“Anh Húc Dương, anh cũng nghĩ là cô ấy phù hợp sao? Trùng hợp thật, em cũng vậy.”

Nghe được cái tên mà Lâm Húc Dương nói ra, Cung Ấu Hi mừng rỡ nói.

“Ặc… Thì cũng được… Tôi thấy thông tin và thành tích trước giờ của người này phù hợp hơn, sao? Cô định mời cô ấy tham gia hả?”

Lâm Húc Dương không có nghĩ nhiều như vậy, thấy Cung Ấu Hi có cùng ý kiến với mình, anh lại hơi lo sợ như vậy liệu có gây ra xung đột gì với Ngự Mỹ Ưu Phẩm hay không.

“Vâng, nếu anh đã nghĩ như vậy thì em cũng nên kiên trì với ý kiến của mình thôi. Chiều nay có buổi họp, em sẽ chốt hạ chuyện này!”

Cung Ấu Hi trả lời chắc nịch.

“Ừm… Tiểu Hi này, khi nào chốt thời gian thì cô có thể nói cho tôi biết được không?”

Lâm Húc Dương lo lắng hỏi.

“Được ạ? Sao thế anh? Anh muốn đi xem hả? Nếu anh thích cô ấy thì có khi em lại kiếm được cả chữ ký của người ta đấy, kể cả chụp ảnh chung luôn, được không anh?”

Cung Ấu Hi mừng rỡ hỏi.

“Ặc… Không cần tới mức đó đâu, chỉ cần nói cho tôi biết thời gian là được rồi!”

Lâm Húc Dương thấp thỏm trả lời.

“Được ạ, đồ ăn cũng lên rồi, em ăn đây! Khi nào có thời gian chúng ta lại nói chuyện nha, anh cúp đi!”

Cung Ấu Hi dường như có chút không nỡ.

“Ừ, vậy cứ thế nhé, tôi tắt đây…”

Lâm Húc Dương cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cúp máy.

Chỉ là khi nghĩ đến việc cả Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di đều mời cùng một ngôi sao đến tham dự chương trình, anh lo sợ bản thân có khi lại làm mọi thứ xôi hỏng bỏng không.

Một ngôi sao có lẽ sẽ không đồng ý làm đại diện cho hai nhãn hàng cùng lúc đâu nhỉ?

Lâm Húc Dương cũng không chắc chắn, ngồi xổm ở ngoài cửa nghĩ về chuyện này, thấp thỏm trong lòng, chỉ có thể hút thuốc để xoa dịu nỗi sầu.

Một lúc sau, Phương Thanh Di đã được Diệp Thiếu Thiên đưa về.

Anh ta ngồi trên xe, vẫy tay chào Phương Thanh Di cái rồi rời đi.

Lâm Húc Dương thấy Phương Thanh Di đi vào công ty, bèn vội vã ném đi điếu thuốc trong tay, đứng dậy cười nịnh: “Thanh Di, cô về rồi?”

Phương Thanh Di liếc nhìn Lâm Húc Dương, ánh mắt khó nói, thở dài rồi ra lệnh: “Đi cùng tôi chút.”

“Ừ, được!”

Lâm Húc Dương vội vàng sửa sang lại quần áo, rồi đi theo sau Phương Thanh Di vào công ty.

Hai người lại một lần nữa vào văn phòng của Phương Thanh Di, cô ngồi lên sô-pha, lạnh lùng hỏi: “Ban nãy cậu đi vào làm gì?”

“Ặc… Tôi… bưng cà phê tới…”

Lâm Húc Dương gượng gạo giải thích.

Bưng cà phê? Cậu còn chẳng biết đâu là Latte đâu là Café au lait thì bưng cái gì, vả lại, tôi cũng đã bảo Tiểu Mẫn đưa đến, sao cậu lại tranh chỗ của cô ấy?”

Phương Thanh Di không nể mặt mà nói thẳng.

