Lâm Húc Dương nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy chuyện cổ phiếu này không thể trì hoãn thêm được nữa, anh không phải kiểu người dựa vào cổ phiếu để phát tài.
Lúc đầu nhờ Cung Ấu Hi giúp đỡ là vì muốn giúp Phương Thanh Di, bây giờ giá cổ phiếu đã tăng trở lại, nguy cơ của Ngự Mỹ Ưu Phẩm cơ bản là đã được giải quyết, hoàn toàn có thể đem bán chỗ cổ phiếu kia đi, để tránh phải nợ tiền của Cung Ấu Hi.
Người đàn ông này rút điện thoại ra chuẩn bị bấm nút gọi, nhưng lại nhìn thấy Phương Thanh Di bước tới.
“Không ở trong phòng lập kế hoạch làm việc mà lại chạy ra đây làm gì thế?”
Phương Thanh Di chau mày hỏi.
“Hầy, nhất thời chưa nghĩ ra ý gì hay nên tôi ra ngoài hút thuốc, cô tìm tôi à?”
Lâm Húc Dương cười đáp.
“Cũng không tính là tìm cậu, chỉ là muốn xem tiến độ của mọi người ra sao rồi, chuyện này đúng là khó thật, nhưng cũng đừng quá vội vàng, nếu như có cách gì hay thì phải nói ra để mọi người cùng hoàn thiện là được.”
Phương Thanh Di nghiêm túc nói, để ý thấy tay người đàn ông này còn đang cầm điện thoại, bèn hỏi: “Chuẩn bị gọi cho ai à?”
“À… Tôi… Tôi định gọi cho Cung Ấu Hi một tí…”
Lâm Húc Dương hơi do dự rồi quyết định nói thật.
Người đàn ông này nhiều khi vẫn rất thẳng thắn, anh cảm thấy bản thân nên trung thực với người phụ nữ mà mình đã thích từ rất lâu rồi mới phải.
Nếu không đến lúc Phương Thanh Di phát hiện ra điều gì không đúng, thì mình cũng khó mà giải thích.
“Gọi cho Cung Ấu Hi ư? Hai người vẫn còn chuyện gì chưa dứt khoát à?”
Phương Thanh Di nhướng mày, khó chịu trong lòng.
Trên phương diện tình cảm, dù là ai đi nữa thì cũng đều rất ích kỷ. Lâm Húc Dương cứ luôn miệng nói thích mình, thì không nên làm những chuyện tình ngay lý gian như vậy.
Mặc dù người phụ nữ này chưa cho Lâm Húc Dương một câu trả lời rõ ràng, nhưng cô vẫn không muốn người đàn ông này có hành vi lăng nhăng.
Cảm giác như muốn làm “người yêu dự bị” thì phải tuân thủ quy tắc, mặc dù trong lòng Phương Thanh Di lại không muốn thừa nhận sự thật này.
Lâm Húc Dương nghĩ ngợi một lúc, nếu mọi chuyện đã qua rồi thì nói cho Phương Thanh Di biết chắc cũng không sao đâu.
“Là thế này… Lúc trước cô nói giá cổ phiếu của Ngự Mỹ Ưu Phẩm giảm mạnh lắm đúng không? Cô sợ có người thừa nước đục thả câu, thu mua cổ phiếu của công ty để chiếm vị trí còn gì? Tôi đã nhờ Cung Ấu Hi mua giúp một chút cổ phiếu của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, vì muốn giúp cô ý mà.”
“Cậu tìm Cung Ấu Hi nhờ mua cổ phiếu của Ngự Mỹ Ưu Phẩm để giúp tôi ư?”
Phương Thanh Di cau mày, suy nghĩ tỉ mỉ một lúc thì biết rằng Lâm Húc Dương thật sự chỉmuốn giúp đỡ mình, cười nói: “Cậu đúng là có lòng, nhưng cậu đã mua bao nhiêu thế? Mua với giá như nào vậy?”
“Tôi cũng không rõ lắm đâu, cô biết tôi không hiểu mấy cái vụ này mà, nên tôi để hết cho Cung Ấu Hi làm, giá cả cụ thể thế nào tôi không biết, hình như là mua vào sau khi giá cổ phiếu giảm được hai ngày, Tiểu Hi nói cô ấy đã mua một triệu.”
Lâm Húc Dương thành thật đáp.
“Một triệu? Chẳng trách, hôm đó tôi thấy giá cổ phiếu hơi tăng nhẹ rồi lại tiếp tục giảm xuống, hóa ra là thế, nhưng một triệu này là của ai vậy?”
Phương Thanh Di suy xét một lúc, sau đó nghiêm túc hỏi.
“Tôi cũng không biết, lúc ấy tôi định vay tiền Cung Ấu Hi, cho rằng mua tầm một hai trăm nghìn là được rồi, ai ngờ cô ấy mua luôn một triệu, tôi cũng không rõ rốt cuộc tiền đó là của ai.”
Lâm Húc Dương nhún vai, vẻ mặt bất lực.
“Vậy giờ cậu tìm cô ấy làm gì?”
Phương Thanh Di hỏi tiếp.
“Bán đi chứ sao! Giờ giá cổ phiếu của công ty đã tăng rồi mà? Đương nhiên là phải bán chứ! Nếu không con số một triệu đó sẽ mãi vướng mắc trong lòng tôi mất. Lúc ấy khi biết được một triệu có thể mua được cả căn nhà, tôi suýt định nhảy lầu kìa. Khi nhờ Cung Ấu Hi mua giúp, tôi lại chưa nói giá, cô ấy đã thiệt một triệu thì tôi phải trả lại một triệu chứ!”
