*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm ngày 07/06, cũng giống như những lần thi trước, Ninh Manh dậy từ rất sớm, dậy sớm mỗi khi có kỳ thi là nguyên tắc của Ninh Manh, mà hiển nhiên Tô Hoài cũng chú ý đến điều này, chưa đến giờ đã chờ ở cửa nhà cô.

Từ lần Ninh Manh bị sốt đến giờ, Tô Hoài nói sẽ không để cô phải chờ cậu nữa, và quả thật là như vậy.

Trong lòng Ninh Manh cảm thấy thật ấm áp, mặc dù ngoài mặt Tô Hoài vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong hành động thì rất quan tâm đến cô.

Kỳ thi tuyển sinh đại học lần này, Nhất Trung đương nhiên là một điểm thi, mà may mắn hơn chính là, Ninh Manh và Tô Hoài vậy mà lại cùng phòng thi.

Nhất Trung có nhiều học sinh như vậy, các phòng thi được bố trí ngẫu nhiên, nhưng Ninh Manh vẫn có thể cùng phòng thi với Tô Hoài, thế này phải nói là quá may mắn rồi.

Hôm qua lúc biết được địa điểm thi của mình, Tô Hoài còn cười hỏi cô: “Cậu lại tìm Thẩm Diệc Thư đấy à?”

Ẩn ý trong lời này chính là trước kia Ninh Manh gặp vấn đề gì cũng đều xin chú nhỏ giúp cô, ví như phá lệ giúp cô được phân đến cùng một lớp với Tô Hoài, lại ví như phá lệ giúp cô ngồi cùng bàn với Tô Hoài.

Yêu cầu của Ninh Manh quả thực rất đơn thuần, mà hiệu trưởng quan tâm đến chút đơn thuần của Ninh Manh thì là do Thẩm Diệc Thư nhờ cậy.

Dù sao thì cả thành phố này, cũng không có trường nào dám không cho giáo sư Thẩm chút mặt mũi đúng không.

Bởi vậy, lần này có thể được xếp đến chung phòng thi, Tô Hoài bản năng sẽ cảm thấy là do hành động nhỏ sau lưng của Thẩm Diệc Thư, cái người đó, thật sự là vô cùng chiều chuộng đứa cháu gái này.

Nhưng Ninh Manh lại lắc đầu: “Tớ không có tìm chú nhỏ.”

Tô Hoài cảm thấy có chút ngoài dự đoán, vậy mà thật sự là trùng hợp sao?

Cô gái đột nhiên ý thức được điểm này, ngây ngô cười ra tiếng: “Tô Hoài, tớ đã nói chúng ta là một đôi duyên trời tác hợp rồi mà!”

Hai tay cô kéo kéo quai balo, hơi cúi đầu, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, trông rất là đáng yêu.

Tô Hoài nghiêng đầu nhìn cô một cái, không biết là nghĩ tới gì đó mà tâm trạng rất tốt nói: “Thi đậu Hoa Thành, tớ sẽ thừa nhận những lời này.”

Ninh Manh vô cùng kinh ngạc bởi lời nói của cậu.

Hai người đã đi tới cổng trường, có rất nhiều học sinh đi lại tới lui, mọi người đều mặc quần áo bình thường, không nhìn ra được là học sinh Nhất Trung hay là học sinh trường khác, nhưng tất cả đều có vẻ mặt căng thẳng đi vào.

Cô dịu dàng hỏi: “Tô Hoài, ý của cậu… là gì?”

Người phía trước dừng lại, khoảng cách ước chừng cỡ 20m quay đầu lại nhìn cô: “Thi đại học xong sẽ nói cho cậu biết.”

Nói xong chàng trai tiếp tục đi tiếp.

Ninh Manh đi theo phía sau cậu, lời nói vừa rồi văng vẳng trong đầu làm pháo hoa trong ngực cô nở rộ, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Cô sợ cô hiểu nhầm, nhưng lại không có cách nào khống chế mình không nghĩ nữa.

Sau khi vào phòng thi, Tô Hoài ngồi ở hàng thứ nhất cạnh tường phía bên phải, còn Ninh Manh ngồi ở hàng thứ ba cạnh cửa sổ.

Nhìn người đó, Ninh Manh âm thầm hạ quyết tâm, cô phải làm bài cho thật tốt, nhất định phải đậu vào Hoa Thành.

Cô muốn biết ý của cậu.

“Reng reng”.

o7g2chc-1

Hai ngày thi rất nhanh kết thúc.

Buổi chiều hôm mồng 8, Tô Hoài đã nộp bài, ra khỏi phòng thi nửa tiếng, Ninh Manh thì đến tận giờ thu bài mới làm xong.

Khi tiếng chuông thông báo hết giờ thi vang lên, cô liền bỏ bút xuống, chờ giám thị thu xong bài thi mới theo số đông thí sinh ra khỏi phòng thi.

Bên ngoài hành lang, chàng trai đang dựa vào tường chờ cô ra như mọi khi.

Ninh Manh đi đến bàn để cặp, lấy chiếc balo gấu nhỏ của mình rồi đi lại bên cạnh Tô Hoài, còn không quen tán thưởng cậu: “Tô Hoài, cậu lợi hại quá đi, thi đại học mà vẫn có thể nộp bài trước cả nửa tiếng.”

Tô Hoài tùy ý trả lời: “Đều đơn giản như nhau thôi.”

Lời này rơi vào tai chàng trai còn đang đối chiếu đáp án ở bên cạnh, đó là hàng ngàn, hàng vạn sự ngưỡng mộ, ghen tị, bọn họ đều đã từng nghe danh cậu học sinh xuất sắc này của Nhất Trung.

Thủ khoa đầu vào của Nhất Trung, thiên tài gần như đạt điểm tuyệt đối.

Vừa rồi nhìn cậu nộp bài trước cả nửa tiếng lại càng nôn nóng hơn, vốn dĩ đi thi đại học đã rất khẩn trương rồi, lại bị xếp thi cùng với cậu siêu cấp học bá này, tâm lý lại càng bị tra tấn hơn nữa!

Thật vất vả mới xong được cái kỳ thi này, bây giờ phải xõa một trận mới được.

Hai chàng trai đang trao đổi đáp án thấy Ninh Manh và Tô Hoài vừa đi vừa nói cười, không nhịn được hỏi bạn của mình: “Cô gái bên cạnh là bạn gái của Tô Hoài à?”

Bạn học liếc nhìn cậu ta đáp: “Bạn gái đó, còn có thể là ai chứ?”

Chàng trai im lặng, học bá có khác, yêu sớm mà vẫn thi được hạng nhất, đâu giống bọn này, có nỗ lực cũng không đuổi kịp, vẫn là cẩu độc thân!

Sau khi thi đại học xong, mọi thứ đều xong xuôi, chỉ còn chờ đến 22/06 là có kết quả.

Mẹ Ôn đặc biệt Phật hệ, bà không hề nôn nóng, với bà, Ninh Manh có thể thi đậu đại học dĩ nhiên là quá tốt rồi, nhưng nếu không đậu thì cũng không sao, suy cho cùng thì trường học cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất vẫn phải là theo nguyện vọng và hứng thú của đứa nhỏ.

Cho nên mẹ Ôn không hỏi gì, chỉ nói với Ninh Manh, thi xong rồi thì thả lỏng một chút, bởi vậy bà còn lên kế hoạch cho cả gia đình đi du lịch núi Trường Minh.

Bố Ninh đã sớm sắp xếp xong kỳ nghỉ, chỉ cần con gái thi đại học xong, là có thể đưa con gái đi rồi, cho nên đến lúc Tô Hoài sau bao nhiêu cự nự cũng đã bỏ mặt mũi xuống đến nhà rủ Ninh Manh đi chơi, thì cô gái nhỏ đã trên đường đi núi Trường Minh cùng bố mẹ rồi.

Tô Hoài đứng ở cửa sân nhà Ninh Manh, phơi mặt đón một trận gió lạnh thổi qua.

Khi về đến nhà lại còn bị mẹ cậu ôm bụng cười chế giễu: “Đã bảo con đi sớm một chút rồi, cứ nghiện mà còn ngại đi, sầu ngàn thu nha con hahahah…”

“Phiền chết đi được!”

“Rầm ~~” Cậu đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, vậy mà vẫn không đỡ đi được tiếng cười ở ngoài kia.

Tô Hoài bắt đầu buồn bực, con nhỏ Ninh Manh này bị sao thế, không phải thích cậu sao, không phải vẫn luôn thích tới kiếm cậu à.

Bây giờ không tới tìm cậu, cũng không chủ động nhắn tin, cậu hiếm khi chủ động đi tìm cô, thì kết quả một câu cũng không nó đã chạy đi đâu rồi.

Tô Hoài bực bội, trong lúc bực bội, tư tưởng không thông suốt, cậu lên Tieba [*], dùng một cái acc clone đăng một bài viết: Một cô gái vẫn luôn thích bạn, lại đột nhiên phớt lờ là vì sao?”

[*] tên một diễn đàn trực tuyến nổi tiếng TQ.