“Ặc… Thôi được, thật ra là tôi lo… hai người cô nam quả nữ ở trong văn phòng như thế, ai biết được Diệp Thiếu Thiên có làm gì cô hay không chứ?”

Bị vạch trần lời nói dối, Lâm Húc Dương chỉ đành bĩu môi nói thật.

“Ha? Diệp thiếu gia làm gì tôi ư? Cậu nghĩ nhiều quá đấy? Anh ấy lịch thiệp hơn cậu nhiều!”

Phương Thanh Di cười khẩy.

“Lịch thiệp? Lẽ nào cô không nhận ra hắn đã lợi dụng cô à? Đưa cốc cà phê thôi mà cũng phải sờ tay cô, thế mà là lịch thiệp?”

Lâm Húc Dương không kìm nổi mà phản bác.

“Đó không phải lợi dụng, mà là vô tình chạm phải mà thôi. Sao? Cậu để bụng chuyện này lắm à?”

Phương Thanh Di cười nhạt, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt khó chịu của Lâm Húc Dương.

“Đương nhiên là tôi để bụng rồi! Cô làm sao thế hả? Hắn lợi dụng cô thì thôi đi, cô còn bày ra vẻ mặt mời chào như thế? Cô đang tán tỉnh hắn à? Hay là đang khoe khoang trước mặt tôi?”

Lâm Húc Dương phẫn nộ hỏi lại.

“Làm gì có… Anh nghĩ nhiều rồi… Vả lại, tôi đang nhờ người ta đấy, không thể vì người ta sờ tay tôi mà tôi lại cáu giận được chứ? Và đây cũng là văn phòng của tôi, anh ta không dám làm gì đâu.”

Phương Thanh Di lắc đầu giải thích.

“Có việc cần nhờ nên buông thả luôn à? Lần này hắn chỉ sờ tay cô thôi đấy? Lần sau thì sao? Có phải là sẽ sờ chân cô hay không? Thêm một lần sau nữa sẽ là ăn sạch cô luôn? Đây là văn phòng của cô? Vậy nhỡ hắn hẹn cô ra ngoài thì làm sao? Cô định làm gì? Cứ buông thả bản thân à?”

Lâm Húc Dương hổn hển hỏi.

“Lâm Húc Dương! Cậu nói linh tinh cái gì thế! Tôi làm sao thì liên quan gì đến cậu? Có lòng giải thích cho cậu, cậu lại còn được đằng chân lân đằng đầu à?”

Nghe thấy những lời khó nghe của Lâm Húc Dương, Phương Thanh Di cũng trở nên lạnh lùng.

“Đúng, dĩ nhiên là chẳng liên quan gì với tôi rồi, tôi có là gì của cô đâu, tôi chỉ là một thằng khốn nghèo kiết xác, sao mà bằng người ta vùa cao to vừa nhiều tiền được!”

Lâm Húc Dương quay đầu, chua chát trả lời, cả người nhìn thiếu sức sống hẳn.

Phương Thanh Di thấy dáng vẻ suy sụp của anh, trong lòng có chút khó mà nhẫn nại được, cô biết mình nói có hơi quá đáng, người đàn ông này cũng chỉ đang quan tâm mình mà thôi.

“Húc Dương, cậu đừng để bụng, tôi không có ý coi thường cậu đâu…”

Phương Thanh Di ngập ngừng, như đang nghĩ xem nên nói tiếp ra sao: “Cậu phải biết rằng, tôi là một người phụ nữ, muốn có được giang sơn này thì phải khó khăn hơn đàn ông gấp bội."

"Tranh giành “thiên hạ” đã khó, giữ được “giang sơn” còn khó hơn. Lúc chúng tôi ra ngoài bàn về hợp đồng, đàn ông sẽ luôn mượn cớ để sàm sỡ chúng tôi. Chỉ cần không quá đáng quá thì chúng tôi cũng sẽ để vậy, vì chỉ như thế thì chúng tôi mới có thể thuận lợi đạt được hợp đồng. Cậu hiểu chứ?”

