“Hừ! Cho nên, cháu muốn ở cùng cha, không muốn ở cùng mọi người, cha có thể vừa chơi game vừa dạy cháu làm bài tập, liếc mắt một cái liền nói cho cháu biết đáp án.”

Lam Hân vừa nghe vậy, đã biết chuyện không thể gấp gáp.

“Lục Hạo Thành, trước tiên qua ăn cơm đã, cơm nước xong rồi nói sau, kiên nhẫn dạy cho thằng bé, đầu tiên phải để nó tập trung cao độ, như vậy mới có thể học tốt.”

Lục Hạo Thành gật đầu, trong mắt ánh lên tia hy vọng, anh hy vọng sau bữa ăn, đứa nhỏ có thể làm tốt bài tập toán, chị anh trở về cũng an tâm hơn.

Cơm tối đã chuẩn bị xong, Nhạc Cẩn Nghiên cùng Lục Tư: Tư cũng không trở về ăn, nên mấy người ở nhà cũng bắt đầu ăn sớm.

Cơm nước xong xuôi, anh em Tiểu Tuấn tự trở về phòng đọc sách, chỉ có Sở Phi Dương bị Lục Hạo Thành bắt ở lại làm bài tập.

Lục Hạo Thành Sở Phi Dương đang lơ đãng, rất có kiên nhẫn nói: “Phi Dương, hiện tại bắt đầu làm bài tập toán, đem vở bài tập lấy ra.”

“AI”

Sở Phi Dương vừa nhìn thái độ của cậu, đã biết nếu mình thật sự không làm bài tập, chắc chắn sẽ không được chơi game.

Vì để được chơi game, cậu đành phải mở bài tập toán ra làm. . Truyện Dị Năng

Lục Hạo Thành nhìn thấy Sở Phi Dương cầm bút, cũng không chịu nhúc nhích, môn toán lớp một không có gì phức tạp, khi mới bắt đầu học chỉ là phép cộng trừ đơn giản..

“Phi Dương, làm nhanh lên.”

Lục Hạo Thành nóng nảy, đã ngồi ở đây gần một giờ, nếu dành để xử lý công việc, trong một giờ đã có thể giải quyết rất nhiều việc.

Sở Phi Dương đáng thương nhìn Lục Hạo Thành, “Cậu, cháu không biết tính.”

Lục Hạo Thành nghe vậy thiếu chút thì thổ huyết, “Sở Phi Dương, đây là phép cộng trừ một chữa số, cháu lại nói cháu không biết tính, giáo viên cháu đã dạy những gì?

Cháu đi học thế nào vậy?”

Sở Phi Dương ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, ngắng đầu nhìn Lục Hạo Thành, thay vì nhìn vở bài tập.

Ánh mắt Lục Hạo Thành như biển sâu không thấy đáy, lạnh thấu xương.

“Sở Phi Dương, đừng nhìn cậu, trên mặt cậu không có đáp án, hiện tại giơ mười ngón tay ra đếm, từ từ tính.”Giọng Lục Hạo Thành xem lẫn phẫn nộ.

Sở Phi Dương vừa nghe, gật đầu, nhìn thoáng qua ba cộng năm, lại gập ngón tay, “Cậu, bằng sáu.”

TẠO AC, ” Lục Hạo Thành ngắn người Đếm bằng đầu ngón tay còn sai được.

“Sở Phi Dương, cháu thật đúng là thiên tài.”

Sở Phi Dương nghe vậy liền vui vẻ cầm bút viết đáp án.

Lục Hạo Thành tháy vậy trong lòng sụp đỏ.

Giờ khắc này sao lại muốn khóc vậy chứ?

“Dừng tay.”

Lục Hạo Thành nhìn cái ngòi bút sắp rơi trên sách, lập tức kêu một tiếng.

Sở Phi Dương bối rồi: “Cậu, chẳng lẽ không đúng hả?

Không phải cậu vừa khen cháu là thiên tài sao?”

Lục Hạo Thành không biết phải nói gì, thằng bé này đúng là thiên tài.

Lam Hân nhìn tháy, bát lực lắc đầu, “Lục Hạo Thành, đừng mắng làm đứa nhỏ giật mình, anh phải có kiên nhẫn dạy nó, Phi Dương chưa hiểu, anh phải kiên nhẫn dạy nó tính toán chứ.”

Lục Hạo Thành bày ra vẻ mặt”anh dạy không nổi “, ngồi ở chỗ này hơn một giờ rồi, quả thật khổ quá mà.

Lam Hân vừa thấy, đã biết anh đang mát kiên nhẫn.

Cô ngồi xuống cạnh Sở Phi Dương, cười nói: “Phi Dương, cô dạy cháu, được không?”

“Vâng! Cô dịu dàng hơn cậu, cô là mỹ nữ, con muốn cô dạy.”

Sở Phi Dương cười tủm tỉm nhìn Lam Hân.

Lam HH hy vV ” Cô không hiểu trẻ con thời đại này rốt cuộc nghĩ như thế nào…

Lục Hạo Thành lại trợn trắng mắt.

Việc dạy trẻ con làm bài tập về nhà thật tốn sức, anh có chút tức giận nhưng cũng không rời đi mà nhìn chằm chằm Sở Phi Dương học hành.

Lam Hân ngồi cạnh Sở Phi Dương _, nhìn thấy công thức tính toán, cầu ngón tay thằng bé chậm rãi tính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play