Lâm Húc Dương hùng hồn trả lời.
“Rồi sao nữa? Nếu một triệu này có lãi thì tính làm sao?”
Phương Thanh Di cười như không, nhìn Lâm Húc Dương.
“Tiền lãi thì chắc là của cô ấy chứ? Dù sao tôi cũng không tính mua nhiều như vậy. Mà kể cả tôi trả rồi, thì lúc trước tôi cũng nợ cô ấy hơn hai trăm nghìn, nợ cô khoảng một trăm nghìn, nếu có lãi thì không biết có đủ trả chỗ đó không nữa.”
Lâm Húc Dương chau mày nghĩ một lúc rồi đáp.
“Ừm… Cậu nghĩ thế cũng được, ngồi không hưởng lợi, dùng tiền lời từ tiền mà cậu vay người khác để trả số tiền mà cậu nợ cho chính người đó? Sao tôi không nhận ra là cậu cũng thông minh như vậy nhỉ?”
Phương Thanh Di trêu chọc.
“Hehe, tôi đâu có nghĩ nhiều vậy. Lúc trước tôi có bảo lãi bao nhiêu thì sẽ là của Tiểu Hi hết, nhưng cô ấy không chịu. Thanh Di, nếu giờ cô ấy bán hết đi thì có thu vốn về được không?”
Lâm Húc Dương vội vàng hỏi, anh tin rằng Phương Thanh Di chắc chắn hiểu rõ về vụ cổ phiếu này.
“Lúc trước giảm mạnh, giá cổ phiếu giảm xuống hơn năm mươi mới dừng lại, nếu lấy một triệu mua thì sẽ mua được hai mươi nghìn cổ phiếu, bây giờ giá cổ phiếu tăng lên sáu mươi, nếu bán hết, không tính tiền thuế, thì hai người sẽ lãi được hai trăm nghìn, cậu nghĩ là có thu được gốc không?”
Phương Thanh Di tính ngay tại chỗ cho Lâm Húc Dương nghe.
“Hai trăm nghìn?!! Mới chưa đầy một tháng thôi mà? Đã kiếm được hai trăm nghìn rồi? Trời ạ! Tiền dễ kiếm đến vậy sao?”
Nghe được con số này, Lâm Húc Dương trợn tròn mắt.
“Cổ phiếu là vậy đấy, hai người coi như may mắn đó, cũng nhờ công lao của cậu nữa, nếu hoạt động của công ty không thành công thì một triệu này của Cung Ấu Hi coi như bỏ bể rồi. Một triệu lãi hai trăm nghìn không tính là nhiều, mà theo tình hình hiện giờ thì nó vẫn còn có thể tiếp tục tăng nữa đấy.”
Phương Thanh Di bình tĩnh nói.
“Đủ rồi, đủ rồi, hòa vốn là tốt rồi, cô ấy lãi thêm tôi cũng yên tâm, ít nhất không phải nợ ân tình nữa, để tôi gọi điện thoại bảo cô ấy bán hết đi.”
Lâm Húc Dương nói xong liền chuẩn bị bấm máy.
“Này, khoan đã, cậu vội vàng làm gì? Nếu hôm nay hôm nay bán đi thì giá cổ phiếu sẽ giảm xuống một chút đó, như vậy sẽ không còn hai trăm nghìn nữa đâu, cậu có muốn trả nợ không? Đây là một cơ hội tốt đấy.”
Phương Thanh Di ngăn cản.
Nếu ý định ban đầu của Lâm Húc Dương là giúp đỡ mình, thì cô cũng không ngại đưa ra đề nghị để người đàn ông này giải quyết sạch sẽ nợ nần đi.
“Ặc… Tôi không hiểu lắm, cô nói rõ hơn đi?”
Lâm Húc Dương hơi ngẩn ra.
“Là thế này nhé? Với sự hiểu biết của cậu về Cung Ấu Hi, nếu kiếm lãi hai trăm nghìn thì có lẽ cô ấy sẽ đưa toàn bộ cho cậu, và cậu chắc chắn cũng sẽ không nhận đâu, như vậy kết quả tốt nhất sẽ là chia đôi mỗi người một trăm.”
“Cậu cầm một trăm nghìn đi trả nợ thì cùng lắm cũng chỉ trả được cho tôi thôi, nhưng vì chuyện đánh nhau lần trước mà cậu cũng đã nợ Cung Ấu Hi hai trăm nghìn còn gì?”
Phương Thanh Di tính toán.
“Hình như là vậy đấy… Vậy cũng không thể lấy hai trăm nghìn đó đi trả nợ được, vì có một trăm nghìn là của Cung Ấu Hi mà.”
Lâm Húc Dương chau mày nghĩ.
“Cho nên, giờ cậu coi như có một cơ hội, đừng bán vội, chờ cổ phiếu tăng thêm, chẳng phải Wechi đang tuyển đại lý hay sao? Nếu công ty chúng ta lấy được quyền đại lý, thì chắc chắn cổ phiếu sẽ tăng vọt, khi đó một trăm nghìn này có khả năng sẽ tăng gấp đôi, như vậy cậu có thể trả sạch nợ rồi đúng không?”
Phương Thanh Di cười nhìn Lâm Húc Dương.
“Lời thêm một trăm nghìn? Để tôi xem nào, một trăm chia đôi, tôi năm mươi Tiểu Hi năm mươi, trả cô một trăm, Tiểu Hi hai trăm, tôi còn thừa lại hai trăm nghìn!”
Lâm Húc Dương bấm tay, càng tính càng phấn khích, hai mắt sáng lên như đèn pha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT