“Được rồi, được rồi, tôi biết, cô biết không, hôm nay tôi đi ra ngoài buôn bán rất đắt khách đó, chuẩn bị ba mươi cân, mới một giờ chiều đã bán hết rồi, sau đó tôi lại đi về làm thêm hai mươi cân nữa, cũng bán sạch hết luôn, tôi lời tám trăm đồng đó! Nếu mỗi ngày đều kiếm được tám trăm đồng, vậy một tháng là được hai van bốn ngàn rồi! Trừ mấy chi phí ngoài ra chắc cũng được khoảng hai vạn đúng không?’

Lâm Húc Dương vui vẻ nói.

“Cậu làm buôn bán, có lời có lỗ, không có khả năng ngày nào cũng bán đắt hết được, còn phải xem thời tiết thế nào nữa, tốt nhất cậu đừng có hy vọng quá nhiều.”

Phương Thanh Di dội một gáo nước lạnh cho Lâm Húc Dương.

“Được rồi, tuy cô nói cũng có lý, nhưng tôi vẫn rất coi trọng vụ làm ăn này, đừng nói mỗi ngày kiếm được tám trăm, chỉ cần mỗi ngày kiếm được hai ba trăm cũng đã không tệ, ít nhất thoải mái hơn đi làm nhiều.”

Lâm Húc Dương trả lời.

“Tôi phát hiện cậu sẽ không bao giờ nghe lời khuyên của người khác cả, bây giờ đi ra ngoài nguy hiểm như thế, việc cậu đi ra ngoài kiếm tiền quan trọng như thế sao?”

Phương Thanh Di nhíu mày hỏi.

“Đây không phải là vấn đề có nghe lời khuyên hay không, không lẽ chỉ vì Đặng Hạo uy hiếp tôi, tôi không thể sống được nữa? Tôi không làm việc kiếm tiền, không lẽ cứ như mấy thằng bám váy chờ cô nuôi sao? Bây giờ tiền là thứ rất quan trọng đối với tôi! Tôi thật sự chịu đủ những ngày tháng không có tiền rồi!”

Lâm Húc Dương nghiêm túc trả lời.

“Tôi không muốn tranh cãi với cậu nữa, chuyện nên nói tôi đã nói, có nghe hay không là chuyện của cậu, tôi chỉ hy vọng khi cậu xảy ra chuyện thì đừng liên lụy đến tôi là được!”

Trong mắt Phương Thanh Di hiện lên vẻ bực bội.

“Cô yên tâm đi, có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không liên lụy đến cô, nếu Đặng Hạo kiếm chuyện với tôi, tôi tự mình gánh là được!”

Lâm Húc Dương nhún vai, sau đó mặt mày vui vẻ nói.

“Được rồi, đừng nhắc đến tên khốn nạn kia nữa, nói đến là mất vui, cô ăn cơm chưa?”

“Tôi tức đến no rồi!”

Phương Thanh Di tức giận trả lời.

“Ha ha, xem ra chắc là vẫn chưa ăn rồi, chờ tôi làm cho cô một bát khoai tây phiên bản Phương Thanh Di đặc biệt!”

Lâm Húc Dương vừa nói vừa vào phòng bếp.

Tuy người phụ nữ này ăn nói hơi khó nghe một chút, nhưng Lâm Húc Dương biết đây cũng là vì muốn tốt cho anh, anh cũng không tức giận.

Đi vào phòng bếp tìm xem nguyên liệu nấu ăn, Lâm Húc Dương mới biết thì ra sau khi người phụ nữ này về nhà thì đang đợi anh về ăn cơm cùng. Chẳng qua không ngờ Lâm Húc Dương phải đợi bán hết khoai tây rồi mới chịu về.

Dù sao cũng kiếm được một số tiền lời, Lâm Húc Dương vô cùng vui vẻ trong lòng, vừa hát vừa bắt đầu nấu nướng trong bếp.

Phương Thanh Di ngồi trên sofa, vẻ mặt phức tạp nhìn vào bếp, sau đó lắc đầu mặc kệ.

Không lâu sau, Lâm Húc Dương bê một bát khoai tây ra ngoài, anh sợ người phụ nữ này đói bụng, làm trước một phần khoai tây cho cô ăn.

“Cô biết không, hôm nay tôi bán ở cửa trường học một lúc, có rất nhiều học sinh nữ thấy tôi đẹp trai mới chạy tới chỗ của tôi mua, sau đó bán được nhiều nhất là khoai tây phiên bản Phương Thanh Di đặc biệt này nè!”

Lâm Húc Dương nói một số chuyện thú vị trong lúc buôn bán ngày hôm nay.

“Mắt mấy cô học sinh đó bị mù cả rồi, còn vì sao lại lấy tên tôi để đặt chứ?”

Phương Thanh Di ăn khoai tây, tức giận lướt mắt nhìn thoáng qua người đàn ông này.

“Mắt mù còn có thể thấy tôi đẹp trai, xem ra tôi đẹp trai thật, chủ yếu khẩu vị của khoai tây này dựa theo sở thích của cô, đương nhiên phải đặt tên của cô rồi, nhưng mà tôi cũng không có ngu ngốc đến mức gọi tên món ăn này ra thật, có người muốn thêm chua vào, nhưng mà vẫn dựa theo công thức cô thích nhất làm ra.”

Lâm Húc Dương vừa cười vừa giải thích, sau đó nằm ngửa duỗi lưng trên sofa rồi nói tiếp: “Sau này mở rộng việc buôn bán ra rồi, tôi phải nghiên cứu ra mấy món như là mì lạnh, phở lạnh phiên bản Phương Thanh Di đặc biệt này nọ! Nếu như muốn đặt tên thì đặt là Thanh Di là xong! Cô cảm thấy thế nào?”

