Chẳng biết đã qua bao lâu, lúc này Long Huyền lờ mờ như nghe thấy ai đó đang gọi bản thân. Hắn chầm chậm mở ra hai mắt, xuất hiện trước mắt là một thân ảnh nhỏ nhắn đang luôn miệng gọi, bàn tay bé bé kia thì đang lay lay hắn.

“Công tử ca ca, dậy đi, dậy đi…”

Đưa tay dụi dụi mắt, Long Huyền lúc này mới lên tiếng hỏi.

“Song Nhi, không cần gọi nữa, ta đã dậy rồi, muội tìm ta có chuyện gì vậy?”

“Là lão gia cho gọi công tử qua đó, công tử không nhớ lão gia nói tối nay có chuyện cần nói cho công tử sao?”

Long Huyền sực tỉnh, liếc mắt ra ngoài trời, giờ đây thái dương đã lặn từ lâu, đèn đuốc cũng đã thắp sáng hết cả rồi.

Long Huyền có hơi ngượng, cảm thấy không có ý tứ, lại hỏi tiếp: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Cũng gần ba canh giờ rồi đó công tử ca ca, người nhanh chóng rời giường đi, lão gia còn đang chờ người đó.” Song Nhi nhu thuận đáp, đồng thời cô bé cũng đã mang nước sạch từ trước đó vào cho Long Huyền rửa mặt, thực sự là rất chu đáo.

Long Huyền cảm thấy có chút không được quen, dù sao ở kiếp trước hắn cũng chưa từng được người khác hầu hạ bao giờ, bất quá cảm giác được làm công tử cũng không tệ lắm.

Thu thập một chút, Long Huyền nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì, hắn nhớ rõ lúc bản thân dùng hết sức đứng dậy thì trong nháy mắt đó như có thêm một loại lực lượng trợ giúp bản thân, chẳng lẽ đó là tinh thần lực của ta sao.

Đúng vào lúc này, trong đầu hắn lóe lên mấy hàng chữ, trên cùng là năm chữ vô cùng to lớn đang phát sáng.

“Vô định tinh thần điển.”

Long Huyền lẩm bẩm năm chữ này, ngay sau đó hắn lại nhìn thấy mấy dòng chữ nhỏ khác cũng dần hiện lên trong đầu của mình.

“Thiên không vô tận

Vô lượng tinh thần

Tinh hải vô ngần,

Ngân hà vô hạn

Vũ trụ vô biên…”

Còn chưa kịp xem thử bộ công pháp này là gì thì lúc này Song Nhi đã kéo tay hắn đi ra ngoài, bất đắc dĩ Long Huyền chỉ có thể gác lại ở đó, lúc sau có thời gian lại từ từ nghiên cứu.

Một đường cùng Song Nhi vừa cười vừa nói đi đến thư phòng, tới nơi Song Nhi cũng không bước vào mà theo Lan bà bà đi ra hậu viện. Lúc này nhìn trong thư phòng chỉ có một người Long Vô Tâm đang lẳng lặng chờ đợi, Long Huyền hít một hơi thật sâu bước vào rồi đóng cửa lại.

“Phụ thân, Huyền nhi tới rồi.”

Lúc này Long Vô Tâm mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Long Huyền vừa mới tới gật gật đầu mà nói.

“Ừm, ngồi đi.”

Ánh mắt Long Vô Tâm nhìn vào khoảng không, phảng phất đang nhớ lại chuyện cũ, Long Huyền cũng không hề thúc giục hắn, chỉ yên lặng ngồi tại một bên chờ đợi. Sau nửa ngày, lúc này Long Vô Tâm mới hít sâu một hơi, chầm chậm lên tiếng.

“Huyền nhi, ngươi biết vi phụ gọi ngươi tới đây là muốn nói chuyện gì sao?”

Long Huyền ngẫm một chút rồi lên tiếng đáp lại.

“Long gia chủ mạch?”

Long Vô Tâm nghe vậy cũng gật gật đầu, ánh mắt nhìn vào nơi xa xăm, trên mặt Long Vô Tâm bây giờ cũng hiện một chút đau thương, lại càng nhiều hơn là căm hận cùng phẫn nộ.

“Chúng ta vốn chính là người nhà họ Long, gia gia của ngươi năm đó chính là gia chủ của Long gia.”

Ngừng một chút, Long Vô Tâm lại tiếp tục: “Gia gia ngươi có ba người nhi tử, chính là Long Càn, Long Khôn cùng với ta.”

Nghe tới đây Long Huyền có chút nghi hoặc, nếu nói như vậy đích xác bọn hắn cùng với Long gia có ngọn nguồn sâu xa, thế nhưng đã xảy ra chuyện gì?

“Mười năm trước, Long thành vốn không gọi là Long thành mà gọi là Huyền thành, nơi đây do ba đại gia tộc tọa chấn chính là Long gia, Chu gia cùng Trần gia.”

“Năm đó, ta là nhi tử nhỏ nhất của gia gia ngươi, Long Phàm, trong ba người nhi tử, Long Càn và Long khôn là con của vợ cả, còn ta là con của vợ lẽ, thế nhưng ta lại là người có thiên phú tu luyện cao nhất, lúc đó khi ta mới 18 tuổi đã sớm có tu vi Võ Sư đỉnh phong, gia gia ngươi lại càng là một vị Võ Tông cảnh cường giả.”

Long Huyền sớm đã không còn là một kẻ không biết gì về tu luyện giới, hắn nghe được Long Vô Tâm từ khi 18 tuổi đã là một vị Võ sư đỉnh phong thì kinh ngạc vô cùng, phải biết là rất nhiều người chín tuổi vẫn chưa hề đạt tới tam tinh nhập vi, cho dù năm đó Long Vô Tâm sớm đạt được cảnh giới này, vậy y cũng chỉ dùng vẻn vẹn 9 năm từ nhập vi tam tinh đột phá tới cửu tinh Võ sư, hơn nữa còn là một vị 18 tuổi cửu tinh võ sư.

Nhưng rất nhanh Long Huyền chú ý đến một vấn đề, Long Vô Tâm hiện tại đã gần 30, thế nhưng tu vị lại chỉ còn là bát tinh Võ sư, hơn nữa Long Huyền nhớ được trong giấc mộng mà bản thân từng nhìn thấy, Long Vô Tâm rõ ràng tu vi khi đó chỉ có thất tinh nhập vi mà thôi. Phảng phất như biết Long Huyền đang nghĩ gì, Long Vô Tâm lại tiếp tục nói.

“Tuy ta cùng hai huynh đệ Long Càn, Long Khôn chẳng mấy thân thiết gì, nhưng dù sao cũng là cùng một cha đẻ ra, cũng không hề đề phòng bọn hắn… lần đó ta muốn bế quan tham ngộ Long Đạo cảnh để làm chuẩn bị cho việc đột phá Võ Tông, nhưng thật không nghĩ tới, thế gian này lại có những loại người lòng lang dạ sói như vậy…”

Từ trên người Long Vô Tâm lúc này sát khí khó mà kìm được phóng ra, Long Huyền ngồi cạnh đó cũng có chút bị ảnh hưởng, bất quá hắn không hề sợ hãi, trong lòng hắn cũng có chút suy đoán, nhưng vẫn chỉ im lặng ở một bên lắng nghe.

“Hóa ra hai kẻ cầm thú kia sớm đã nhắm đến cái ghế gia chủ, hơn nữa tên khốn kiếp Long Khôn kia còn dám nhằm vào Mai Mai, khi đó Mai Mai thế nhưng đã là vị hôn thê của ta, chính là em dâu của hắn a…” Càng nói cơn tức giận càng khó mà cất giấu, Long Vô Tâm như gằn từng chữ mà nói ra, hiển nhiên những năm này mối thù hận kia đã cất sâu trong lòng hắn rất lâu rồi.

