Sau 20 phút Sở Phi Dương rốt cục cuối cùng đã làm xong tất cả bài tập.

Lục Hạo Thành thấy vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng ngay sau đó, Sở Phi Dương còn chưa dọn sách vở vào cặp, đã ngửa đầu nhìn Lục Hạo Thành: “Cậu, mau đưa điện thoại cho cháu, hôm nay cháu còn chưa chơi pubg đâu.”

Lam Hân nhìn qua Lục Hạo Thành, lắc lắc đầu.

Lục Hạo Thành cũng hiểu ý cô, cũng đúng ý anh, anh cũng không muốn đưa điện thoại cho Sở Phi Dương.

Lục Hạo Thành chỉ chỉ đống bài tập: “Phi Dương, tự mình làm việc của mình, cất bài tập đã hoàn thành vào cặp Sách, kiểm tra xem có thiếu sót gì không.”

Sở Phi Dương vừa thấy, ngó lơ, dường như lại sắp ăn vạ.

“Cậu, không phải câu đã nói cháu làm xong bài tập liền trả lại điện thoại cho cháu sao?

Hiện tại đã làm xong rồi, cậu giúp cháu dọn đi.

Lúc cháu ở nhà trẻ, đều là người giúp việc giúp cháu dọn dẹp, cháu căn bản không cần phải dọn dẹp mấy thứ này.”

Sở Phi Dương coi đó là lẽ đương nhiên khiến Lục Hạo Thành nổi điên “Phi Dương, trong vòng ba phút, nếu không đem bài tập và hộp bút cất gọn vào túi xách, từ nay về sau, cháu đừng nghĩ sẽ được chạm vào điện thoại.”

“Cậu, di động là của cháu không phải của cậu, dựa vào đâu mà lấy điện thoại của cháu, mẹ cháu cũng sẽ không làm như vậy, cậu dựa vào cái gì?”

Sở Phi Dương vừa thây Lục Hạo Thành giữ lời trả lại điện thoại, lập tức nồi giận, vẻ mặt nghiêm trọng.

Lam Hân nói: “Phi Dương, cháu trước tiên đừng nghịch di động, đem bài học hôm nay ôn tập một lần đã.”

“Không cần, lúc đi học giáo viên đã giảng qua, không cần ôn tập lại một lần, ngày mai giáo viên sẽ giảng nội dung mới.”

Sở Phi Dương thà rằng đắm chìm trong game, cũng không muốn xem thêm một chữ.

“A…” Lam Hân hết nói nỏi.

Lam Hân biết, nếu còn tiếp tục như vậy, trong mắt đứa nhỏ này chỉ có trò chơi, làm sao có chuyện học hành nữa?

Cô đột nhiên nghĩ nghĩ, rồi nói: “Phi Dương, ở nhà cũng đã dùng hết đồ nhu yếu phẩm rồi, cháu cùng cô đi siêu thị mua đồ đi, ở cửa siêu thị có bán kẹo bông, còn có xiên mực nướng rất ngon, chúng ta cùng đi đi.”

Hiện tại chỉ có thể dời đi lực chú ý, để thằng bé từ bỏ thói quen dùng điện thoại.

“Mực xiên nướng?”

Sở Phi Dương nhìn Lam Hân, trong mắt có do dự.

Trước kia là do không có ai làm bạn, càng không ai cùng cậu đi dạo phó, một mình ở nhà không có việc gì làm, mới có thể chơi game, hiện tại có người dẫn ra ngoài chơi, đương nhiên cậu rất thích.

Sở Phi Dương vội ra cửa xỏ giày, “Cô, cậu, chúng ta cùng đi đi, cháu rất thích ăn xiên mực nướng, sau đó …. mua cho cháu một con búp bê vải, cao bồi của cháu bị hỏng rồi, còn phải mua con mới, đi siêu thị, cháu còn muốn mua kẹo cầu vồng.”

Lam Hân cười cười, cô xem như đã nhìn ra đứa nhỏ này, bình thường không ai cùng nó chơi, chắc là ở một mình rất cô đơn.

Anh em Tiểu Tuấn thì không giống vậy, cho dù Nhiên Nhiên không ở nhà, Tiểu Tuần cũng sẽ cùng em gái chơi, sẽ không để Kỳ Kỳ cảm thấy cô đơn, hoặc để em gái làm chuyện gì nguy hiểm.

Nhưng những gia đình chỉ có một đứa nhỏ, không có việc gì làm thì đa số trẻ con sẽ xem TV hoặc nghịch di động.

Lam Hân nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành đang ngồi bất động: “Lục Hạo Thành, anh không đi sao g?”

Lục Hạo Thành ngước lên tầng: “Lam Lam, chúng ta đều đi ra ngoài, máy đứa Tiểu Tuần phải làm sao bây giờ?”

Lam Hân cười cười: “Ba đứa nhỏ đều rất nghe lời, cho dù em không ở nhà, mấy cũng sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm, huống hồ thời gian buổi tối máy đứa đều dùng để học tập, sẽ không đi ra ngoài.Chúng ta trước tiên phải sửa thói quen xấu của Phi Dương, để thằng bé theo anh em Tiểu Tuần học hành, như vậy cũng không phải vất vả nữa, chị vừa mới trở về, còn bận chuyện làm ăn, cũng không có nhiều biện pháp, chúng ta đưa Phi Dương đi chơi, chia sẻ với chị ấy một chút.”

Lục Hạo Thành hiểu được ý cô, nhìn thoáng qua Sở Phi Dương đang vui mừng hớn hở, anh nói: “Lam Lam, vậy em chờ một lát, anh lên nói với mấy đứa Tiểu Tuấn một tiếng.”

“Vâng!”

Lam Hân đứng dậy đi đổi giày, Lục Hạo Thành rất nhanh đã đi xuống, hai người mang theo Sở Phi Dương cùng đi siêu thị.

Lam Tử Kỳ, Lam Tử Tuấn, Lam Tử Nhiên, ba đứa đứng ở cửa sổ, nhìn thấy mẹ mình mang theo Sở Phi Dương đi siêu thị.

Lam Tử Nhiên lắc đầu cười cười: “Nhìn qua Sở Phi Dương mê chơi game đã không phải trong thời gian ngắn, nếu muốn sửa lại, chỉ sợ mẹ phí công phí sức.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play