Cuối cùng, Lâm Húc Dương cũng đưa Cung Ấu Hi đến tụ hội với Phương Thanh Di ở đại sứ quán.

Phương Thanh Di thấy hai người đã an toàn trở về, đến ôm bọn họ một cái.

Trải qua lần này khiến hai người phụ nữ trở thành bạn cùng chung hoạn nạn.

Đại sứ quán sắp xếp chỗ nghỉ tạm thời cho bọn họ, lát sau máy bay đã tới để đưa họ về.

Những người nói chuyện với Lâm Húc Dương lúc nãy, có không ít người tới chào hỏi và có cả ý định làm quen với anh.

Đôi lúc lại nhận được danh thiếp của vài người có địa vị cao trong đó.

Lâm Húc Dương rất lịch sự nói chuyện với bọn họ, không kiêu không nịnh, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, thần kinh của anh đã trở nên vô cùng căng thẳng, Lâm Húc Dương giờ đã quá mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi.

Sau khi nhã nhặn từ chối một vài lời mời, Lâm Húc Dương và hai người phụ nữ dựa vào nhau nghỉ ngơi.

Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di ngồi cạnh nhau, Cung Ấu Hi nhìn Lâm Húc Dương không chớp mắt, miệng vẫn mỉm cười.

Phương Thanh Di thì im lặng hơn, cảm giác muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

Lâm Húc Dương cười, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng nhìn thấy hai người đã bình an vô sự, anh cũng rất vui mừng.

“Húc Dương, ban nãy tôi đi trước, hai người có trách tôi không?”

Phương Thanh Di thấp thỏm hỏi.

“Sao có thể chứ, tôi cũng muốn cô đi trước mà!”

Lâm Húc Dương cười.

“Vậy sao, thật ra… Tôi nghĩ tôi đã có thể dũng cảm hơn, giống như Tiểu Hi vậy”.

Phương Thanh Di bối rối nói.

“Chị Thanh Di, chị đừng giống tôi, làm chuyện gì cũng không động não, anh Húc Dương đã mắng tôi một trận rồi, giờ nghĩ lại mới thấy đúng là quá nguy hiểm, nhỡ có phần tử khủng bố đánh tới thì biết làm sao đây?”

Cung Ấu Hi cười hihi trả lời.

“Thanh Di, đừng nghĩ thế, cô vốn nằm trong diện được rời đi mà!”

Lâm Húc Dương an ủi, chỉ là khi anh nhìn vào ánh mắt Phương Thanh Di, dường như đã ít đi chút tình cảm.

“Ừm!”

Phương Thanh Di gật đầu, không nói gì nữa.

Không bao lâu, máy bay đại sứ quán sắp xếp đã tới hộ tống ba người về nước.

La Khởi tới sân bay đón ba người, nhìn thấy Cung Ấu Hi thì lập tức chạy đến ôm, kiểm tra một lượt như sợ Cung Ấu Hi mất cọng lông nào.

Lâm Húc Dương chỉ đứng ở bên cạnh cười, hơi nhìn sang Phương Thanh Di, mới phát hiện Phương Thanh Di cũng có người đến đón, người này lại là Diệp Thiếu Thiên.

Lại nhìn sang dáng vẻ Diệp Thiếu Thiên quan tâm Phương Thanh Di, sự đố kỵ trong lòng Lâm Húc Dương cũng đã ít đi rất nhiều, anh cười bình thản, nhìn sang Cung Ấu Hi đang lén cười nhìn mình.

Một đoàn người cứ thế tách ra, sau khi về nước thì nghỉ ngơi chỉnh đốn lại mọi thứ, Ngự Mỹ Ưu Phẩm mở cửa trở lại.

Tên trọc nghe được tin liền dẫn người tới chặn cửa.

Phương Thanh Di thấy cảnh này cũng không phản ứng gì nhiều, cô lập tức quay về phòng làm việc ngồi.

Trên bàn cô đặt một văn bản ủy quyền của Wechi, đồng thời, cô cũng đã ký một văn bản phân quyền, đối tượng phân quyền là tòa nhà thương mại Quắc Mỹ.

Buổi trưa viết xong, Phương Thanh Di đã định tự mình đưa đến cho Cung Ấu Hi, nhưng khi đi ra cửa nhìn thì tên trọc và đám người đã không còn ở đó nữa.

Hỏi một nhân viên thì mới biết được là cảnh sát đã tới và cưỡng chế đưa đám người đó đi.

Thậm chí lúc bị đưa đi tên trọc vẫn gào lên nói mình không làm gì phạm pháp, nhưng cũng vô dụng, nhóm cảnh sát chỉ im lặng đưa hắn vào trong xe.

Phương Thanh Di hơi kinh ngạc, rồi cười, có lẽ Lâm Húc Dương đã nhờ La Khởi giúp đỡ cô rồi? Hoặc là Cung Ấu Hi đã giúp cô?

Cũng chẳng sao, sau lần xuất ngoại vừa rồi, cô đã không còn quá căm thù Cung Ấu Hi như trước.

Phương Thanh Di không thể không thừa nhận, trong phương diện tình cảm thì cô không bằng Cung Ấu Hi được, cô không thể dám yêu dám hận như Cung Ấu Hi.

Ở Quắc Mỹ, sau khi nhận được văn bản phân quyền do Phương Thanh Di tự tay đưa tới, La Khởi thấy hơi bất ngờ, cô ta cười nói: “Cô Phương, cô khách sáo quá rồi, chuyện thế này cô cứ thông báo cho tôi một tiếng là được, việc gì phải tự mình vất vả đến đây chứ?”

“Có sao đâu, cô xem trong bản hiệp ước này còn vấn đề gì không? Tôi dựa theo tình hình thị trường hiện nay để làm, nếu không có vấn đề gì thì cô ký xong thì sẽ lập tức có hiệu lực. Nói ra thì tôi còn phải cảm ơn cô, vì đã giúp giải quyết phiền phức của công ty tôi đấy”.

Phương Thanh Di bình tĩnh lắc đầu.

“Không vấn đề gì, được phân quyền là tốt lắm rồi, đây như là chiếc phao cứu sinh cho Quắc Mỹ vậy. Nhưng cô nói tôi giúp cô giải quyết phiền phức là sao vậy? Tôi không hiểu lắm?”

La Khởi cười hỏi.

“Không phải cô đã gọi cảnh sát tới bắt tên trọc và đồng bọn đi sao?”

Phương Thanh Di hoài nghi hỏi.

“Ặc… Mặc dù tôi biết chuyện này, nhưng tôi không hề giúp đỡ gì mà, sao vậy? Vấn đề đã được giải quyết rồi à?”

La Khởi tò mò hỏi.

“Ừ, giải quyết xong rồi, không sao đâu, Lâm Húc Dương có ở đây không? Tôi có việc cần tìm cậu ấy?”

Phương Thanh Di chau mày, rồi cười hỏi.

“Anh ta đang làm nghiên cứu ở trong trung tâm thương mại, tôi gọi anh ta lên nhé?”

La Khởi hỏi.

“Không cần đâu, tôi tự đi tìm cậu ấy cũng được, à, sao tôi không thấy Cung Ấu Hi đâu vậy? Hẹn nhau là có thời gian sẽ rủ cô ấy đi dạo phố, lần trước ở nước ngoài đang vui thì bị phá hỏng hết”.

Phương Thanh Di lắc đầu rồi cười đáp.

“Ở nước ngoài quá nguy hiểm, ở trong nước thì yên tâm hơn, con bé đang làm thiết kế trong phòng làm việc”.

La Khởi do dự rồi đáp.

“Ừ, vậy tôi không làm phiền cô nữa, đi trước đây, hẹn gặp lại”.

Phương Thanh Di lịch sự gật đầu rồi rời đi.

Sau khi gọi cho Lâm Húc Dương, ít lâu sau hai người đã gặp nhau ở một tiệm cà phê trong Quắc Mỹ.

“Cậu tìm người đến giúp tôi hả?”

Phương Thanh Di bình tĩnh hỏi.

“Ừ, một người bạn tôi quen lúc ở nước ngoài có quen biết với bên cảnh sát, tôi bèn nhờ người đó giúp đỡ. Tôi sợ nếu nhờ La Khởi và Quắc Mỹ thì có lẽ cô sẽ nổi giận nhỉ?”

Lâm Húc Dương cười.

“Không đâu, cảm ơn cậu đã vì tôi mà làm nhiều việc như thế, thật ra…”

Phương Thanh Di hơi do dự rồi tiếp tục nói: “Thật ra, tôi muốn hỏi là, sau khi chuyện ở Quắc Mỹ kết thúc thì cậu có còn quay lại nữa không?”

Lời của Phương Thanh Di làm Lâm Húc Dương im lặng một lúc. Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của anh, Phương Thanh Di cảm thấy có lẽ mình đã biết đáp án là gì rồi.

“Cô còn nhớ lúc trên máy bay cô đã hỏi tôi câu gì không?”

Lâm Húc Dương bình tĩnh nói.

“Câu gì?”

Phương Thanh Di hơi ngơ ngác.

“Nếu tôi chỉ có một chiếc dù cứu hộ, thì tôi sẽ đưa nó cho ai?”

Lâm Húc Dương lặp lại, sau đó bình tĩnh cười: “Nếu là ba chúng ta, tôi vốn định đưa chiếc dù đó cho Cung Ấu Hi, vì tôi nợ cô ấy quá nhiều, chỉ có thể đưa cơ hội sinh tồn duy nhất này cho cô ấy, mà lúc ấy vì yêu cô, nên tôi cũng muốn cùng chết với cô”,

“Nhưng trải qua những chuyện này, tôi đột nhiên nhận ra, tôi nên đưa chiếc dù cứu hộ này cho cô mới đúng. Tiểu Hi đã làm tất cả vì tôi, tôi đã không biết nên báo đáp bằng cái gì nữa rồi, có lẽ chỉ còn cách dùng nửa đời còn lại để ở bên cô ấy”.

Từng lời Lâm Húc Dương nói ra khiến cả hai rơi vào im lặng.

Không bao lâu sau, Phương Thanh Di nở nụ cười nói: “Không khác lắm so với những gì tôi nghĩ, dù thế nào, tôi cũng sẽ chúc phúc cho hai người. Thật ra, tôi luôn biết rằng Cung Ấu Hi hợp với cậu hơn tôi! Nhưng mà cậu định trả ân tình cậu nợ tôi kiểu gì đấy?”

“A…Cái này…”

Lâm Húc Dương trở nên lo lắng, không biết nên trả lời thế nào.

“Thôi, tôi đùa cậu đấy, tôi vẫn luôn là bà chủ và chủ nợ của cậu, chuyện này sẽ không thay đổi, trước khi cậu trả hết nợ cho tôi thì cậu vẫn luôn nợ tôi, giờ thì lãi mẹ đẻ lãi con, chắc cậu sẽ không bao giờ trả hết được, thế thì chỉ còn cách làm nhân viên của tôi cả đời thôi!”,

“Nhưng cậu không cần lo lắng đâu, tôi sẽ không hạn chế sự tự do của cậu làm gì, nhưng những lúc tôi cần thì cậu phải về giúp tôi, vậy là được rồi!”

Phương Thanh Di nhẹ nhàng nói.

“Đương nhiên rồi, không thành vấn đề!”

Lâm Húc Dương sảng khoái vỗ ngực.

“Nè, hai người nói chuyện gì ở đây mà không gọi tôi vậy hả? Chị La Khởi vừa nói là chị Phương tới đây.”

Lúc này, Cung Ấu Hi từ ngoài đi vào trong quán cà phê.

“La Khởi nói cô đang bận nên tôi không đến tìm cô, chúng tôi đang nói chuyện về cô đó.”

Phương Thanh Di nhường một chỗ cho Cung Ấu Hi.

“Về tôi? Nói gì vậy? Anh Húc Dương lại nói xấu tôi sao?”

Cung Ấu Hi hoài nghi hỏi, còn lườm Lâm Húc Dương một cái.

“Lâm Húc Dương vốn không cho tôi nói cho cô biết đâu, cậu ấy bảo là sẽ tìm thời gian thích hợp để cầu hôn cô đó! Muốn tạo bất ngờ cho cô!”

Phương Thanh Di nói xong khiến cả Cung Ấu Hi và Lâm Húc Dương trừng to mắt.

“Anh Húc Dương, là thật sao?”

Cung Ấu Hi kinh ngạc hỏi.

“Hahahaha…”

Lúc này Lâm Húc Dương chỉ đành cười ngốc nghếch, Phương Thanh Di đã tác thành cho bọn họ rồi, thì cứ thoải mái chấp nhận thôi, Lâm Húc Dương cũng không có lí do gì để giữ khoảng cách nữa.

Còn về chuyện đến giờ mà Lâm Húc Dương vẫn chưa có chỗ đứng, thì có sao?

Chỉ dựa vào năng lực mà anh thể hiện ra, thì sớm muộn cũng sẽ có tất cả.

Huống chi hành động của Lâm Húc Dương ở nước ngoài còn nhận được sự tán thưởng của rất nhiều người có chỗ đứng trong xã hội, thậm chí họ còn chịu ơn của Lâm Húc Dương, cảm kích Lâm Húc Dương vô cùng.

Có mối quan hệ rộng khắp thế này, Lâm Húc Dương cũng thuận lợi giúp đỡ Cung Ấu Hi giải quyết phiền toái.

Đặng Hạo? Là cái thá gì nữa? Khi đã bị khắp nơi uy hiếp, Phương Thanh Di lại có chứng cứ ông ta ngoại tình, ông ta chỉ đành ngoan ngoãn ly hôn với Phương Thanh Di, cuối cùng vì nghiện cờ bạc mà đã thua sạch cả gia sản, nghe nói sau này tên trọc đi tìm Đặng Hạo khắp nơi, vì ông ta đã lừa hắn một món tiền lớn rồi bỏ chạy.

Sau khi Quắc Mỹ được Phương Thanh Di phân quyền Wechi cho, đồng thời cũng nhận được một khoản tiền đầu tư lớn dưới sự giúp đỡ của Lâm Húc Dương, Đế Hoa cũng không muốn tốn nhiều tiền như vậy để thu mua nơi này nữa, cuối cùng tập đoàn này vì tự mình ép giá mà đã để thua lỗ một khoản tiền lớn, mất cả chì lẫn chài.

Cuối cùng, Lâm Húc Dương và Cung Ấu Hi sống hạnh phúc bên nhau, cô gái dám yêu dám hận cũng đã nhận được đền đáp xứng đáng...

--------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play