Nghe xong, Lâm Húc Dương hít một hơi thật sau, trong lòng cũng thấy hổ thẹn vì bản thân quá xúc động, không hề đứng ở góc độ của cô ấy mà suy nghĩ.

“Xin lỗi… Tôi hiểu ý cô rồi, nhưng nếu cô gặp những tên đàn ông không biết giới hạn thì phải làm sao? Bọn hắn muốn lấy danh nghĩa hợp tác để lên giường với cô thì phải làm sao? Chẳng lẽ chuyện này không hay xảy ra sao?”

Lâm Húc Dương kích động hỏi.

“Tôi biết, tôi có người chuyên phụ trách kiểu này, bình thường thì tôi sẽ không lộ diện đâu. Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nhưng cứ yên tâm, tôi là một người phụ nữ biết phép tắc, tôi biết mình đang làm gì! Thật ra tôi đương nhiên muốn có một người đàn ông thay tôi để cùng nhau chống lại bầu trời này, như vậy tôi có thể lùi về sau mà không cần bận tâm về chuyện này nữa.”

Phương Thanh Di ảm đạm nói, ánh nhìn Lâm Húc Dương như mang theo tia kỳ vọng.

Nghe xong, Lâm Húc Dương dùng sức bóp chặt tay, có lẽ đã hiểu được câu nói cuối cùng kia của Phương Thanh Di là muốn nói cho bản thân anh biết.

Lâm Húc Dương thầm hận bản thân vô dụng, không có năng lực để thay Phương Thanh Di chống đỡ cả bầu trời.

“Xin lỗi… tôi vội vàng quá, vì tôi tưởng cô với tên họ Diệp kia…”

Lâm Húc Dương gượng cười, không có nói hết. Anh giơ tay lên như muốn che giấu sự ngại ngùng này.

“Cậu nghĩ tôi thích anh ta chắc? Cậu lại nghe lời đồn trong công ty à? Nghĩ tôi nên thành đôi với anh ta?”

Phương Thanh Di cười hỏi.

“Haha… Đúng vậy, tôi lo mà…”

Lâm Húc Dương càng lung túng hơn, hận không thể tìm ra cái lỗ để chui xuống.

“Nên anh mới kiếm cớ đi vào, thấy hai chúng tôi thân mật nên anh ghen? Mà còn ghen hơi bị quá đà?”

Phương Thanh Di lén cười, hỏi.

“Làm gì có… Tôi đi tuần tra một lúc thôi, chấp hành công việc nhiệm vụ của bảo vệ!”

Lâm Húc Dương kiếm được cái cớ, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Phương Thanh Di.

Tuy không thừa nhận, nhưng anh cảm thấy nếu nhận rồi thì sẽ càng mất mặt hơn, Phương Thanh Di sẽ lại luôn mồm nói móc anh.

“Thôi đi, lần này sao không thừa nhận thế? Tôi có mù đâu mà không thấy lúc cậu ra khỏi đây, ánh mắt xanh cả lên kìa? Giống hệt lúc cậu nợ tiền công ty ấy!

Phương Thanh Di cười trêu.

“Ahaha… Tôi biểu hiện rõ ràng vậy sao?”

Lâm Húc Dương ngại ngùng gãi tai.

“Rõ ràng, không chỉ tôi mà anh Diệp cũng biết luôn. Lần sau đừng có tự cho mình thông minh mà làm vậy nhé, nếu không anh ấy ghi thù thì cậu sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Phương thanh di dặn dò một câu.

“Tôi không sợ. Chân trần không kén giày, tôi chỉ cần biết trong lòng cô có tôi là được.”

Lâm Húc Dương nói rồi xông tới, tựa hồ muốn đòi chút phúc lợi, đưa tay ra chần chừ muốn nắm lấy lòng bàn tay mềm mại của Phương Thanh Di, kéo cô về phía anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play