Sau khi ngồi vào ghế, đúng là có vài cô gái chủ động tới ngồi.

Nhưng những người này ai cũng nồng nặc mùi son phấn, mùi nước hoa giá rẻ xộc lên mũi.

Có lẽ là đã quen làm vậy, sau khi chào hỏi với đám Lâm Húc Dương thì họ cũng thản nhiên lấy rượu ra uống.

Lâm Húc Dương nhìn mấy cô gái uống rượu như hổ vồ, có vẻ uống còn mạnh hơn với bọn họ, không thể không gọi nhân viên đem thêm chút rượu tới.

Có các em gái đến, không khí cũng sôi động hẳn lên.

Triệu Hữu Tài rất tự nhiên kéo một em gái ra nói chuyện uống rượu, thỉnh thoảng còn sờ mó người ta.

Lưu Cường ban đầu còn hùng hồn, khi có phụ nữ tới thật thì lại im lặng hẳn, giống như muốn nói gì với họ nhưng lại ngại ngùng.

Nhưng những cô gái này cũng thoải mái, thấy Lưu Cường ngại thì chủ động uống rượu với anh ta.

Chu Thuận thì thuộc trường phái im lặng, chỉ lúc có đàn ông thì mới thỉnh thoảng nói ra vài câu bất ngờ, khi xuất hiện phụ nữ thì lại im lặng uống rượu, có người đến bắt chuyện anh ta cũng mặc kệ.

Lâm Húc Dương thuộc loại có nhan sắc, rất nhiều người chủ động đến bắt chuyện với anh, nhưng anh lại không thích cái không khí này.

Miễn cưỡng cười ứng phó vài câu, anh mượn cớ đi vệ sinh rồi rời khỏi đó.

Anh không muốn sau khi về nhà, Phương Thanh Di ngửi được mùi nước hoa trên người anh, khi đó khó mà giải thích được gì.

Quán bar này rất đông, cảm giác như sàn bay lắc vậy.

Lâm Húc Dương trên đường đi vệ sinh thì nhìn thấy được một vài cặp đang ôm hôn nồng cháy.

Nếu là cặp đôi nam nữ thì thôi, đằng này anh còn thấy hai người đàn ông ôm hôn nhau, làm anh suýt thì nôn ra.

Liếc một cái, Lâm Húc Dương sợ hãi bước qua.

Đứng trước một gian phòng bao, Lâm Húc Dương trợn mắt, vừa lúc nhân viên phục vụ đem rượu vào phòng bên cạnh.

Chỉ theo bản năng nhìn vào trong căn phòng đó, Lâm Húc Dương đột nhiên thấy hai người đàn ông trong kia nhìn rất quen mắt.

Nhìn kỹ hơn, Lâm Húc Dương chau mày, đó chẳng phải là Âu Dương Hạo Vũ và Diệp Thiếu Thiên hay sao?

Bên cạnh còn mấy người đàn ông khác, nhưng anh không biết họ.

Sao hai người này lại quen nhau?

Nhưng dù vậy thì Lâm Húc Dương cũng không mấy quan tâm.

Khi Phương Thanh Di bị Diệp Thiếu Thiên kéo đến đây ép rượu, dường như cũng chứng minh được anh ta là khách quen của nơi này.

Vừa định rời đi, thì tiếng nói chuyện của hai người vọng ra.

“Nếu anh muốn nữ tổng giám đốc của Ngự Mỹ Ưu Phẩm đó thì chắc phải dùng chút thủ đoạn mới được nhỉ?”

Là giọng của Âu Dương Hạo Vũ.

Lâm Húc Dương nghe đến đây, hơi do dự rồi dừng bước.

Nhân lúc phục vụ đi ra, anh đã chặn cửa lại, như thế vẫn có thể nghe được tiếng bên trong.

Vừa hay, đám người Diệp Thiếu Thiên không thích nơi ồn ào, phòng bao không có quá nhiều tạp âm, cũng khiến cho Lâm Húc Dương nghe trộm dễ dàng hơn.

“Cũng tạm, chỉ là hơi khó chút, còn vừa lấy được quyền đại lý nữa, nên lại càng khó nhằn hơn.”

Diệp Thiếu Thiên bực bội trả lời, đồng thời cầm ly rượu lên uống rồi cười hỏi.

“Vũ thiếu gia, nghe nói anh cũng thích em gái xinh xắn của Quắc Mỹ hả? Hai người cũng xứng đôi vừa lứa đấy, khi nào thì sẽ ra tay đây?”

“Cũng hơi phiền phức. Lần này về nước phát hiện cô gái đó thay đổi tính nết, không có cảm giác gì với tôi nữa. Tôi nghi ngờ cô ấy đã thích ai khác rồi! Vốn định mượn chuyện đại lý lần này để gây áp lực lên cô ấy, không ngờ rằng, Ngự Mỹ Ưu Phẩm may mắn thật, nghĩ ra được cái quỷ quái đó.”

Âu Dương Hạo Vũ bình tĩnh trả lời, hơi tiếc nuối.

“Thích ai? Cho hỏi trong cái thành phố này có mấy ai sánh được với Vũ thiếu gia chứ, con nhỏ đó đi theo anh là phúc của cô ta, sao còn không biết điều vậy? Tôi nghĩ anh phải mạnh mẽ lên, chẳng phải nói phụ nữ chỉ yêu đàn ông tồi thôi còn gì?”

Giọng nói là của một người đàn ông lưu manh khác.

“Tôi cũng bị vậy đây. Phương Thanh Di bình thản với tôi như không, có chuyện cần nhờ tôi thì nhiệt tình một chút, bình thường cũng khó hầu hạ lắm, dường như khá nhiệt tình với một tên đàn ông trong công ty đó, không biết mấy người đàn bà này bị làm sao nữa. Lần này cô ta may mắn lấy được quyền đại lý, chắc lại vênh mặt với tôi đây.”

Diệp Thiếu Thiên cũng đồng ý.

“Thôi tôi biết, tổng giám đốc của Ngự Mỹ Ưu Phẩm từng kết hôn rồi hả? Diệp thiếu gia thích đàn bà đã có chồng ư? Lúc ở hội trường tôi thấy cô ta thân thiết với anh lắm mà, chắc không phiền đến vậy đâu nhỉ?”

Âu Dương Hạo Vũ hứng thú hỏi.

“Gái có chồng ngon ngọt nhiều nước, nhưng người này thì khác, nếu tôi đoán không nhầm, cô ta có lẽ vẫn còn trong trắng đấy. Trừ vẻ ngoài là phụ nữ có chồng ra thì có lẽ vẫn có chút đặc sắc đấy. Nếu có thể được chơi một lần thì chắc đã lắm. Lúc ở hội trường thì chỉ ngồi im, khi nhiều người vây quanh lại kéo tôi ra làm lá chắn, tự hiểu mà!”

Diệp Thiếu Thiên cười giải thích, nói đến cuối thì hơi ủ rũ cầm rượu lên uống.

“Tôi thì khác anh, tôi thích loại non nớt ngây thơ cơ. Con hàng của tôi thì đúng kiểu đó. Hồi ở nước ngoài chơi mấy loại khẩu vị nặng cũng chán rồi, cảm giác gái trong nước mềm mại vẫn thích hơn, nhất là con nhà gia giáo giàu có. Có điều đây vốn là chuyện nắm trong lòng bàn tay thì giờ lại dính chút phiền phức, nhưng cũng không sao cả, có thể biết được con hàng này vẫn còn tem, chưa bị đụng vào, không thì tiếc lắm.”

Âu Dương Hạo Vũ lắc đầu, cười nâng ly.

“Non tơ đương nhiên là tốt rồi. Bọn đàn bà nước ngoài cáo già quá, có lúc mình không chịu nổi, nhưng Diệp thiếu gia phải ra tay nhanh lên, nếu không cô ta lại bị người ta ăn mất thì bộ váy sáu trăm nghìn đó coi như bỏ đấy?”

Diệp Thiếu Thiên cười đồng ý, ít nhiều lộ ra vẻ nịnh nọt.

Cũng khó trách, Diệp Thiếu Thiên tuy là con nhà giàu nhưng so ra vẫn kém Âu Dương Hạo Vũ một bậc.

Lâm Húc Dương đứng trước cửa nghe được lời của hai người, không kìm được mà nắm chặt hai tay.

Hai người phụ nữ trong câu chuyện của hai kẻ kia có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Lâm Húc Dương, thế mà bọn họ lại chỉ coi như đồ chơi, trong lòng Lâm Húc Dương tức giận vô cùng.

“Hai cậu chủ đừng vội, chỗ tôi có một loại thuốc dân dã, đảm bảo phụ nữ uống vào là tự động hiến thân luôn. Những lúc chơi mấy em sinh viên tôi đều dùng nó, thả vào một cốc rượu thôi là xong, sau đấy đưa về khách sạn thích làm gì thì làm!”

Tên đàn ông vô lại ban nãy lại bỉ ổi cười, đưa ra một bình thuốc nhỏ.

“Có hiệu quả thật sao?”

Diệp Thiếu Thiên không tin lắm.

“Đương nhiên rồi, tôi đã tự mình kiểm chứng, mà tôi việc gì phải lừa hai người chứ? Đảm bảo hữu dụng, nếu không cứ tìm tôi mà bắt đền!”

Hắn ta vỗ ngực đảm bảo.

Diệp Thiếu Thiên nhìn kỹ bình thuốc, liếc khắp nơi rồi cười nhìn Âu Dương Hạo Vũ nói: “Vũ thiếu gia, chậm rãi tấn công thỉnh thoảng cũng vui đấy, nhưng có một vài người quá cố chấp thì khó mà xử lý lắm, đặc biệt là khi còn đang trong tình huống có nguy cơ bị người khác ăn mất thế này. Chúng ta có nên dùng nó thử không? Phải ăn thì mới biết vị chứ đúng không? Nghe nói khi đã lên giường một lần rồi thì phụ nữ sẽ toàn tâm toàn ý mà đi theo mình đấy, khi ấy chỉ có sợ không cách nào đuổi người ta đi được thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play