“Bọn hắn sợ ta đột phá cảnh giới Võ Tông, gia gia ngươi sẽ truyền vị trí gia chủ cho ta, chính vì vậy mà trong khi ta bế quan, Long Càn giả vờ nói giúp ta hộ pháp ai ngờ sau lưng lại rắp tâm hại người, còn Long Khôn thì khống chế Mai Mai, làm cho hai nhà Long, Trần xích mích hiểu lầm mà giao chiến.”

Long Huyền vẫn chỉ lẳng lặng ngồi nghe, trong lòng hắn cũng là lửa giận vô cùng, nhớ lại bộ dáng của Long Lạc, quả thực là cha nào con nấy, đều là một đám rác rưởi.

Long Huyền: “Một lũ cầm thú.” Tuy những kẻ đang được kể đến theo bối vị đều là trưởng bối của Long Huyền thế nhưng hắn không nhịn được mà mắng một câu.

Long Vô Tâm: “Làm sao chỉ là cầm thú, bọn hắn vốn là mất hết nhân tính, súc sinh cũng không bằng, sau khi hại ta cùng Mai Mai, bọn hắn lên kế hoạch hạ độc gia gia ngươi, liên hợp với bọn thổ phỉ tận diệt Trần gia, trong lúc nguy cấp nếu không phải Trần gia gia chủ, cùng gia gia ngươi liều mạng cứu giúp thì cha cùng mẫu thân ngươi sớm đã chết rồi.”

“Thế nhưng dù cho có chạy thoát, tu vi của ta cùng mẹ ngươi khi đó vì trúng độc sớm đã rơi từ Võ sư xuống nhập vi kì, để có thể trả thù, chúng ta chỉ có thể trốn đi thật xa để tu luyện, không nghĩ tới trốn được 10 năm, giờ đây Long gia đã tìm tới cửa rồi.”

Hiểu được toàn bộ câu chuyện, Long Huyền cùng Long Vô Tâm lúc này cả hai đều lặng yên không nói, sau một lúc lâu Long Vô Tâm giờ đây mới thu thập xong tinh thần, đã không còn căm hận, phẫn nộ như ban nãy, hắn yêu thương nhìn lấy Long Huyền.

“Huyền nhi, trong lúc này, ngươi phải cẩn thận một chút….”

“Dù Long gia mạnh đến mức nào, nếu bọn hắn muốn động tới hai mẹ con các ngươi, trước hết phải bước qua xác của ta đã.”

“Phụ thân…”

Khóe mắt đỏ hoe, Long Huyền đương nhiên không phải trẻ nhỏ vô tri, hắn hoàn toàn hiểu được tất cả những lời của Long Vô Tâm vừa nói. Trong nháy mắt đó hắn mới thật sự cảm thấy thực lực quan trọng như thế nào, nếu như Long Vô Tâm đủ mạnh thì giờ đây kẻ bị trả thù phải là đám người Long Càn, Long Khôn chứ không phải là trốn đông trốn tây, lo sợ bị tìm thấy.

Cũng không phải nói Long Vô Tâm đang sợ hãi, hắn sở dĩ những năm này dằn thù hận chôn sâu trong lòng, cũng chỉ vì bên cạnh hắn còn có Mai phu nhân cùng Long Huyền, Long Vô Tâm hiểu rất rõ bằng bát tinh Võ sư vẫn chưa đủ để trả thù Long gia, hiện tại Long gia thế nhưng là bá chủ của Long thành, mạnh hơn 10 năm trước rất nhiều, do đó Long Vô Tâm chỉ có thể nén hận mà cố gắng tu luyện. Hắn dù có chết cũng không sợ, nhưng hắn mà chết sẽ liên lụy đến vợ và nhi tử.

Ngay khi Long Huyền đang muốn hỏi Bạch lão xem có cách nào hóa giải nguy cơ lần này hay không, thì Lan bà bà đã gấp rút chạy tới, bà vô cùng lo lắng mà gõ cửa, giọng nói cũng rất gấp.

“Lão gia, lão gia mau cứu Song Nhi… có kẻ xấu nhân lúc trời tối bắt Song Nhi đi mất rồi.”

Long Vô Tâm lúc này nghe thấy như thế nhất thời nổi giận vô cùng, phất tay một cái cánh cửa tự động mở ra. Vụt, một đạo gió cuốn Long Vô Tâm đã nhảy tới trước cửa, hỏi.

“Lan di, kẻ đó tu vi thế nào, đã chạy hướng nào rồi?”

Long Vô Tâm nghe thấy kẻ kia bỏ chạy cũng đoán người đó có tu vi thấp hơn bản thân, do đó muốn nhanh chóng hỏi phương hướng để đuổi theo, biết đâu còn có thể đuổi kịp cứu được Song Nhi.

Sau khi xác nhận được phương hướng, Long Vô Tâm thoắt mình mấy cái đã biến mất trong màn đêm.

Lúc chỉ còn lại Long Huyền cùng với Lan bà bà ở lại, Long Huyền bây giờ mới lên tiếng, hỏi.

“Bà bà, phụ thân đã đuổi theo rồi, người bình tĩnh một chút nói cho ta biết kẻ kia là ai, tu vi như thế nào?”

Lan bà bà nghe vậy thì nhìn về phía Long Huyền vừa lên tiếng hỏi, bấy giờ nàng cũng đã bớt lo lắng một chút, sau đó mới lên tiếng đáp.

“Thiếu công tử, ban nãy ta cùng Song Nhi đang ở hậu viện lấy nước, đột nhiên có kẻ bịt mặt lao tới tập kích, thân thể thon dài, tu vi của hắn hẳn là tam tinh Võ giả, vốn là lão thân có thể đối phó được, thế nhưng hắn nhân lúc trời tối mà đánh lén, làm ta không phản ứng kịp, liền bắt Song Nhi mang đi mất.”

Nghe tới đây Long Huyền đã có thể đoán ra người bịt mặt kia là ai, chắc hẳn chính là kẻ đồng bọn lúc trước tiến đến khi Long Huyền đang giằng co với đám người Long Lạc.

Long Huyền lúc này mới nhìn qua Lan bà bà, nói ra.

“Bà bà tu vi của người như thế nào?”

“Lão nô hiện tại là tam tinh võ giả.”

Gật gật đầu, Long Huyền cũng không nói gì nữa liền nhanh chóng lao thẳng ra ngoài, trong lòng thì gấp gáp gọi Bạch lão.

“Sư phụ, sư phụ, giúp ta tìm Song Nhi, đám cầm thú kia chuyện gì cũng làm ra được, ta nhất định phải cứu nàng về.”

“Ra khỏi cửa, tiến về hướng bắc…”

Linh hồn của Bạch lão hiển hiện, gương mặt của hắn vốn rất trắng, bây giờ tuy còn có chút tái nhợt nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi, sở dĩ có thể nhanh như vậy tìm ra được hướng đi của kẻ địch cũng là nhờ tinh thần lực của Bạch lão quá mức cường đại.

Tuy hắn không thể sử dụng quá nhiều tinh thần lực, nhưng trong khuôn viên tiểu viện Long gia thì khắp mọi nơi đều nằm trong tầm mắt của hắn, ban nãy khi kẻ bịt mặt kia bắt cóc Song Nhi, Bạch lão sớm đã phát hiện, đang định nói cho Long Huyền thì Lan bà bà đã tới trước cửa rồi, Long Vô Tâm cũng đang đuổi theo về hướng này, hẳn sẽ đuổi kịp kẻ thù mà thôi. Do đó Bạch lão mới để cho Long Huyền mạo hiểm đuổi theo, trong trường hợp nguy hiểm hắn sẽ ra tay trợ giúp.

“Thiếu công tử, hiện tại có kẻ xấu nhắm vào chúng ta, bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm, ngươi muốn đi đâu?”

Lan bà bà lo lắng nói ra, hiển nhiên Long Huyền đang hướng ra ngoài đi tới làm bà không yên tâm chút nào.

Long Huyền cũng không hề quay đầu lại, đáp: “Cứu người!”

Lan bà bà cũng không biết làm thế nào để ngăn hắn lại, chỉ đành thở dài rồi nhanh chóng đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play