như quái vật. Chúng đều là tạo vật bản địa của Âm Giới nhưng thuộc đẳng cấp cao hơn Ác Linh nhiều.
• Ở đây cứ để ta lo, ngươi mau làm việc của mình đi.
Hải mắt vẫn dán chặt vào U Hỏa Tà Thần, đằng sau lên tiếng nhắc nhở Thôi Phán Quan vẫn còn đứng tần ngần sợ hãi.
• À....
Thôi Phán Quan nghe nói ngớ ra, lập tức gật đầu không lằng nhằng quay đầu chạy về phía cửa Phong Đô Thành. Vừa lúc đó U Hỏa Tà Thần cũng bắt đầu có động tác. Hắn dùng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường lao tới hai người.
Hải cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tay xiết chặt Kim Cô Bổng. Đợi khí tức gã tới gần liền phản ứng, vung côn quét ngang cản lại bước tiến của gã.
Thôi Phán Quan không chậm trễ, đi đến bên cổng lớn gọi to. Ít lâu sau cửa thành mở ra, có một viên canh gác xuất hiện.
• Người tới là ai.....
Y nhìn Thôi Phán Quan hỏi.
• Ta là Phán Quan của Diêm Vương Ngự Sự Phủ.
Thôi Phán Quan không muốn mất thì giờ, lập tức đem ra Sinh Tử Bộ, nói rõ thân phận của mình.
• A.. Thì ra là Phán Quan đại nhân, mời vào...
Viên canh cửa tức thì thay đổi thái độ, cung kính chào mời gã. Gã cũng không muốn ở đây rảnh rỗi với y, liền né qua rồi chạy một mạch vào trong. Sau khi gã đi rồi, viên canh cửa mới nhìn ra ngoài thành. Vừa trông thấy đám âm sinh linh vật to lớn đông đúc thì giật mình, vội vàng đóng cửa lại. Lát sau có một toán Âm Binh từ bên trong kéo ra. Bọn họ là người chịu trách nhiệm giữ gìn trật tự xung quanh Phong Đô Thành, những chuyện thế này tất nhiên không thể bỏ qua.
Hải tuy biết có viện binh kéo tới nhưng lại không có thời gian để ý. Hắn hiện tại phải tập trung xử lý U Hỏa Tà Thần. Gã này lần trước bị Thiên Tước Thần Thú làm cho suýt tan biến vậy mà lại có thể trong thời gian ngắn khôi phục mạnh mẽ hơn trước, đúng thật là thần kỳ. Hắn vừa mang tâm trạng nghi hoặc vừa không ngừng đối chiêu với gã, phút chốc đã giao thủ mười mấy lần.
Toán lính cũng nhanh chóng tiếp cận trận địa, bắt đầu trấn áp những sinh vật kia, giảm bớt phiền phức cho Hải. Làm cho hắn rảnh quá tay chân để đàn áp U Hỏa Tà Thần.
..............
Bên ngoài không khí vẫn cực kỳ căng thẳng. Trận pháp do mọi người thi triển không ngừng rung lên, bọn họ đều đàng dùng hết sức chống đỡ. Lực lượng của đám quỷ hồn lớn đến mức không tưởng tượng nổi. Dù bọn họ đã hợp súc vẫn cảm thấy quá mức. Chân vì chịu được áp lực mà đã kéo lê về sau một đoạn.
• Mọi người chống đỡ, ta sẽ giảm đi sức mạnh của chúng...
Thấy tình huống không được khả quan, Tiên Đế lập tức hành động. Nàng hô lên cho mọi người chuẩn bị, còn mình nhảy ra, vận pháp quyết triệu hồi lực lượng Tiên Giới. Lập tức từ trên Cửu Thiên xuất hiện một linh tuyền đổ xuống, đè lấy lũ quỷ hồn. Nhất thời giảm đi non nửa năng lực của chúng. Áp lực lên mọi nhờ vậy mà nhẹ hơn nhiều.