Sáng sớm hôm sau, Lâm Húc Dương đỡ eo đi ra khỏi phòng, mặt mày đau khổ.

Phương Thanh Di ở trong phòng nhìn dáng vẻ của Lâm Húc Dương, cười nói: “Sao? Tối hôm qua chỉ mới vậy mà đã không chịu nổi rồi sao?”

“Đổi lại là cô thử xem, lúc bắt đầu còn cho rằng cô rất ổn, về sau mới biết cô dùng sức linh tinh, làm eo tôi đau hết cả…”

Lâm Húc Dương oán hận nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Hihi, sao trách tôi đươc, là cậu muốn tôi dùng sức mà! Tôi cứ dùng thôi… Sao? Còn thích nữa không? Tối nay chúng ta tiếp tục nhé? Chỉ sợ cậu không chịu nổi thôi…”

Phương Thanh Di cười thầm.

“Đàn ông sẽ không bao giờ nói câu chịu không nổi! Tối nay cô dám làm thì tôi dám tiếp, để xem tôi chăm sóc dạy dỗ cô thế nào!”

Lâm Húc Dương tỏ vẻ không biết sợ là gì.

Nghe vậy, sắc mặt Phương Thanh Di có hơi kỳ lạ, sau đó sắc mặt Lâm Húc Dương cũng trở nên kỳ lạ theo.

Hai người lúc này mới phản ứng lại, dường như đang hiểu câu nói kia theo một ý khác, mặt cả hai đều đỏ lên rồi tự mình rời giường làm vệ sinh cá nhân.

Khi cả hai đã chuẩn bị xong xuôi, rồi đi ra cửa, Phương Thanh Di đột nhiên nhìn Lâm Húc Dương, dường như nhớ ra chuyện gì đó: “Tôi đột nhiên nhớ ra, hình như dạo này cậu chưa xin nghỉ phép ngày nào nhỉ? Bộ phận bảo vệ của công ty chúng ta cho phép làm hai ngày nghỉ một ngày mà? Sao không thấy cậu xin nghỉ thế?”

“Cũng không phải, lúc đầu thì là thực tập mà, sau đó gặp nhiều việc quá còn gì, cứ an toàn tránh bão đã rồi tính, mấy hôm nay nhóm Lâm Cường cũng không được nghỉ ngơi, cả ngày bọn họ đều đứng gác ở công ty, không phải sao?”

Lâm Húc Dương giải thích.

“Ừ, cũng tốt! Chờ xong chuyện lần này thì nghỉ ngơi luôn một thể, cũng sẽ thưởng cho bộ phận các cậu, vừa hay hôm nay có chuyện tôi cần cậu đi làm đây!”

Phương Thanh Di gật đầu, lái xe đưa Lâm Húc Dương mặt dầy hoài nghi đến công ty.

Sáng sớm, công ty thường chưa có việc gì làm, phần lớn là công tác chuẩn bị nội bộ của nhân viên.

Đến chín giờ hơn, Phương Thanh Di đi xuống, gọi Lâm Húc Dương cùng đi vào trong thành phố.

“Cô đưa tôi đi đâu đây? Chẳng lẽ cô định tự mình đến gặp chị Na sao?”

Ở trên xe, Lâm Húc Dương tò mò hỏi.

“Không! Tôi không biết chị Na sống ở đâu, tự mình đến gặp cũng không tốt, tôi hẹn chị ấy đến công ty nói chuyện!”

Phương Thanh Di lắc đầu.

“Vậy cô đưa tôi đi theo làm gì? Bây giờ vẫn trong thời gian làm việc mà?”

Lâm Húc Dương càng khó hiểu.

“Sửa soạn cho cậu!”

Nói xong, Phương Thanh Di dừng lại trước một cửa hàng quần áo, kéo Lâm Húc Dương vào trong.

Vì vẫn còn sớm, nên trong cửa hàng quần áo nam vẫn chưa có khách mấy, chỉ có vài nhân viên nữ mặc đồng phục, nhàm chán đứng ở cửa.

Thấy có khách hàng tiến vào, bọn họ lễ phép chào hỏi, tiếp đón.

“Phối cho cậu ta một bộ nhìn đàng hoàng một chút!”

Phương Thanh Di nói.

“Thanh Di, mua đồ hả? Không cần đâu? Tôi là bảo vệ thì mặc làm cái gì chứ?”

Lâm Húc Dương kỳ quặc hỏi.

“Từ nay trở đi, cậu sẽ tạm thời bỏ đi chức vụ bảo vệ và phụ trách việc lên kế hoạch cho các cuộc triển lãm hàng hóa gần đây của công ty, cho nên đồng phục bảo vệ không phù hợp, tôi nghĩ cậu cũng không có trang phục chuyên dụng, nên đưa cậu đi mua một bộ luôn!”

Phương Thanh Di ngắn gọn đáp, nhìn thấy nhân viên mang ra hai bộ quần áo đi đến, cô hất cằm bảo Lâm Húc Dương: “Thử cả hai bộ này đi, nếu hợp thì mua hết, cũng cho cậu thay đổi!”

“Không cần đâu? Mua hai bộ thì phải tốn nhiều lắm đó? Tôi vẫn chưa lấy lương, hay là thôi đi?”

Lâm Húc Dương khó khăn đáp.

“Ai bắt cậu trả tiền đâu, tôi mua tặng cho cậu mà, mau lên! Thử xong còn về công ty làm nữa!”

Phương Thanh Di thúc giục.

