“ Thôi vậy, mặc kệ bó hoa đó quăng ở chỗ nào. Tóm lại mình đã tìm thấy danh thiếp rồi. Đây rồi, số điện thoại của Quỷ Y. ” Huyền Thiên Băng cầm tấm danh thiếp màu đen, nhìn một dòng chữ số.
“ Gọi điện thoại! Điện thoại của mình đâu rồi nhỉ? A, hóa ra nó ở đây. ” Huyền Thiên Băng loay hoay tìm chiếc điện thoại của bản thân.
Huyền Thiên Băng bấm số điện thoại trên tấm danh thiếp và gọi.
“ Chết tiệt! ” Huyền Thiên Băng đã gọi 5 cuộc rồi đó! Quỷ Y rốt cuộc đang làm cái quái gì mà không nghe điện thoại? Huyền Thiên Băng gọi mãi đến tận 11 cuộc gọi nhỡ thì Quỷ Y mới bắt máy.
\- 16 giờ ngày mai, gặp tại khách sạn Hoàng Triều.
\- Khoan..
\* Tút tút \* không đợi Huyền Thiên Băng trả lời câu nào Quỷ Y đã ngắt điện thoại rồi.
“ Quả nhiên vẫn đáng ghét như ngày nào! ” Huyền Thiên Băng mắng thầm một câu.
“ Vẫn là đi kiếm Hàn Tử Mặc chơi thì hơn. ” Vừa nói xong Huyền Thiên Băng liền bước lên lầu. Cô đi tìm phòng làm việc của Hàn Tử Mặc mà mỏi cả chân, vốn dĩ đứng đã mệt nay đi nhiều càng khiến cô mệt hơn. Nhưng cuối cùng cũng tìm thấy phòng làm việc của Hàn Tử Mặc rồi, Huyền Thiên Băng tự nhiên bước vào.
“ Băng? ” Hàn Tử Mặc đang làm việc thì thấy cô.
“ Anh đang bận à? ” Huyền Thiên Băng kiếm đại một cái ghế ngồi vào, hỏi.
“ Ừ, anh đang xem một số kế hoạch. Nếu em thấy chán thì kiếm gì chơi đi. ” Hàn Tử Mặc mỉm cười nói.
“ Không cần, em xem mấy cái này là được. ” Huyền Thiên Băng đột nhiên đứng dậy, bước lại gần Hàn Tử Mặc cô tiện tay lấy vài cái hợp đồng lật ra xem.
“ Em cứ xem thoải mái. ” Hàn Tử Mặc tự nhiên nói.
“ Ồ? Đây là cơ mật công ty, cứ như vậy mà cho em xem à? Anh không sợ.. em cướp công ty anh luôn sao? ” Huyền Thiên Băng nhếch môi nói.
“ Em cướp anh còn được, công ty này anh không ngại cho em đâu. ” Hàn Tử Mặc ghé sát vào tai Huyền Thiên Băng bày ra tư thế hết sức ám muội..
“ Anh điên à? Đây là công sức cả một thời của anh đấy! Cứ thế mà giao cho người khác à? Ngu ngốc! ” Huyền Thiên Băng tức giận nói, cô không hiểu tên đàn ông này nghĩ gì nữa. Thứ mà hắn tốn bao nhiêu tâm huyết để xây dựng nên thế mà giờ lại muốn đưa nó cho cái người không góp một chút công nào là cô đây.
“ Băng, em là người anh yêu. Đối với anh em xứng đáng có được tất cả mọi thứ tốt nhất trên thế giới này. ” Hàn Tử Mặc ôm chặt Huyền Thiên Băng vào lòng.
“ Được.. được rồi anh mau làm việc tiếp đi. ” Huyền Thiên Băng da mặt vốn rất mỏng trong chuyện tình cảm nha! Đâu có dày như ai kia nên chỉ vừa nghe câu vừa nãy của hắn đã làm cô đỏ hết cả mặt rồi đây này.
“ … ” Hàn Tử Mặc thấy Huyền Thiên Băng nói thế thì cũng buông cô ra, tập trung làm việc.
Riêng Huyền Thiên Băng thì lấy một đống hợp đồng để lên bàn nhưng hầu hết đều là của công ty Ám Dạ hợp tác với Hàn Thị. Cứ thế rồi Huyền Thiên Băng cùng với Hàn Tử Mặc cả hai một người làm việc, một người thì xem hợp đồng không ai đụng chạm ai.
1 giờ sau. Hàn Tử Mặc cuối cùng cũng làm xong tất cả việc của mình, hắn thấy cô chăm chút xem một cái bản hợp đồng liền bước tới ngồi cạnh cô.
“ Em rất có hứng thú với công ty Ám Dạ? ” Hàn Tử Mặc chỉ tay vào hợp đồng, nói.
“ Không, chỉ tiện tay xem thôi. ” Huyền Thiên Băng thẳng thừng nói, đối với công ty mà cô tự tay tạo nên thì có thể có hứng thú gì? Cô vơ nhiều hợp đồng của Ám Dạ cùng với Hàn Thị như thế không phải vì có hứng thú hay là vì nó là công ty của cô mà là do tò mò thôi! Đúng chính xác là tò mò đấy, đơn giản thế thôi mà.
“ Chỉ là tiện tay thôi sao? ” Hàn Tử Mặc nhếch mép, có quỷ mới tin cô! Hàn Tử Mặc hắn là ai cơ chứ? Qua biểu hiện hôm trước hắn vốn dĩ đã nghi ngờ cô mới là chủ tịch thật sự của Ám Dạ nay càng chắc chắn hơn nhưng chung quy cũng chỉ là suy đoán, cái hắn cần là bằng chứng xác thực 100%.
“ Thật. Chỉ là tiện tay thôi! Anh không tin em à? ” Huyền Thiên Băng đóng bản hợp đồng lại quăng thẳng lên bàn.
“ Anh tất nhiên là.. phải tin em rồi. ” Hàn Tử Mặc cười đùa, nhím nhỏ này thật là dễ xù lông nha!
“ Hừ. ” Huyền Thiên Băng quay phắt mặt sang chỗ khác mặc kệ hắn thì Hàn Tử Mặc đột ngột bế cô lên.
“ Ấy. Anh làm cái gì thế? ” Huyền Thiên Băng tất nhiên không vùng vẫy, cô chỉ là ngạc nhiên thôi.
“ Tới giờ ngủ rồi. ” Hàn Tử Mặc bế thẳng cô sang phòng ngủ.
Đặt cô xuống giường, hắn lại nằm xuống ôm chặt cô vào lòng.
Huyền Thiên Băng thì không nằm yên như thế, cô cứ ngọ nguậy muốn thoát ra khỏi vòng tay cứng cáp kia.
“ Nằm yên. Anh sẽ không làm gì em đâu nhưng nếu em còn ngọ nguậy thì.. hậu quả tự chịu! ” Hàn Tử Mặc ung dung nói.
“ Tuyệt đối đừng, em đảm bảo với anh là sẽ nằm yên tuyệt đối không nhúc nhích. ” Huyền Thiên Băng xua tay, quả nhiên là bị Hàn Tử Mặc nói trúng tim đen rồi.. Muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn vì sợ hắn sẽ lên cơn thú tính mà muốn làm tình với cô nhưng bây giờ đã được đảm bảo thì cô còn sợ gì cơ chứ? Ngủ thôi nào!
“ Băng, ngủ ngon. ”
“ Ngủ ngon. ” Huyền Thiên Băng nằm sát vào người Hàn Tử Mặc, cô nhắm mắt như chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT