Bình minh lên, ánh nắng ban mai chiếu rọi trên từng mái nhà, cành cây ngọn cỏ.
Bên trong căn phòng, Bạch Linh Nhi nằm trên vai Hải, ôn nhu mà ngủ. Hải đã tỉnh giấc từ bao giờ. Nhẹ nhàng hưởng thụ mùi tóc thơm hòa lẫn với mùi hương da thịt nõn nà. Bàn tay hắn đặt lên lưng eo nàng, thi thoảng lại vuốt ve bờ mông căn mịn.
•Ư....
Tiếng rên khe khẽ, Bạch Linh Nhi mơ màng thức giấc. Nàng chầm chậm mở đôi mắt, mờ mịt nhìn Hải.
•Nàng tỉnh rồi à....
Hải ngay lập tức nhận ra. Liền mỉm cười hỏi.
Bạch Linh Nhi không nói chỉ âu yếm ôm Hải, ngón tay nghịch ngợm trên ngực hắn.
•Chàng dự định tiếp theo sẽ làm gì.
Hồi lâu Bạch Linh Nhi chợt hỏi.
•Nàng tại sao lại hỏi như vậy.
Hải ngó sang hỏi lại.
•Ta thấy chàng từ lúc về chân mày luôn căng thẳng, lộ rõ suy tư. Với tính cách của chàng chắc chắn là sẽ không ngồi yên.
Bạch Linh Nhi thản nhiên đáp rạch ròi.
•Nàng từ khi nào lại hiểu rõ ta như vậy...
Hải thốt nhiên kinh ngạc, liền quay sang hỏi nàng.
•Ta đã bên cạnh chàng lâu như vậy, tự nhiên là phải hiểu rồi.
Bạch Linh Nhi cười nhẹ đáp, nụ cười vô cùng mỹ lệ. Đẹp như một bức tranh, làm Hải không cưỡng được mà hôn nàng một cái.
Bạch Linh Nhi để yên cho hắn tùy y hành sự. Đến lúc hắn nhất môi ra, nàng vẻ mặt hồng hào nhưng không e thẹn, thoạt nhìn quyến rũ bội phần.
•Chàng đó, lăng nhăng vừa vừa phải phải thôi.
Nàng nói, bộ dạng hơi giận dỗi.
•Lăng nhăng.....
Hải không hiểu, vẻ mặt ngờ nghệch hỏi nàng.
•Chàng đã có quá nhiều nữ nhân, vậy mà ra ngoài vẫn còn đào hoa, lăng nhăng. Mấy ngày nay thường xuyên có một nữ tử đến tìm chàng, còn nói không gặp chàng sẽ không đi... Chàng nói thử xem.
Bạch Linh Nhi ngữ điệu hờn giận nói.
•Có chuyện này... Cô ta là ai...
Hải ngạc nhiên, lập tức hỏi.
•Ta nào biết là ai, cô ta chỉ nói nếu chàng về hẹn gặp ở Hoàng Hoa Lâu.
Bạch Linh Nhi đáp. Nghe xong Hải lâm vào ưu tư. Trong lòng tự hỏi là ai mà lại đi tìm hắn.
........
Khi con nắng lên độ quá ngọn tre. Hải mới từ trong phủ bước ra. Trên người y phục tươm tất. Hắn dự định đến Thanh Liễu Lâu.. . à không, Hoàng Hoa Lâu mới đúng.
Đến trước cổng phủ quốc sư, Hải chợt đụng đầu với một nam tử Tuấn Tú. Cả hai ánh mắt chạm vào nhau, bộ dạng ngạc nhiên.
•Ngươi là ai....
Hải lập tức nhíu mày hỏi.
•À, không giấu vi huynh, ta tới tìm Lý đại nhân.
Người kia coi bộ cũng là người cẩn trọng, mặc dù không biết Hải là ai nhưng vẫn hết mực khách sáo.
•Tìm ta...
Hải thốt nhiên bất ngờ, đôi mắt nhìn nam tử kia đầy dò xét.
•Ngươi là....
Nghe lời nói của Hải, vị nam tử nọ nhất thời ngẩn ra. Trong giây lát mới hồi phục định thần.
•Thì ra là Lý Quốc Sư, tại hạ quả thật có mắt như mù, mong đại nhân lượng thứ.
Y lập tức khom người, lễ trọng nhận sai.
•Được rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì.
Hải xưa nay không quá thích mấy thứ lễ tiết, lại thấy nam tử ấy hành xử khách sáo cũng không tiện nói gì, liền đi vào việc chính, hỏi.
•Đại nhân, ta phụng mệnh tiểu thư nhà ta đến mời ngài qua gặp mặt.
Nam tử đáp.
•Tiểu thư ngươi là ai, tìm ta làm gì...
Hải chân mày nghi hoặc, hỏi.
•Chuyện này hạ nhân như ta không được biết, đại nhân chỉ cần đến đó liền sẽ tỏ tường.
Nam tử khéo léo khướt từ câu hỏi của Hải, nói.
•Được rồi, mau dẫn ta đến đó...
Hải biết hỏi nhiều cũng vô ích, bèn hạ lệnh. Hắn cũng muốn đến xem vị nữ nhân thần bí này là ai.
•Vậy mời ngài theo ta...
Nam tử tức thì vui lòng, thấy Hải thái độ hòa hoãn, nội tâm nhẹ nhõm không ít. Đối xử với hắn càng thêm khách sáo.
....
Hải theo chân nam tử tuấn tú đi đến Hoàng Hoa Lâu.
Nơi này là một trong những khách sạn lớn nhất Hoàng Thành. Độ quy mô thì không cần nói tới. Mặt nền được đặt trên khoảng đất rộng cả chục mẫu, được xây dựng theo kiểu tứ hợp viện, cao đến năm tầng. Thoạt nhìn bên ngoài trang trí vô cùng lộng lẫy, với không ít đèn lồng lớn nhỏ, đủ đầy các loại màu sắc. Trước cổng còn treo hai bông hoa cực lớn màu vàng, chính giữa đề tấm bảng Hiệu “ Hoàng Hoa Lâu “ vô cùng nổi bật.
Bên ngoài là vậy, bên trong càng thêm xa hoa với cách bài trí cực kỳ bắt mắt. Tất cả những đồ vật từ bàn ghế cho tới khăn rèm đều thuộc loại thượng hạng. Phục vụ thì có đến mấy chục người. Mỗi người đều được chọn lựa kỹ lưỡng, dù không quá xinh đẹp cũng thuộc dạng dễ nhìn.
Khách sạn được chia ra hai phần, trong đó ba tầng của căn viện phía trước là tửu lâu, nơi phục vụ ăn uống. Những nơi còn lại chia thành từng phòng nhỏ, có đôi có chiết, sắp xếp rất hợp lý. Trong đó tầng năm là tầng cao cấp nhất, dành riêng cho những khách hàng đặc biệt. Đây là chỗ tiểu thư của nam tử tuấn tú đang ở.
•Đại nhân, tới rồi...
Nam tử đưa Hải đến trước một căn phòng có khung cửa làm từ gỗ đoàng, tỏa ra hương thơm dễ chịu. Đoạn y dừng bước rồi quay lại nói.
Hải nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì.
Nam tử nói với Hải xong liền bước đến gần cánh cửa, đưa tay gõ lên mấy cái.
•Tiểu thư, Lý Đại Nhân đã đến.
Y gọi khẽ.
•Ta biết rồi....
Từ bên trong một giọng nữ trong trẻo như tiếng chim oanh vọng ra.
•Ta xin phép cáo lui trước....
Nam tử sau khi nghe lời đáp liền ngỏ ý rời đi, cáo từ một phen rồi bước vội. Hải không cản y lại, để mặc y tránh né sang một bên rồi từ từ đi mất.
Sau khi nam tử rời khỏi, cửa phòng chầm chậm mở ra. Chủ nhân bên trong từ từ xuất hiện.
•Thì ra là cô.....
Trông thấy nữ nhân có mấy phần quen thuộc ấy, Hải vẫn giữ nguyên thái độ điềm nhiên. Thì ra người muốn tìm hắn lại là Thiên Tước Tiên Tử.
•Đại nhân, xem bộ đã đoán ra ta rồi nhỉ.
Thiên Tước Tiên Tử cười duyên dáng đáp lời.
•Cũng không hẳn...
Hải nhẹ cười, Lắc đầu nói.
•Mời công tử vào trong.
Thiên Tước Tiên Tử cũng không hỏi quá nhiều về vấn đề này, mị lễ mời Hải vào trong phòng. Hải không có vẻ gì là e ngại, ung dung bước vào. Thiên Tước Tiên Tử đưa hắn đến một bộ cẩm bàn, tiếp tục mời hắn ngồi. Tiện tay rót ra một chén trà thơm phưng phức.
•Cô nương tìm ta có việc gì...
Hải vui vẻ nhất chén trà uống một ngụm, đoạn hỏi.
•Quả thật ta là có chuyện muốn nhờ công tử. Nữa tháng trước đã đến Hoàng Thành. Chẳng ngờ cơ duyên không hợp, lại đúng vào thời điểm công tử đi vắng. Vì vậy đành phải ở lại chờ.
Thiên Tước Tiên Tử tự rót cho mình một chén trà, vừa làm vừa thong thả nói.
•Về chuyện này ta đã biết, sau khi nghe được liền lập tức đi tới đây.
Hải gật đầu nói.
•Công tử coi trọng như vậy, ta thật lấy làm vinh hạnh.
Thiên Tước Tiên Tử nhìn Hải, mỉm cười đáp.
•Mấy lời khách sáo này không cần phải nói quá nhiều. Ta là người bộc trực, có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được.
Hải lắc lắc đầu, bộ dạng không ưa thích nói.
•Công tử đã thẳng thắn như vậy, ta tất lại vòng vo. Chuyện ta muốn nhờ công tử giúp chính là......