Động tác chật vật của Phương Thanh Di, thỉnh thoảng lại làm cho Lâm Húc Dương cười toe toét.
Cho dù như vậy, cũng không cản trở được cảm giác chinh phục chưa từng có từ trước đến giờ của người đàn ông này...
Không bao lâu sau, Lâm Húc Dương khẽ nhíu mày như bị dày vò, đôi mắt Phương Thanh Di cũng mở to ra, cô dồn hết toàn bộ sức lực đẩy người đàn ông trước mặt ra, che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Lâm Húc Dương nhìn bộ dạng hơi lộn xộn của bản thân, sau cảm giác sung sướng tột đỉnh kia đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn, anh kéo quần lên, ngồi xuống ghế sofa không biết phải làm gì tiếp theo.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, Lâm Húc Dương chà chà đôi má vẫn còn hơi nóng lên của mình, bất đắc dĩ lộ ra một nụ cười khổ: “Mình gặp rắc rối rồi! Phải làm sao đây?”
Nghĩ đến người phụ nữ Phương Thanh Di này vô cùng mạnh mẽ, chính anh lại làm ra chuyện quá mức thế này, chờ đến khi người phụ nữ này tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ không tha cho chính mình đâu ha?
Cũng đúng thôi... Nếu như chuyện đã xảy ra, có trốn cũng vô dụng.
Chuyện này nhiều nhất thì cũng chỉ tính là tội dâm loạn thôi nhỉ?
Phải bị nhốt vào đồn cảnh sát ở mấy ngày đây? Hy vọng Phương Thanh Di có thể ra tay nhẹ một chút.
Lâm Húc Dương nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt kia, nghĩ đến tình cảnh hiện tại ở nhà của mình, sau khi anh tỉnh táo lại đột nhiên có ý muốn quỳ xuống cầu xin Phương Thanh Di tha thứ.
Cha già ở nhà cần có tiền để chữa bệnh, nếu như mình phải vào tù, vậy người nhà sẽ phải làm sao đây?
Lâm Húc Dương bực bội muốn hút thuốc, sờ túi rồi mới nhớ ra lúc ở bờ sông anh đã hút hết hộp thuốc lá của mình rồi.
Phương Thanh Di cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, sau khi phun cái thứ bẩn thỉu kia vào bồn cầu rồi thì điên cuồng súc miệng uống nước.
Có lẽ là thuốc đã hết hiệu quả, cũng có lẽ là nước lạnh đã làm cho Phương Thanh Di trở nên tỉnh táo hơn.
Người phụ nữ này nhìn gương mặt đầy nước của bản thân trên gương treo trong phòng vệ sinh, sự lạnh lẽo và kiên cường vốn có đã không còn chút nào, cô trong gương chỉ là một người phụ nữ bất lực chịu đủ mọi nỗi ấm ức tủi thân.
Phương Thanh Di khẽ cúi đầu nức nở vài tiếng, sau khi ngẩng đầu lên cô đã trở về bộ dạng kiên cường như lúc trước, cô khẽ chỉnh sửa lại vẻ ngoài của mình, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nghĩ đến việc có lẽ người đàn ông còn ngồi ở ngoài, trong mắt cô hiện lên chút phức tạp.
Cô khẽ sờ môi mình, còn loáng thoáng mùi của người đàn ông kia để lại, chuyện này khiến cho mặt của Phương Thanh Di càng đỏ hơn.
Cô nhanh chóng lắc đầu, quăng một số ý nghĩ trong đầu ra ngoài, cầm lấy khăn tắm bao quanh cơ thể mình, hít sâu một hơi, sau đó cô ngẩng cao đầu kiêu ngạo đi ra.
Nghe được tiếng mở cửa, Lâm Húc Dương nhanh chóng đứng dậy, có vẻ hơi lo lắng.
Lâm Húc Dương thấy Phương Thanh Di lạnh lùng đi đến ghế sofa ngồi xuống, nhanh chóng chạy đến xin lỗi.
Phương Thanh Di lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Húc Dương, không có chút tình cảm nào nói: “Bây giờ mới cảm thấy quá lên cơn ư? Không phải lúc nãy cậu giỏi lắm sao?”
Hình như cảm thấy mấy lời này của bản thân có hơi sai, mặt Phương Thanh Di đỏ lên, nhanh chóng thay đổi lời nói của mình: “Sao nào? Bây giờ bắt đầu sợ rồi hả?”
“Thật xin lỗi, tôi biết bây giờ có nói những lời này cũng vô dụng, chắc hẳn cô sẽ không bỏ qua cho tôi, nhưng mà tôi hy vọng cô có thể cho tôi một chút thời gian, đến lúc đó cô có muốn xử lý tôi thế nào cũng được, cô muốn kiện tôi, tôi sẽ theo cô đến đồn cảnh sát, tôi nhận tội!”
Lâm Húc Dương cắn răng, kiên định nói.
Tuy bây giờ Phương Thanh Di đang quấn khăn tắm càng mê người hơn nữa, nhưng mà người đàn ông này đã không còn can đảm nhìn thêm lần nào.
“Cho cậu thời gian ư? Cho cậu thời gian chạy trốn à?”
Phương Thanh Di cười lạnh.
“Không phải... Tôi đã nói với cô rồi, bố của tôi bị bệnh, cần có tiền phẫu thuật, cho tôi một tuần, không! Ba ngày, tôi gom đủ tiền làm phẫu thuật cho bố tôi rồi lập tức đi nhận tội với cô!”
Mặt Lâm Húc Dương mang theo chút cầu xin nhìn Phương Thanh Di.
“Ba ngày? Anh chạy đi đâu tìm năm vạn trong ba ngày hả? Cướp ngân hàng à?”
Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương châm chọc, trong mắt cô người đàn ông thất nghiệp này hoàn toàn không có khả năng gom đủ tiền trong vòng ba ngày.
“Dù sao thì cũng sẽ có biện pháp...”
Ánh mắt Lâm Húc Dương dời đi nơi khác, mang theo vẻ kiên quyết.”
Phương Thanh Di lại cẩn thận đánh giá người đàn ông này lần nữa, cô hơi nghiêng đầu giống như đang tự hỏi điều gì đó, đột nhiên cô đứng dậy bước vào phòng của mình, không bao lâu sau thì cầm một cái túi giấy ném lên trên bàn trà trước mặt Lâm Húc Dương.
“Cho tôi ư?”
Lâm Húc Dương khẽ giật mình hỏi, trong lòng như đoán được điều gì đó, nhưng mà anh lại đột nhiên cảm thấy điều mình dự đoán là một ý tưởng vô cùng vớ vẩn.
Phương Thanh Di có chút mất kiên nhẫn, rồi gật đầu.
Lâm Húc Dương có chút kích động cầm lấy túi giấy, lúc này tim đã đập liên hồi, thậm chí tay anh còn chút run rẩy, anh chưa bao giờ nghĩ đến tâm trạng của anh lại có thể lo lắng đến như vậy lúc này.
Vừa mở túi giấy ra, quả nhiên bên trong là một xấp tiền đỏ.
Ý tưởng vớ vẩn trong đầu được chứng thực, hai mắt Lâm Húc Dương nhìn trái nhìn phải.
Ngạc nhiên... Nghi ngờ... Mờ mịt...
Đủ loại cảm xúc hiện lên trong mắt của người đàn ông này.
Cuối cùng Lâm Húc Dương chỉ có thể ngẩng đầu lên, thậm chí anh không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để nhìn người phụ nữ trước mắt nữa, chỉ có thể lắp bắp hỏi: “Cái này... số tiền này là cho tôi sao?”
“Đúng! Cho cậu! Tối hôm nay tôi vốn định sẽ cho cậu! Chỉ là không ngờ ở giữa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó...”
Trong giọng nói của Phương Thanh Di như còn có chút tức giận.
“Thật sự xin lỗi... tôi không nghĩ đến... tôi...”
Lâm Húc Dương hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.
“Đừng có dong dài không giống đàn ông như thế, cậu có cần tiền này hay không?”
Phương Thanh Di lại lạnh lùng hỏi một lần nữa, giống như đã hoàn toàn quên mất cũng chính vì lời nói này đã làm cho Lâm Húc Dương hoàn toàn bùng nổ.
“Tôi... tôi muốn... Nhưng mà tôi có thể lấy đi ư?”
Nếu như anh không có cái chuyện lúc nãy, có lẽ Lâm Húc Dương sẽ trực tiếp nhận lấy, nhưng mà có chuyện ngoài ý muốn lúc nãy, Lâm Húc Dương cảm thấy đồng tiền này rất phỏng tay.
“Tôi cho cậu! Cậu cứ việc lấy! Nếu như cậu cứ rề rà như vậy mãi, tôi sẽ đổi ý đấy!”
Phương Thanh Di tăng thêm giọng điệu.
“Tôi cần! Tôi cần tiền! Nhưng mà, vì sao?”
Lâm Húc Dương lập tức cầm tiền lên, cảm thấy khó hiểu hỏi.
“Không có vì cái gì hết, tôi nói rồi, tôi không muốn nợ cậu, cậu giúp tôi, cho nên tôi giúp ngược lại!”
Phương Thanh Di lập tức trả lời.
“Vậy lúc nãy tôi...”
“Vừa rồi không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả! Tốt nhất cậu quên chuyện vừa rồi đi! Nếu không đây cũng không phải là chuyện gì tốt đối với cậu và đối với tôi!”
Lâm Húc Dương chưa kịp nói hết câu, Phương Thanh Di đã chặn lời lại.
“Tôi biết rồi...”
Lâm Húc Dương nhìn trái nhìn phải, sau khi tìm được giấy bút rồi thì viết cho Phương Thanh Di một tờ giấy mượn nợ, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi biết có nói gì thì cũng vô dụng thôi, nhưng mà tôi thật sự rất cảm ơn cô, tôi lập tức đi ngay!”
Lâm Húc Dương nói xong thì chuẩn bị rời khỏi nhà của Phương Thanh Di, anh cảm thấy bản thân anh đã làm chuyện rất quá đáng đối với người phụ nữ này, đã không còn tư cách tiếp tục ở lại nhà của Phương Thanh Di nữa.
“Cậu đi đâu? Tôi có đuổi cậu đi sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Phương Thanh Di lại vang lên lần nữa.
“Cô còn có thể cho tôi ở lại ư?”
Lâm Húc Dương có chút không dám tin hỏi.
“Trở về phòng của cậu nghỉ ngơi đi! Cả hai chúng ta đều cần phải bình tĩnh lại!”
Phương Thanh Di đứng dậy, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lâm Húc Dương rồi đi vào phòng của mình.
Lâm Húc Dương lại có chút sững sờ, anh vốn cho rằng mình đã rất hiểu người phụ nữ mạnh mẽ này rồi, nhưng mà quyết định của Phương Thanh Di lại làm anh chẳng hiểu nổi cô.
Có lẽ là đã hưởng thụ qua sự phục vụ của Phương Thanh Di, hoặc cũng có lẽ là do cầm tiền của cô, bây giờ Lâm Húc Dương cảm thấy bản thân anh phải làm chút chuyện gì đó cho người phụ nữ này mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT