Hải ở lại Phượng tộc vẹn một ngày, sáng hôm sau hắn liền tìm Thiên Tước Tiên Tử để từ giã. Lúc nói lời chia tay nàng còn lưu luyến lắm, chỉ là không có lý do gì để giữ lại hắn, thân phận của nàng lại vô cùng quan trọng nên khó lòng bỏ nhà theo trai, à không theo hắn. Vì vậy nàng chỉ đành để hắn rời đi.

• Bảo trọng....

Hải mỉm cười với nàng, sau đó liền ngự Cân Đẩu Vân bay đi.

• Ta nhất định sẽ đến tìm huynh...

Thiên Tước Tiên Tử phía sau gọi lớn, chỉ là chẳng biết hắn có nghe thấy hay không nữa. Cuối cùng nàng lặng bùi ngùi, mang khuôn mặt thất lạc quay về.

.......

Từ Phượng tộc phi hành trở về Quốc Sư Phủ xa xôi diệu vợi. Dù là thân thủ bất phàm Hải cũng phải tốn mấy ngày liền. May là hiện tại hắn bản lĩnh cao, không ăn không nghỉ liên tục bay không ngừng cuối cùng vào buổi chiều ngày thứ tư hắn cũng đến được phạm vi Hoàng Thành. Tới đây thì cũng coi như đã về nhà. Vẻ mặt hắn giãn ra, nhất thời gia tốc cực nhanh, chớp mắt liền biến mất giữa bầu trời.

Mang danh là quan nhất phẩm của triều đình, tuy nhiên quốc sư phủ lại an nhàn vô cùng. Không có việc gì quan trọng, người trong cung chẳng bao giờ đến làm phiền nơi này. Nói chức vụ Quốc Sư kia là hữu danh vô thực cũng không sai mấy. Và tất nhiên Hải cũng chẳng quan tâm là gì.

Quốc Sư phu nhân, mặc dù chưa có một danh phận chính thức nhưng tất cả mọi người đều ngầm công nhận Bạch Linh Nhi là vợ cả của Hải. Nàng quả thật xứng với biệt hiệu hiền thê, thường ngày vẫn luôn ở trong phủ chăm sóc trong ngoài, ngoại trừ chờ đợi Hải quay về hay xử lý việc nhà, việc triều chính của phu quân. Nàng còn rất hay giao thiệp với dân chúng xung quanh nên được rất nhiều người yêu mến.

Chiều hôm nay nàng vẫn làm công việc thường ngày của mình, chăm sóc vườn hoa mà nàng đã trồng khi rảnh rỗi. Từng đóa hoa được bàn tay diệu dàng tưới tiêu trở nên xinh đẹp, tươi tốt. Dưới ánh hoàng hôn toát lên một hương sắc lạ thường mà thanh khiết. Bạch Linh Nhi mải mê vào công việc không hề hay biết Hải đã đến từ lâu. Nãy giờ vẫn đứng phía xa ngắm nhìn nàng. Đoạn hắn rảo bước đi đến, choàng tay ôm lấy làn eo thon thả.

• Aaaaa..

Bạch Linh Nhi giật nảy mình, la lên một tiếng thất thố. Bàn tay theo phản xạ tụ lại thành trảo, nhanh chóng giãy giụa thoát ra đoàn hướng về phía hắn chộp tới. Tuy nhiên vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn nàng liền ngơ ra, bàn tay đánh tới cũng khựng lại.

• Thiên Hải ca....

Bạch Linh Nhi ngạc nhiên thốt lên. Vẻ mặt phút chốc mừng rỡ không thôi. Vội nhào vào lòng hắn. Hải cũng ôm lấy nàng giữ chặt trong vòng tay.

Hồi lâu hai người mới rời ra, tuy nhiên vẫn quyến luyến giữ chặt tay hắn. Hải mỉm cười cúi đầu hôn lên môi nàng.

• Ta thật nhớ huynh....

Bạch Linh Nhi khuôn mặt hồng phớt, làm nũng nói.

• Ta cũng nhớ nàng....

Hải âu yếm sờ má nàng đáp.

• Lần này huynh đi lâu như vậy, bộ xảy ra chuyện gì sao....

Nàng nhìn hắn quan tâm hỏi han.

Thấy nàng ân cần như vậy Hải liền nắm tay nàng đi đến một khối đá, để cho cả hai ngồi xuống đoạn đem những chuyện xảy ra kể lại cho nàng nghe. Bạch Linh Nhi như đắm chìm vào câu chuyện phiêu lưu, vẻ mặt chốc chốc thay đổi. Lúc thì kinh ngạc, khi thì sốt sắng, có lắm lúc lại lo lắng đứng ngồi không yên khi nghe những nguy hiểm mà Hải gặp phải. Cuối cùng vẻ mặt nàng mới hòa hoãn khi hắn hóa nguy thành an trở về bên cạnh nàng.

• Huynh đó, mỗi lần ra ngoài đều nguy hiểm như vậy. Cứ luôn khiến người ta lo lắng....

Ngồi cạnh Hải, Bạch Linh Nhi hờn dỗi trách móc.

• Xin lỗi nàng, kể từ giờ ta sẽ hảo hảo bầu bạn với nàng.

Hải yêu thương cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng nói.

• Ân...

Bạch Linh Nhi hạnh phúc vô cùng. Nàng gật đầu vui vẻ, đoạn tựa đầu lên vai hắn.

• Lâu nay trong nhà có chuyện gì không...

Hải như ngồi cạnh hiền thê, cảm giác trong lòng ấm áp không thôi. Hắn suy cho cùng cũng có một nơi gọi là nhà. Nhắc đến nhà hắn liền lân la dò hỏi.

• Cũng không có gì. Lãnh Sương bình thường vẫn hay trở về Tử Vong Đàm. Tiểu Thanh và đệ đệ muội ấy có đến một lần, tuy nhiên vì không có huynh nên họ không có ở lâu.

Bạch Linh Nhi là người hiểu rõ những chuyện lớn nhỏ trong nhà, vừa nghe hỏi liền nói ra.

• Vậy à....

Hải chỉ nghe qua loa một chút, cũng không để ý lắm. Chỉ cần mọi người không có gì là được rồi.

• À.. Mấy hôm trước có một nha đầu gấp rút tìm huynh. Nói là có chuyện quan trọng, tuy nhiên muội rặn hỏi thế nào cũng không chịu nói.

Bạch Linh Nhi nói rồi lại chợt nhớ ra chuyện mấy hôm trước, liền nói.

• hửm....

Hải ngạc nhiên, quay qua nhìn nàng.

• Nha đầu ấy giờ đâu rồi....

Đoạn hắn hỏi.

• Vẫn còn trong phủ....

Bạch Linh Nhi đáp.

• Chúng ta đi đến đó một chút đi...

Hải nghe xong liền muốn đi xem, liền nói.

• ân...

Bạch Linh Nhi cũng đang tò mò chuyện của cô bé kia rốt cuộc là gì lập tức gật đầu. Đoạn cùng hắn đi đến tạm viện của nó.

..........

• Cốc Cốc.... Tiểu muội, muội có bên trong không...

Đứng trước một tiểu viện, Bạch Linh Nhi gõ cửa gọi vọng vào. Rất nhanh nữ hài liền đi ra mở cửa.

• Bạch Tỷ, tìm ta có việc gì.

Nữ hài tá túc ở đây đã được mấy hôm, đối với Bạch Linh Nhi dần trở nên quen thuộc. Vừa gặp liền cất tiếng hỏi.

• Ân... Hôm nay Thiên Hải ca vừa về, huynh ấy nghe ta nhắc đến đệ liền chay đến xem. Bây giờ muội có việc gì có thể nói được rồi.

Bạch Linh Nhi cười, chỉ tay về phía Hải nói.

• Người này chính là Quốc Sư của Đại Lý Quốc.

Nữ hài nghe vậy liền nhìn Hải, hỏi lại.

• Ân... Chính là huynh ấy....

Bạch Linh Nhi gật đầu xác nhận. Trong lòng thắc mắc cuối cùng nha đầu này có chuyện gì đây.

Thật bất ngờ, nữ hài sau khi được xác nhận liền phi đến nắm tay Hải, vẻ mặt vô cùng bức bách. Thái độ này khiến cho không chỉ Bạch Linh Nhi mà cả Hải cũng ngớ ra.

• Cô gia... Cô gia, ngươi mau đi cứu tiểu thư.

Đoạn nữ hài gào lên, vẻ mặt còn mang theo vài giọt nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play