“Đừng có cuốn tôi vào chuyện này, chuyện này không liên quan gì đến tôi hết, hơn nữa cậu định lấy tên tôi đặt cho mấy món ăn vặt vỉa hè, tôi cảm thấy rất rẻ tiên!”

Phương Thanh Di nhíu mày, miệng vẫn nhai khoai tây.

“Sao lại không liên quan chứ? Tôi làm buôn bán vốn là nhờ cô giúp đỡ mà, khẩu vị nghiên cứu ra cũng là khẩu vị cô thích nhất, nhưng mà nếu cô không thích tên này cũng được, đến lúc đó tôi lại nghĩ ra cái tên khác tốt hơn.”

Lâm Húc Dương nhìn Phương Thanh Di nghiêm túc nói.

“Thôi bỏ đi, tùy cậu...”

Phương Thanh Di lắc đầu, dừng một lúc rồi lạnh nhạt hỏi: “Cậu không thể nghe theo lời đề nghị của tôi, ở trong nhà một thời gian rồi mới ra ngoài ư? Hôm nay cậu còn về trễ như thế, nói thật tôi có chút lo lắng Đặng Hạo sẽ tìm cậu gây chuyện đó!”

Phương Thanh Di bỗng nhiên nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, khiến Lâm Húc Dương hơi sửng sốt một chút, lòng lại cảm thấy ấm áp, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi bình tĩnh nói: “Tôi biết cô lo lắng cho tôi, nếu như Đặng Hạo thật sự muốn kiếm chuyện với tôi, cho dù bao lâu thì cũng giống nhau thôi, nếu như thật sự đụng phải thì coi như tôi xui xẻo, nhưng mà tôi không có khả năng dây dưa với ông ta mãi, tôi cần phải kiếm tiền!

Bố tôi bị bệnh nằm bệnh viện, năm vạn kia chỉ là tiền phẫu thuật, sau này còn rất nhiều trị liệu khác nữa, vẫn tốn tiền, bây giờ tôi là trụ cột trong gia định, tôi không kiếm ra tiền thì nhà không có gì ăn! Hơn nữa nói không chừng lại găp phải thiên tai nhân họa gì nữa, đối với tôi, tiền là thứ rất quan trọng!”

“Nhưng mà, lúc trước cậu cũng không vì tiền mà đến lừa tôi!”

Phương Thanh Di tiếp lời.

“Ha... Đó là sai sót nhất thời, có lẽ nếu để tôi chọn lại một lần nữa, tôi sẽ chọn lừa cô lấy mười vạn kia!”

Lâm Húc Dương chán nản trả lời.

Hai người im lặng một lúc, Phương Thanh Di lạnh nhạt nói:

“Đến công ty của tôi làm đi, tôi trả cậu một tháng sáu nghìn, tuy tiền lương ít hơn cậu làm buôn bán, nhưng mà ổn định, còn có những phúc lợi đãi ngộ khác nữa, hơn nữa thấy cậu ở trong công ty của tôi, tôi cũng yên tâm hơn một chút, nếu Đặng Hạo đến kiếm chuyện với cậu, tôi cũng có thể đứng ra được!”

Lâm Húc Dương nghe xong thì lắc đầu.

“Sao nào? Cậu cảm thấy tiền lương thấp sao? Vậy cậu cảm thấy bao nhiêu thì hợp lý?”

Phương Thanh Di khẩn trương hỏi.

“Không phải, tiền lương của cô đối với tôi mà nói là quá cao rồi, tôi không biết công ty của cô làm gì, nhưng tôi biết lấy năng lực của tôi mà đến công ty của cô thì cũng chỉ làm được một chức vụ ăn không ngồi rồi, người khác có vì thế mà nói xấu cô hay không là một chuyện, tôi cũng muốn tìm được một công việc mình có thể nỗ lực phấn đấu kiếm tiền, chứ không phải một chức vị lấy tiền lương ăn no chờ chết, bây giờ tôi gần ba mươi tuổi rồi, còn chưa làm nên trò trống gì, cứ như vậy mãi, có khi đời này của tôi cứ vậy mà hoang phí mất!”

Lâm Húc Dương có chút phiền muộn nói, nếu như không phải vì Phương Thanh Di cấm hút thuốc, chắc chắn bây giờ anh đã lấy thuốc ra hút rồi.

“Cậu không thử thì làm sao biết vào công ty tôi rồi sẽ làm một chức vụ rảnh rỗi chứ, không biết có thể hỏi, không hiểu có thể học, không lẽ cậu đi bán khoai tây là có thể thực hiện được mục tiêu của cậu ư? Tôi không có ý châm chọc, theo ý tôi thì cậu đi bán khoai tây ngoài vỉa hè cũng chỉ là một nghề nghiệp không ra gì, chẳng có gì khác với ăn no chờ chết cả.”

Tuy lời này của Phương Thanh Di có hơi quá đáng, nhưng cũng là vì thật lòng quan tâm Lâm Húc Dương.

“Tôi biết, dù sao cô cũng là giám đốc của một công ty, đương nhiên cô coi thường một thằng bán khoai tây rồi, coi như là ăn no chờ chết cũng được, ít ra tôi có thể làm theo cách mà mình thích, ăn no chờ chết, cũng có thể làm cho mình tốt hơn một chút mà, đúng không?”

Lâm Húc Dương miễn cưỡng nở một nụ cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play