Bên ngoài tòa nhà thương mại rất hỗn loạn, có thể nhìn thấy rất nhiều người đang tháo chạy.
Vị trí của tòa nhà này rất gần với cây cầu, nếu quân phản loạn đi qua cầu thì chắc chắn sẽ xông vào trong này đầu tiên.
Tiếng nổ vang ngày một nhiều, không khó tưởng tượng quân phản động đang đánh phá sang bên này.
Tốc độ phản ứng của quân đội chính phủ cũng rất nhanh, bọn họ có thể nhìn thấy bên ngoài tòa nhà có không ít xe của quân đội lái qua, còn có các quân lính được trang bị đầy đủ vũ trang.
Danfu nói gì đó với Phương Thanh Di, rồi tự chạy ra ngoài.
“Sao anh ta lại bỏ chạy thế!”
Lâm Húc Dương cau mày hỏi.
“Anh ta nói ở đây quá nguy hiểm, bên ngoài cũng loạn quá nên không lo cho chúng ta được nữa. Anh ta bảo chúng ta chạy vào sâu bên trong thành phố, đến lãnh sự quán hoặc chính phủ! Nơi đó an toàn!”
Phương Thanh Di giải thích.
“Anh Húc Dương, bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?”
Cung Ấu Hi bất lực hỏi.
“Chạy thôi! Chúng ta cũng phải chạy! Cứ rời khỏi đây trước đã! Nơi này quá nguy hiểm! Chú ý theo sát tôi, đừng để bị lạc!”
Lâm Húc Dương không chút do dự đáp.
Sau đó, anh chạy trước về phía cửa của tòa nhà, nhưng còn chưa bước chân ra ngoài, anh đã vội vàng kéo hai cô gái quay lại.
“Không được! Không thể đi cửa trước được! Bên ngoài là phố, đối diện với cầu, sẽ có đạn lạc!”
Đúng vậy, Lâm Húc Dương vừa chạy tới cửa, đã nhìn thấy mấy viên đạn lạc bắn qua, thậm chí còn bắn nát không ít mặt kính thủy tinh.
Điều này khiến anh sợ hết hồn, hoảng hốt kéo hai cô gái lùi lại, trực tiếp trốn phía sau một quầy hàng, rồi mới há miệng thở dốc.
Trong lòng Lâm Húc Dương thấy rất rối bời, đang sống trong thời bình, chắc không có mấy ai muốn trải qua chiến loạn như anh đâu nhỉ?
Đây là đạn thật bắn tới, thậm chí còn nhanh trong nháy mắt.
Lâm Húc Dương nhìn thấy một binh sĩ bị lực bắn của đạn xuyên thủng, sau đó ngực người này không ngừng chảy máu.
Trong lòng anh không khỏi oán giận, một kỳ nghỉ tốt đẹp sao lại biến thành thế này!
Sau đó anh lại nhìn sang hai cô gái, bọn họ đã bị dọa sợ tới mức không biết phải làm gì, chỉ có thể ôm đầu run rẩy trốn bên cạnh anh.
Lâm Húc Dương nhìn hai cô gái, không ngừng thầm nói với bản thân, nhất định phải bình tĩnh. Anh phải bảo vệ Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di, đây là trách nhiệm của anh, nên anh không thể hoảng loạn được!
Anh cố gắng hít sâu vài hơi để khiến mình bình tĩnh lại, sau đó thử thò đầu ra ngoài.
Bên trong tòa nhà vẫn tương đối an toàn, các bức tường xung quanh và những vật thể đã chặn được không ít đạn.
Lâm Húc Dương rất muốn ra xem tình hình giao chiến ở phía trước như thế nào, nhưng đáng tiếc là anh không dám.
Anh không dám đi cá cược vận mệnh của mình, anh không phải là quân nhân, không có tố chất của ngành nghề này, nên cũng sợ số đen bị đạn bắn trúng, thế thì sẽ phải chết uổng rồi.
Ầm!
Đột nhiên có một tiếng nổ cực lớn vang lên, khiến mặt đất còn hơi rung lên.
Hai cô gái không nhịn được hét lên chói tai.
Một quả bom được ném vào ngay chân tòa nhà, làm nổ tung rất nhiều hàng hóa.
Chạy! Phải chạy thôi! Không ở lại nơi này được nữa!
Lâm Húc Dương tự nói với mình, anh nắm chặt tay hai cô gái, hô lớn lên: “Bình tĩnh, bây giờ mau chạy theo tôi!”
Hai cô gái ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn Lâm Húc Dương, nhưng không hề có ý định đứng dậy.
“Em… Em sợ! Chân em mềm nhũn không đứng lên được nữa rồi!”
Cung Ấu Hi run rẩy nói.
“Tôi cũng không động đậy được!”
Phương Thanh Di cũng tái mặt nói.
“Bình tĩnh lại đi! Chúng ta nhất định phải bình tĩnh! Bây giờ, không thể ở lại đây được nữa! Nơi này quá nguy hiểm! Bên cạnh chính là cây cầu qua sông, cô xem quân đội đang đánh nhau ở bên ngoài kia kìa. Chẳng may họ đánh vào đây là chúng ta xong đời luôn! Các cô nhất định phải chạy theo tôi!”
Lâm Húc Dương gào lên.
Hai cô gái hoảng loạn nhìn ra bên ngoài tòa nhà, sau đó thì càng thấy sợ hãi hơn.
“Bên ngoài đang đánh nhau, chúng ta chạy ra đó ư?”
Phương Thanh Di run rẩy hỏi.
“Đi cửa sau, cửa bên, nói chúng là chỗ an toàn! Cứ chạy trước đã rồi tính!”
Lâm Húc Dương kiên định đáp.
Anh lại nhìn hai cô gái đang cẳng thẳng, ra lệnh nói: “Bây giờ, các cô hít thở sâu theo tôi, bình tĩnh lại! Hít sâu, thở đều! Nhất định phải bình tĩnh, bắt mình phải cử động! Nếu không, ở lại đây chỉ có một con đường chết thôi!”
Hai cô gái hoảng hốt gật đầu, hít thở sâu theo Lâm Húc Dương.
“Rồi! Bây giờ chuẩn bị, chạy theo tôi!”
Thấy sắc mặt của hai cô gái đã khá hơn một chút, anh dùng sức nắm chặt tay bọn họ, trịnh trọng gật đầu với họ rồi hô lớn lên: “Bây giờ, chạy!”
Cứ thế, Lâm Húc Dương kéo hai cô gái chạy sang mé bên của tòa nhà.
Bây giờ đang lúc chạy trối chết, anh không quan tâm có làm hỏng đồ đạc gì hay không. Trông thấy có một cái quầy ngáng đường, anh nhấc chân đá bay luôn, đồng thời liên tục phát hiện những đồ vật có thể che chắn cho mình.
May sao, dù bên ngoài đang đánh nhau, nhưng sự uy hiếp đến nơi này lại không nhiều.
Sau đó, có một quả bom phát nổ sinh ra chấn động, khiến bọn họ phải dừng lại giữa đường hai, ba lần.
Chẳng mấy chốc, ba người họ đã chạy tới lối ra ở một phía khác của tòa nhà. Họ vừa chạy ra ngoài đã thấy tiếng đạn càng rõ ràng hơn.
May mà đây không phải nơi giao chiến chính, dù khá hỗn loạn, nhưng tạm thời không có uy hiếp quá lớn.
Lâm Húc Dương không biết đường, đành dẫn hai cô gái chạy về phía một con hẻm. Anh thấy nơi đó có các tòa kiến trúc có thể làm lá chắn, ít ra tránh được sự uy hiếp của đạn lạc.
Có rất ít người ở xung quanh, có lẽ bắt đầu có đánh nhau là mọi người đã chạy trối chết hết cả rồi.
Chỉ có thể nhìn thấy quân chi viện của chính phủ chốc chốc lại chạy tới.
Bọn họ chạy qua mấy con phố, cuối cùng tiếng súng đạn cũng nhỏ đi nhiều, Lâm Húc Dương dẫn hai cô gái trốn vào trong một cửa hàng.
Hình như đây là một cửa hàng kim khí, cũng đang có mấy người trốn ở bên trong. Trông thấy ba người Lâm Húc Dương đi vào, bọn họ có vẻ hơi sợ sệt, một người đàn ông cầm dao, cảnh giác nhìn Lâm Húc Dương.
Vì bất đồng ngôn ngữ, nên Lâm Húc Dương chỉ có thể giơ tay ra hiệu, rồi hô lên bằng tiếng Trung:
“Đừng sợ! Đừng kích động! Chúng tôi chỉ trốn một lát thôi! Đừng kích động!”
Nghe thấy Lâm Húc Dương nói tiếng Trung, người đàn ông cầm dao đã bình tĩnh lại hơn, không có ý đe dọa nữa.
Hai cô gái mệt đến mức ngồi phệt xuống đất thở hổn hển, ban đầu họ còn đi giày cao gót, nhưng giờ đã ném đi từ lâu rồi.
Lâm Húc Dương nhìn trái ngó phải, phát hiện mấy người trong này đều đội mũ công trình, anh tìm kiếm trong cửa hàng một lúc thì phát hiện đều là mũ bảo vệ mà người ta hay đội ở công trường.
Lâm Húc Dương không nói không rằng lập tức lấy ba chiếc mũ cho mình và hai cô gái đội, mặc kệ chúng có tác dụng hay không, nhưng kiểu gì cũng có hiệu quả bảo vệ.
Điều ngạc nhiên là Lâm Húc Dương còn tìm thấy giày bảo hộ, cũng là loại dùng ở công trường. Anh cầm lấy hai đôi trông kích cỡ có vẻ rất nhỏ đưa cho Cung Ấu Hi và Lâm Húc Dương đi, bây giờ thì còn quan tâm gì đến đẹp xấu nữa.
Trên đường có rất nhiều đồ vỡ nát, Lâm Húc Dương sợ chân họ sẽ bị thương.
Tiếp tục tìm một hồi, Lâm Húc Dương lại tìm thấy một con dao găm, anh lập tức cất đi, phòng tai họa. Khi gặp quân phản động, không biết nó có phát huy được tác dụng không nữa.
“Hai cô sao rồi?”
Làm xong những việc này, Lâm Húc Dương ngồi xuống bên cạnh hai cô gái hỏi han.
“Tôi vẫn ổn, chỉ thấy sợ thôi”.
Phương Thanh Di gật đầu, bình tĩnh lại khá nhanh.
“Anh Húc Dương, em sợ… Anh nói xem chúng ta còn có thể về nước được không?”
Cung Ấu Hi khóc lóc hỏi.
“Được chứ! Chắc chắn được! Dù có phải cá cược mạng sống, tôi cũng sẽ đưa các cô về nước an toàn!”
Lâm Húc Dương kiên định đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT