*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai cô gái biết tâm tư của mình bị bại lộ, vẻ mặt rất xấu hổ, cầm lấy bút, cúi đầu xuống ngượng ngùng.

Ninh Manh liếc nhìn biểu ngữ hai cái, hai cái tên được khoanh tròn thoạt nhìn sinh ra một loại ảo giác vô cùng tốt đẹp.

Lúc cô xoay người muốn nói cái gì đó thì người kia đã đi rồi, Ninh Manh vội vàng đuổi theo phía sau hỏi cậu: “Tô Hoài, vì sao cậu lại muốn khoanh tròn tên hai chúng ta lại?”

Tô Hoài không nhìn cô, chỉ mỉm cười: “Cậu đoán xem?”

Trái tim Ninh Manh bùm bụp nhảy loạn, cô cảm thấy thời gian gần đây Tô Hoài ngày càng cười nhiều hơn, cũng không đối xử lạnh như băng với cô nữa, tựa như có thứ gì đó đang ngấm ngầm thay đổi.

Tớ rất thích cậu, có phải cậu cũng bắt đầu có chút thích tớ?

Cô nghĩ.



Thật vất vả Nguyễn Lê mới thoát khỏi sự quấy rầy của Lục Thiệu Phong, đến tìm Ninh Manh tám chuyện.

“Manh Manh, ban nãy cậu ở trên đài Chủ Tọa thật quá lợi hại, trước mặt nhiều người như vậy mà không thẹn thùng.” Nguyễn Lê vừa nói vừa giơ ngón tay cái. 

Ninh Manh đơn thuần mỉm cười.

Nguyễn Lê lại hỏi cô: “À đúng rồi, tớ nghe Lục Thiệu Phong nói, cậu thật sự muốn thi Hoa Thành cùng Tô Hoài sao?”

Cô gái gật đầu.

Nguyễn Lê khẽ cắn môi, vốn dĩ là muốn khuyên cô nhóc một chút, cuối cùng lại không nỡ.

Nhưng Hoa Thành quả thật quá khó, sao cô nhóc này lại cứng đầu như vậy chứ.

Ninh Manh như hiểu được cô muốn nói gì, liền đi trước một bước: “Nguyễn Lê, tớ nhất định phải học cùng trường với Tô Hoài, là chắc chắn.”

Nguyễn Lê lên tiếng: “Nhưng mà nếu…”

“Không có nếu.”

Đây là lần đầu tiên, Nguyễn Lê thấy Ninh Manh kiên quyết như thế, không hề chừa cho người khác đường phản bác, dường như tất cả những việc có liên quan đến Tô Hoài, cô đều luôn luôn kiên định như vậy.

Biết thuyết phục không được, Nguyễn Lê chỉ đành thở dài, đôi tay vỗ nhẹ bả vai Ninh Manh: “Thôi được, nếu cậu đã nói như vậy, bà đây cũng chỉ có thể khích lệ cậu!”

Mặc dù trong lòng đến 90% cảm thấy chuyện này không thể xảy ra, nhưng là bạn, cô không muốn đả kích ý chí của Ninh Manh.

Nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, việc mà cô cho rằng đến 90% không thể xảy ra, 100 ngày sau lại trở thành hiện thực.

Đại hội Tuyên thệ Trăm ngày kết thúc viên mãn, những ngày cuối cùng, tất cả bạn học đều tập trung cao độ, mất ăn mất ngủ, toàn trường đều ngập tràn một loại không khí căng thẳng.

Đó là bầu không khí sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Các thầy cô cũng đang tranh thủ khoảnh thời gian cuối cùng bổ túc cho bọn học sinh, chỉ cần vừa tan học là văn phòng lại trở thành biển người tấp nập, tất cả đều là học sinh cầm sách bài tập, sách luyện tập đến thảo luận.

So ra thì Ninh Manh có vẻ tốt hơn nhiều, cô có Tô Hoài hỗ trợ phụ đạo, vì vậy không cần đến văn phòng chen chúc, hơn nữa thành tích của cô tiến bộ vô cùng nhanh, nhanh đến mức còn có người đến nhờ cô chỉ bài.

Trần Thăng chính là người đầu tiên, có điều là thật sự học tập hay là lấy danh nghĩa hỏi bài để hỏi về vấn đề khác, thì chỉ cậu ta mới biết rõ.

Chắc chắn là Ninh Manh không thể nghĩ nhiều như vậy, mười mấy năm học cô chưa từng được người khác hỏi bài, nhất thời có chút hưng phấn và nóng lòng muốn thử sức.

Sau khi nói chuyện với bạn nam bàn trước, cô thấy Trần Thăng đang đi về phía mình, đối phương nở nụ cười tựa như ánh mặt trời: “Ninh Manh, giảng cho tôi bài này với, tôi không muốn đến chạy đến văn phòng, đông người lắm.”

Ninh Manh gật đầu: “Được.”

Tuy nhiên, trước khi cô chạm được tay vào bài thi của Trần Thăng, thì giữa chừng đã bị ngăn lại.

Bàn tay to lớn với các đốt xương rõ ràng hiện ra trước mắt cô, ống tay to rộng của đồng phục được sắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn.

Chủ nhân của cánh tay ấy hết sức tự nhiên nói: “Tôi giảng cho cậu.”

Trần Thăng có chút dở khóc dở cười, Tô Hoài này tại sao lại như vậy chứ, đã bắt đầu tuyên bố chủ quyền rõ ràng thế sao, đến nói chuyện thôi cũng không cho nói.

Cậu bất đắc dĩ phải giả trân hỏi bài, vẻ mặt Tô Hoài lạnh nhạt mà chỉ cho cậu.

Bầu không khí quanh hai người vô cùng tế nhị, mọi người trong lớp thấy như vậy đều nghĩ thầm bạn học Tô Hoài nhiệt tình như vậy từ bao giờ thế, bắt đầu chủ động nhờ người ta giảng bài cho.

Chỉ có điều, vẻ mặt vẫn lạnh lùng dọa người quá đi, trong lúc nhất thời mọi người sôi nổi muốn đi hỏi Tô Hoài lại bắt đầu rút lui.

Bỏ đi, bọn họ vẫn nên đến văn phòng thì hơn.

Những ngày sau đó, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, ngày thi đại học của các thí sinh đang gần kề.

Lục Thiệu Phong không còn thường xuyên lui tới bám dính lấy Nguyễn Lê như thường ngày, là một học sinh ưu tú, Nguyễn Lê cũng tranh thủ thời gian chuẩn bị cho kỳ thi.

Tháng 5 đến, thời tiết dần nóng hơn.

Đầu hạ đã đến, đối với một số người là gấp đến không chờ nổi kỳ nghỉ hè sắp tới, nhưng đối với Ninh Manh thì lại là ngày quan trọng cuối cùng cũng tới.

Hơn ba mươi ngày cuối cùng, cô thật sự dùng đến 200% mà lao đầu vào tập trung học, mẹ Ôn còn bị dọa bởi sự cố gắng của cô.

Mỗi ngày về nhà chỉ mất tầm 5 phút để ăn cơm, mẹ cô còn sợ cô nghẹn kêu ăn từ từ thôi, kết quả người kia đã buông bát đũa phi vào phòng mất rồi.

Đến cả thứ 7, chủ nhật cũng không ra khỏi nhà, chỉ ở trong phòng ôn tập, bộ phim cổ trang yêu thích nhất rồi cả truyện tranh cũng đều không đụng vào.

Ngày 21/05 là hôm chủ nhật.

Buổi tối mới vừa ăn cơm xong, Ninh Manh đang định chui vào phòng thì nhận được một tin nhắn.

【Cậu ra ngoài chút đi.】

Là tin nhắn của Tô Hoài.

Ninh Manh nhìn chằm chằm vào điện thoại một lát, sau đó vội vàng mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt vào rồi chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy chàng trai đút tay vào túi áo, đứng dựa lưng vào tường chờ cô.