“Vậy thì càng không được, bây giờ chẳng phải đang eo hẹp tiền nong hay sao? Còn lãng phí mua quần áo làm gì? Hay cứ để tôi tùy tiện mặc đi? Đồng phục bảo vệ cũng được vậy? Mặc cái gì cũng được, có ảnh hưởng đến công việc đâu chứ.”

Lâm Húc Dương khuyên can.

“Yên tâm, tôi không đưa cậu đi mua hàng hiệu đâu mà lo. Hai bộ này tính ra chắc chưa tới năm nghìn, hiện tại tuy tôi đang có khó khăn nhưng năm nghìn thì làm được cái gì chứ? Nhanh chút đi, đừng lề mề nữa! Cậu không thử thì tôi sẽ mua đại đó!”

Phương Thanh Di cau mày không vui.

“Vậy được, tôi đi thử xem…”

Lâm Húc Dương bĩu môi, cầm quần áo tiến vào phòng thử đồ.

Không bao lâu, Lâm Húc Dương thay đồ xong đi ra.

Mắt Phương Thanh Di sáng lên, bình thường người đàn ông này không hay chú ý vẻ ngoài, bây giờ thay một độ quần áo liền trở nên đẹp trai hơn rất nhiều.

“Đúng là người đẹp vì lụa, suýt nữa tôi đã quên luôn lần đầu gặp cậu là thế nào rồi.”

Phương Thanh Di hài lòng gật đầu, sau đó cúi đầu, nhíu mày nói: “Sao vẫn đi giày thể thao thế kia? Phục vụ, mau đem hai đôi giày da tới đây, à, còn cả cà vạt nữa, thắt lưng luôn! Cả tất nữa!”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng làm theo lời của Phương Thanh Di.

Sau khi Lâm Húc Dương đã mặc xong xuôi, trông anh khôi ngô hơn nhiều.

“Được đấy! Không tệ xíu nào, sau này cứ vậy đi! Không ngờ cậu cũng đẹp trai vậy đấy!”

Phương Thanh Di tiến lên sửa cà vạt cho Lâm Húc Dương.

“Đó là đương nhiên, tôi có thể dựa vào cái mặt này mà kiếm cơm đấy, nhưng cuối cùng lại chọn con đường khổ cực! Tôi biết làm sao được? Tôi đây cũng khó khăn lắm chứ!”

Lâm Húc Dương bảnh chọe trả lời.

“Được rồi, cứ vậy đi, về công ty thôi! Sau này đi làm cứ mặc như vậy cho tôi!”

Xong chuyện, Phương Thanh Di dẫn Lâm Húc Dương về công ty.

Sau khi Phương Thanh Di đỗ xe, Lâm Húc Dương lo lắng nói: “Không biết vì sao, nhưng khi mặc thế này đi vào tôi cứ thấp thỏm thế nào ấy.”

“Thấp thỏm cái gì? Cũng không phải là đi xem mắt!”

Phương Thanh Di hỏi ngược lại.

“Tôi sợ là mình đẹp trai quá nên sẽ hút hồn toàn bộ nhân viên nữ của công ty mất!”

Lâm Húc Dương nghiêm trang trả lời.

“Cậu… Cậu tự tin quá đấy, được! Nữ nhân viên trong công ty, tôi cho cậu tán tỉnh tùy thích, tôi sẽ không ngăn cản cậu! Tán được coi như tôi thua, được không?”

Phương Thanh Di khinh bỉ nhìn Lâm Húc Dương.

“Hehe, cô có cho tôi một trăm cái gan tôi cũng không dám đâu, tôi chỉ tán mỗi cô thôi, đi thôi đi thôi!”

Lâm Húc Dương cũng xuống xe.

Anh cùng Phương Thanh Di đi vào công ty, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Dường như tất cả sự chú ý của công ty đều tập trung lên người Lâm Húc Dương.

“Uầy, anh Lâm, ăn mặc bảnh bao thế này để làm gì đấy? Đi tán gái hả?”

Triệu Hữu Tài hóng hớt hỏi.

“Nói nhiều thế, cậu không thấy cậu ta đi ra cùng sếp à? Hehe, tổng giám đốc Phương, cô đừng chấp lời Tiểu Triệu nói nhé!”

Lưu Cường cười nịnh.

Bình thường Phương Thanh Di rất thân thiện với nhân viên, thỉnh thoảng trêu trọc vui đùa cũng không có gì ghê gớm.

“Các cậu nghĩ nhiều rồi, từ nay trở đi, Lâm Húc Dương sẽ rời khỏi bộ phận bảo vệ, ba người các cậu tiếp tục làm theo quy tắc cũ là được, dĩ nhiên, khi các cậu cần trợ giúp thì Lâm Húc Dương cũng sẽ hỗ trợ. Thời gian này cậu ấy sẽ phụ trách một số việc lên kế hoạch của công ty.”

Phương Thanh Di thuận tiện tuyên bố sự thay đổi.

“Anh Lâm, chúc mừng chúc mừng, được thăng chức rồi nhé! Phải khao đó!”

Triệu Hữu Tài nhướng mày nói với Lâm Húc Dương.

“Nói đúng lắm, khi nào có lương thì phải khao đấy!”

Lâm Húc Dương phất tay, ý nói không thành vấn đề, làm với nhau lâu như vậy rồi, cả đám cũng coi như thân thiết.

“Đúng rồi! Tổng giám đốc Phương, Diệp thiếu gia đã tới, đang chờ cô ở trong phòng làm việc đó!”

Lưu Cường mau chóng thông báo chuyện quan trọng cho Phương Thanh Di biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play