Sau một phút làm mới trang, nháy mắt liền có mười mấy người trả lời.

Tieba này có hơn mười mấy vạn người tham gia, mà hầu hết đều là quần chúng thích ăn dưa, xem náo nhiệt, vì vậy kiểu tiêu đề này có rất nhiều người nhấp vào.

Trong bài đã có đủ các kiểu câu trả lời.

Lầu 2: Có thể là không yêu nữa.

Lầu 3: Cô gái ấy có thể là đột nhiên tỉnh ngộ, biết chủ thớt là một tên tra nam hahahah.

Lầu 6: Có thể là chủ thớt bị đào góc tường ròi.

Lầu 8: Livestream ăn dưa!!!

Tô Hoài: “…”

Cậu xem lại một chút, mấy người trả lời nếu không phải xem kịch hay, thì cũng là trào phúng, xem đến người nhắn dưới cùng có tên là Giang Cư Mận có tâm trả lời: Chủ thớt đối xử với cô gái ấy ok không, nếu tốt có khi bị đội nón xanh cmnr.

Tô Hoài nghĩ nghĩ, cậu đối với Ninh Manh có tính là ok không nhỉ?

Hình như không phải tốt lắm…

Nhưng vì sĩ diện, cậu vẫn gõ: bình thường.

Không đến 10 giây, người đó đã trả lời: E hèm, vậy là do nồi [*] của chủ thớt rồi, đối với con gái nhà người ta bình thường, người ta không thích cậu nữa lại càng là chuyện bình thường. Mạo muội hỏi chủ thớt một câu, hai người đã hẹn hò chưa, cô gái kia thích cậu bao lâu rồi?

[*] nồi: là ngôn ngữ mạng, ý chỉ những lý do cho một lỗi sai nào đó.

Tô Hoài sửng sốt, hình như chưa có ai hỏi qua vấn đề này, bây giờ nhắc đến, cậu mới đột nhiên cảm thấy, Ninh Manh thích cậu, thích một phát là mười mấy năm.

Thời gian dài như vậy, sao cô có thể kiên trì được chứ?

Hiếm khi Tô Hoài có chút áy náy.

Tô Hoài yên lặng gửi: 11 năm, chưa từng hẹn hò.

Cư dân mạng dĩ nhiên là nhiệt huyết sôi trào: Mười một năm!!!!! OMG!!! Chủ thớt à, cậu không cần chị gái nhỏ ấy thì cho tôi đi!! Chị gái nhỏ thích cậu lâu như vậy, thế mà cậu không bật đèn xanh cho người ta chút nào, tui mà là con trai, chắc chắn tôi sẽ cướp cô ấy đi!

Những nhóm quần chúng ăn dưa tiếp theo nhìn thấy bài đăng cũng sôi nổi bất bình thay Ninh Manh, bắt đầu phỉ nhổ cậu, có điều đại đa số vẫn là kêu cậu nên nhanh đi cứu vãn.

Tình huống này khiến cậu cảm thấy dường như mình đã làm điều gì có lỗi với Ninh Manh.

Nhưng sức mạnh của cư dân mạng vô cùng lớn, sau khi xem hơn một trăm câu trả lời, Tô Hoài cảm thấy mình thật sự rất có lỗi với Ninh Manh.

Lầu 34: Chủ thớt mau đi tìm chị gái nhỏ đi thôi!!

Lầu 45: Ít nhất phải gửi một tin nhắn đi! Không chủ động mà đợi chịu lạnh sao!!

Lầu 62: Aiyo tức chết mất! Sốt ruột chết tui!

Lầu 107: Chủ thớt tiến lên!!!!

…..

Tô Hoài được khích lệ, nội tâm vô cùng kích động, có một loại cảm giác kiểu nếu cậu không đi tìm Ninh Manh, thì cô sẽ không để ý đến cậu nữa.

Vì vậy Tô Hoài hết sức nôn nóng, lấy điện thoại ra gọi điện cho người nào đó.

“Tu…. Tu…..”

Gọi điện cả 5 giây rồi mà vẫn chưa có người nhận, bàn tay Tô Hoài đặt trên con chuột siết lại, vừa nhìn qua là biết cậu đang khẩn trương.

Bởi vì trước đây Ninh Manh chưa bao giờ để cậu phải chờ, lần nào gọi đối phương cũng đều nhận ngay giây sau.

Vừa chờ điện thoại vừa lướt xem câu trả lời của cư dân mạng, càng xem càng bực bội, Tô Hoài nhíu hết cả mày.

Khoảng tầm 20 giây sau, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.

“Alo…”

Giọng nói ngọt ngào của con gái từ điện thoại truyền tới vô cùng dễ nghe, giọng nói Tô Hoài khô khốc, sự lo lắng kéo dài khiến cậu buột miệng luôn ngay khi điện thoại vừa được kết nối:

“Cậu có phải không thích tớ nữa không?”

“Tút tút tút…”

Lời vừa ra khỏi miệng thì đã bị ngắt máy.

Bàn tay Tô Hoài dừng lại, vẫn duy trì động tác để điện thoại bên tai thật lâu không phản ứng gì.

Khoan đã…

Ninh Manh ngắt điện thoại của cậu???

Sự tương phản quá lớn này, nhất thời Tô Hoài không thể tiếp nhận nổi.

Từ sau khi thi đại học xong, cậu chưa liên lạc với Ninh Manh, bây giờ nhớ tới, có phải Ninh Manh thật sự không thích cậu nữa, nói muốn thi Hoa Thành cũng chỉ là tùy tiện nói, có phải thật sự sẽ thích người khác, có phải sau này thật sự sẽ không đi tìm cậu nữa.

Vậy cậu làm sao bây giờ…

Lúc này Tô Hoài mới hiểu được, thì ra, người luyến tiếc lại là cậu.

Trái tim cậu rối loạn, chỉ ngồi yên trong phòng, ngồi một cái là ngồi cả buổi trưa.

o7g2chc-1

Mà bên kia, Ninh Manh vẫn đang trên xe, đang cầm điện thoại thì điện thoại tự dưng tắt nguồn khiến cô ngẩn cả người.

Mẹ Ôn đưa cho cô một chai nước chanh, thấy cô không nhận mà vẫn ngồi ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại tối om trong tay, bà cười: “Đã bảo con sạc pin đi rồi, không sao, chúng ta còn một tiếng nữa là đến thôi, đến lúc đó vào khách sạn sẽ có…”

Ninh Manh chớp chớp đôi mắt, trạng thái rời rạc nói: “Tô Hoài nói, có phải con không thích cậu ấy nữa không.”

Bàn tay đang đưa nước của mẹ Ôn run lên, quay đầu nhìn cô, bật cười trong lòng, đứa nhỏ Tiểu Hoài này cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?

Bố Ninh cũng là một người từng trải, đương nhiên sẽ hiểu được, nhưng nghĩ đến đứa con gái bảo bối nhà mình theo đuổi lâu như vậy, nói thế nào thì cũng nên để đứa nhỏ kia thể nghiệm một chút loại cảm giác đó đúng không?

Bố Ninh Manh là một nữ nhi khống à nha.

(Mê con gái ấy, kiểu như nhan khống, thanh khống…)

Bởi vậy ông nói với Ninh Manh: “Có thể là tâm trạng Tiểu Hoài không tốt, con đừng vội liên lạc với nó, chờ chúng ta trở về rồi nói sau.”

Kết quả, Tô Hoài cái gì cũng không biết nhưng lại đầu óc rối loạn, trạng thái suy sụp vượt qua mười ngày trời, hôm có kết quả, nhìn ba chữ số 740 cũng không hề có một gợn sóng.

Cậu chưa gọi lại cho Ninh Manh lần nào, bởi vì sợ lại bị ngắt, mà đối phương cũng chẳng hề gọi cho cậu luôn.

Cậu vốn cảm thấy đám cư dân mạng kia nói tào lao, vậy mà bây giờ càng ngày càng thấy tin.

Hôm mà Ninh Manh trở về, cả nhà xách theo túi lớn túi nhỏ quà lưu niệm và đồ ăn xuống xe, lại thấy Tô Hoài đang đeo tai nghe, cúi đầu nhìn điện thoại đứng trước cửa nhà cô.

Nghe tiếng xe liền ngẩng đầu lên, trong mắt là cảm xúc cô chưa từng nhìn thấy.

Bố mẹ cô tự giác xách đồ đạc đi vào, Ninh Manh vô cùng vui vẻ nhảy nhót đến trước mặt Tô Hoài, đưa cho cậu túi hoa quả khô trong tay: “Tô Hoài, cho cậu đặc sản nè.”

Chàng trai hoàn toàn không để ý tới đồ vật trong tay cô, một tay ôm cô vào trong lòng, động tác dịu dàng mà bá đạo, nói với giọng buồn rầu:

“Ninh Manh, đừng không thích anh.”

Editor: Vì bé Tiểu Hoài đã trưởng thành, nên từ giờ tớ sẽ để hai bạn nhỏ xưng “anh – em”, cũng như đổi ngôi kể thứ ba của Tiểu Hoài từ “cậu” sang “anh” nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play