“Kính thưa các bạn, các khách hàng tôn quý của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, cảm ơn quý vị dù bận trăm công nghìn việc vẫn bớt chút thời gian tới tham gia buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của Ngự Mỹ Ưu Phẩm, tôi xin thay mặt cho toàn thể nhân viên công ty gửi đến quý vị lời cảm ơn chân thành nhất…”

Phương Thanh Di lên sân khấu, tự tin phát biểu mở màn.

Sau màn giới thiệu đơn giản là tiết mục biểu diễn của công ty sẽ bắt đầu.

Quan trọng là tuyên truyền sản phẩm của công ty, cho nên không cần quá nhiều đồ sặc sỡ.

Đầu tiên là giảng giải về cách phối đồ.

Nghĩ tới càng ngày càng có nhiều người giàu có chú trọng vào bản thân mình khi dự tiệc, dưới kế hoạch của công ty, Phương Thanh Di đã đặc biệt để một nhân viên phụ trách phối đồ tới để diễn giải.

Đương nhiên, bên cạnh những trang phục bình thường chính là một vài trang phục của công ty.

Lúc này Phương Thanh Di đã nhường lại sân khấu và lui về sau.

Vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cô không dám cách sân khấu quá xa.

Cô hơi chau mày, chuyện lúc trước nói với Lâm Húc Dương dường như vẫn chưa có được lời giải.

Một số khán giả ở phía sau vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô nhìn thấy có mấy người vì không có chỗ đứng mà bất lực lắc đầu rời đi.

Phương Thanh Di hơi lo lắng, muốn gọi điện hỏi Lâm Húc Dương đã xảy ra chuyện gì.

Bỗng nhìn thấy bốn năm người nhân viên mỗi người bê một bình nước ra ngoài.

Nhìn kỹ một chút, Lâm Húc Dương đang bảo các nhân viên phát nước cho khán giả.

Phương Thanh Di gật đầu, có lẽ đây cũng là cách.

Nhưng cô không biết rằng những việc Lâm Húc Dương làm không chỉ có vậy.

Sau khi được Phương Thanh Di giao việc, Lâm Húc Dương nhanh chóng tìm đến nhân viên hậu cần.

Cũng may, công ty hay chuẩn bị nước cho những khách hàng có yêu cầu, nên không cần phải đi mua nữa.

Nghĩ đến thời tiết nóng nực, người đàn ông này liên lạc với cửa hàng tạp hóa một cách nhanh nhất, giao tới một đống quạt giấy.

Là loại ở cổng trường hay bán, một đồng một chiếc quạt tinh xảo nho nhỏ.

Chỉ tiếc là không đủ thời gian, nếu không, theo ý tưởng của Lâm Húc Dương, nếu trên những chiếc quạt này mà có logo của Ngự Mỹ Ưu Phẩm thì tốt quá!

Phối hợp với việc tặng quạt và nước, Lâm Húc Dương còn yêu cầu toàn thể nhân viên xin lỗi thành khẩn một câu: “Xin lỗi, vì sân khấu có hạn nên không thể cung cấp đủ ghế ngồi cho quý khách, mong quý khách lượng thứ.”

Đương nhiên những người ngồi ghế cũng có phần.

Cầm trên tay nước và quạt miễn phí, nghe được lời xin lỗi thành khẩn của nhân viên Ngự Mỹ Ưu Phẩm, nhưng người khách vốn đang bực dọc bỗng nhẹ nhàng đi không ít.

Đồng thời, chuyện này cũng được lan truyền mạnh mẽ trong vòng bạn bè, càng ngày càng nhiều người tới tập trung ở bên ngoài Ngự Mỹ Ưu Phẩm, dù là muốn đến hóng hớt, hay là nhận đồ miễn phí.

Khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, Lâm Húc Dương mồ hôi nhễ nhại vẫn chạy tới chỗ Phương Thanh Di hỏi: “Thanh Di, chuyện cô nói vừa nãy tôi đã xử lí ổn thỏa rồi, còn việc gì cần làm nữa không?”

“Ừm, tốt rồi, chuyện thiếu người thì tính sao? Đây là quan trọng nhất!”

Phương Thanh Di gật đầu.

“Giờ nhóm chị Na đã lên sân khấu chưa?”

Lâm Húc Dương chau mày nhìn về sân khấu.

“Sắp rồi, chuẩn bị đến người bạn đầu tiên của chị Na lên sàn!”

Phương Thanh Di đáp.

“Cô chờ chút, tôi gọi điện thoại hỏi xem!”

Lâm Húc Dương lấy điện thoại ra, hỏi vài câu rồi tắt máy.

“Sắp rồi, cô đừng lo, lát nữa tôi sẽ tới tìm cô! Cô đừng chạy lung tung đấy!”

Lâm Húc Dương dặn dò.

“Hả? Cậu đi đâu đó?”

Phương Thanh Di hỏi.

“Ra phía trước xem thế nào, số lượng người tới xem vẫn đang tăng, nước trong công ty không còn nhiều, tôi phải gọi người giao đến! Cô đừng đi lung tung đó! Chút nữa tôi quay lại!”

Lâm Húc Dương nói xong liền chạy đi một mạch.

Lúc này, người bạn đầu tiên của chị Na cũng đã lên sân khấu.

Sau khi người phối đồ giảng giải xong, hiệu quả trực tiếp nhất chính là để một người thật lên làm mẫu.

Bạn của chị Na mặc một thiết kế tương đối chính chuyên.

Đánh trúng vào tâm lý của các phụ nữ làm việc trong văn phòng.

Áo trắng đơn giản, lại không mất đi sự hấp dẫn của người phụ nữ, một chút trang sức tô điểm lại càng lộ ra vẻ mê người của phái nữ.

Bạn của chị Na vốn là “tiểu thư” nhà giàu, qua thời gian dài bồi dưỡng của môi trường làm cô có một khí chất nổi bật.

Mà người phụ nữ như vậy cũng sẽ không luống cuống, sau khi lên sân khấu thì thoải mái sải bước.

Khán giả phía dưới nổ một tràng pháo tay giòn giã, có vẻ nhóm hỗ trợ của người phụ nữ này cũng không yếu.

Một màn biểu diễn nhẹ nhàng, tiếp theo là giảng giải về cách dưỡng da cho nữ nhân viên văn phòng.

Sắp xếp như vậy rất hợp lý, càng là phụ nữ bận rộn thì càng phải chú ý chăm sóc bản thân mình.

Sau đó Ngự Mỹ Ưu Phẩm giới thiệu vài sản phẩm dưỡng da với giá cả không quá đắt.

Từng bước một, người phối đồ tiếp tục diễn giải về cách ăn mặc ở những thời điểm khác, đồng thời đề cử những sản phẩm trang sức khác của công ty.

Càng ngày càng nhiều phụ nữ mắc câu, vài người nhìn thấy một hai bộ trang phục, hai mắt đều sáng lên.

Nhưng từ đầu tới cuối, Phương Thanh Di đều không để cho người phía trên sân khấu nói về giá cả của sản phẩm.

Tới lượt chị Na lên sân khấu, một tràng pháo tay nhiệt liệt nổ ra, người cổ vũ tích cực nhất chính là nhóm người tới sớm và đang ngồi trên ghế ở kia.

Trong nhóm này không ít người là bạn tốt của chị Na, coi như là một nhóm có năng lực tiêu thụ.

Lúc này Lâm Húc Dương lại chạy về.

“Giờ sao rồi? Người cậu sắp xếp đã tới chưa? Đã là người thứ hai rồi đấy, nếu không tới thì sợ là sẽ không cả kịp trang điểm đâu?”

Phương Thanh Di vội vàng hỏi.

“Tới rồi, tới rồi, yên tâm, cô đi theo tôi!”

Lâm Húc Dương hít thở, rồi nắm tay Phương Thanh Di đi vào trong.

“Cậu định làm gì? Tôi muốn ở đây trông chừng, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

Phương Thanh Di không hề di chuyển, nhướng mày hỏi.

“Đừng lo, tôi sẽ quay lại đây ngay mà, người cuối cùng cần sự giúp đỡ của cô mới được! Cô mau đi theo tôi đi!”

Lâm Húc Dương vẫn như cũ kéo tay Phương Thanh Di đi vào một phòng trang điểm bên trong công ty.

Phương Thanh Di tuy không vui, nhưng vẫn đi theo anh.

Tiến vào phòng nhìn một lượt, nhóm trang điểm và trang phục thiết kế của công ty đều đã ở đây.

“Làm gì thế này? Người đâu?”

Phương Thanh Di nghi ngờ hỏi.

“Rồi, người đã đưa tới, mọi người nhanh chóng trang điểm cho tổng giám đốc Phương đi, Uyển Phong, theo kế hoạch mà cô nói, đem quần áo của tổng giám đốc Phương ra đây!”

Lâm Húc Dương cười dặn dò.

Uyển Phong không những là người vạch ra kế hoạch lần này, mà còn là nhà thiết kế trang phục của công ty.

“Cậu có ý gì?”

Phương Thanh Di chau mày hỏi.

“Thanh Di, tin tôi đi, cô không kém bọn họ đâu. Tôi nghĩ rồi, tìm người cuối cùng rất phiền phức, nhưng cô cũng ở sự kiện mà? Đều là phụ nữ thành đạt, chẳng lẽ không thể tự mình đại diện phát ngôn cho công ty hay sao? Yên tâm đi, cô chính là con át chủ bài của công ty chúng ta đó! Nào nào, mau lên mau lên!”

Lâm Húc Dương ấn Phương Thanh Di ngồi vào ghế.

“Tôi… Có thể sao?”

Phương Thanh Di vẫn hơi mơ hồ.

“Đương nhiên rồi! Tổng giám đốc Phương, cô hãy tin vào chính mình, cô xuất sắc hơn bất kỳ ai cơ mà!”

Nhân viên trang điểm nghiêm túc gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play