Ninh Manh lóc cóc chạy tới, giọng nói tràn đầy vui vẻ: “Tô Hoài à, sao cậu lại đến đây vậy?”

Bây giờ đã là 8h tối, trời đã tối om rồi, cho nên giờ này mà Tô Hoài còn tìm cô, hiển nhiên là Ninh Manh không ngờ tới rồi.

Hơn nữa không nói đến buổi tối, hầu như trước kia Tô Hoài cũng chẳng đến tìm cô bao giờ.

Chàng trai nhìn cô một cái, rồi túi tay ra khỏi túi áo, hình như còn lấy ra thứ gì đó, không chờ Ninh Manh nhìn rõ đã đặt vào lòng bàn tay cô.

Đó là một chiếc lắc tay.

Sợi lắc tay màu bạc có gắn một viên đá màu xanh biếc, trong ánh sáng mờ ảo của buổi đêm vẫn ánh lên tia sáng nhàn nhạt.

Trong suốt như pha lê, thật sự rất đẹp.

Ninh Manh để trong tay quan sát hồi lâu mới lên tiếng: “Tô Hoài, cái này là cho tớ sao?”

Chàng trai bị hỏi như vậy rõ ràng là có chút khó xử quay đầu đi, giọng điệu vẫn giả vờ bình tĩnh: “Chỗ này ngoại trừ cậu thì còn ai nữa đâu.”

Ninh Manh nắm lấy chiếc lắc tay như trân bảo cười nói: “Cảm ơn cậu, Tô Hoài.”

Tô Hoài khụ một tiếng: “Không có gì, hôm nay là sinh nhật cậu mà.”

Cậu vừa nói vậy, Ninh Manh mới nhớ tới. Bởi vì hồi trưa đã cùng bố mẹ đi nhà hàng ăn sinh nhật rồi, cho nên coi như sinh nhật cũng đã qua.

Sinh nhật của người khác Ninh Manh luôn nhớ rất rõ, nhưng lại không đặc biệt chú ý đến sinh nhật của mình, cô cũng chưa từng nghĩ Tô Hoài sẽ tặng quà cho cô.

Năm vừa rồi nhiều nhất cũng chỉ nhận được câu chúc “sinh nhật vui vẻ”, không thêm chút nào nhưng cũng đủ làm cô cảm thấy rất vui sướng rồi.

Đây chính là lần đầu tiên cô nhận được quà sinh nhật theo đúng nghĩa từ Tô Hoài.

Làm cô không nhịn được cảm thấy ngày sinh thật tuyệt.

Cô muốn mỗi ngày đều được đón sinh nhật!

Ninh Manh muốn đeo chiếc lắc trên tay lên cổ tay mình, nhưng tự đeo đương nhiên sẽ có chút khó khăn, Tô Hoài nhìn thấy cô đeo nửa ngày vẫn không được, đành phải đep giúp cô.

Cô gái nhỏ quơ quơ chiếc lắc tắc dưới ánh đèn đường, viên đá xanh cứ lấp lóe, lấp lóe, cô vu vơ hỏi: “Tô Hoài, sao cậu lại tặng tớ lắc tay thế?”

Chàng trai bên cạnh im lặng trong chốc lát: “Vô tình nhìn thấy trên mạng thôi.”

Mà Ninh Manh tập trung nhìn chằm chằm vào chiếc lắc tay, đương nhiên sẽ không để ý thấy vành tai chàng trai chợt ửng đỏ.

Cô không biết ngọn nguồn của chiếc lắc tay này còn có một câu chuyện.

Trước ngày sinh nhật Ninh Manh một tuần, Tô Hoài phá lệ nhắn tin cho Lục Thiệu Phong: 【Con gái thường sẽ thích quà tặng gì?】

Lục Thiệu Phong bị Tô Hoài block cả vạn năm, đột nhiên nhận được tin nhắn của cậu, vô cùng kích động trả lời: 【Làm gì? Tô nam thần của chúng ta muốn tặng ai vậy?】

Tô Hoài hiếm khi không dỗi cậu, lập tức trả lời hai chữ còn thêm một dấu chấm câu: 【Ninh Manh.】

Lục Thiệu Phong giật mình sau đó bật cười, cậu đúng là ngốc nghếch, tên Tô Hoài này ngoại trừ Ninh Manh thì có quan hệ với cô gái nào khác nữa đâu, cậu cảm thấy mình thật ngu ngục khi hỏi câu hỏi này.

Vì thế liền gõ một dãy ký tự: 【Sao? Sinh nhật cô ấy hả?】

Bên kia trực tiếp trả lời trong mấy giấy: 【Ừm.】

Cái tên Tô Hoài người vòng cung [*] này vậy mà chỉ trả lời cậu trong vòng vài giây, Lục Thiệu Phong cảm thấy quá thụ sủng nhược kinh rồi, lập tức cảm thấy mà không nghiêm túc thì quá có lỗi với người anh em của mình rồi, vì vậy suy nghĩ một lúc rồi gửi đi: 【Nói về quà tặng thì thú nhồi bông nè, cốc nước, hay văn phòng phẩm… đều được hết.】

[*] 弧人: người vòng cung chỉ mấy đứa chuyên ra rep tin nhắn chậm (`ε´)

Tô Hoài nhìn lại mấy sự lựa chọn kia, cảm thấy có phải mình tìm nhầm người rồi không, tên này không đáng tin như cậu nghĩ.

【Thú nhồi bông cô ấy có rất nhiều, văn phòng phẩm không thể tính là quà tặng, còn cốc nước ý nghĩa không tốt lắm.】

Không tới 30 giây, đối phương đã trả lời một câu như vậy.

Hai điều trước Lục Thiệu Phong còn có thể chấp nhận, còn ý nghĩa không tốt lắm là sao, tặng quà thôi mà lắm chuyện vậy, như cậu trước kia tặng quà cho mấy cô em gái mưa đều là theo hứng thú, tùy ý tặng, có cô gái nào mà không vui vẻ nhận lấy chứ.

Vậy mới nói, đàn ông trong tình yêu cũng thật phiền toái.

Lục Thiệu Phong ngẫm nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn: 【Cậu muốn có ý nghĩa chứ gì, được thôi, lắc tay có ý nghĩa đó.】

【Cái gì cơ?】

Vẻ mặt Lục Thiệu Phong đầy tự tin xem kịch hay gửi một tin nhắn: 【Muốn trói buộc em cả đời, đủ rồi đó, cậu nói xem cậu có dám tặng không.】

Kết quả nhìn màn hình điện thoại cả nửa ngày, đối phương vẫn không trả lời cậu, đúng là trực tiếp lợi dụng xong rồi đá.

Cậu dám cá Tô Hoài tuyệt đối sẽ không tặng, cái tên trọng sĩ diện kia mà.

Nhưng vài ngày sau, khi Lục Thiệu Phong liếc thấy trên cổ tay cô gái nhỏ kia có một sợi lắc tay lấp lánh, kinh ngạc đến ngu người luôn.

Cậu không khỏi cảm thán, tuy rằng Tô Hoài là kiểu nghiện mà còn ngại nhưng lúc nào nên ra tay vẫn sẽ ra tay đấy.

Trước khi thi đại học một tuần, các thầy cô cơ bản sẽ không phụ đạo cho học sinh nữa, mọi người đều bắt đầu điều chỉnh tâm lý, rồi xem lại một số phần kiến thức.

Đến lúc này rồi thì thực ra trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, từ trình độ hiện tại trên cơ bản có thể ước tính được sương sương kết quả thi đại học vị trí nào.

Ninh Manh cũng giống như mọi người đều không buồn xoát lại đề, cậu bạn bàn trên tựa như trêu ghẹo hỏi cô: “Ninh Manh, cậu không xoát lại đề có phải do đã thấy rõ hiện thực rồi không ~”

Cô gái cười cười nói với cậu ta: “Không đâu, tôi cảm thấy bây giờ tôi có thể thi đậu Hoa Thành rồi.”

Editor: Cảm giác của một học sinh cuối cấp như tui edit cái chương này aaaa, sợ hãi – ing

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play