Sau khi bước vào trong phòng, Long Huyền nhìn sắc trời, từ giờ đến tối vẫn còn một đoạn thời gian. Long Vô Tâm gọi hắn qua bảo có chuyện cần nói, hẳn là có liên quan đến chuyện của đám người Long gia. Quả thực hiện tại Long Huyền rất muốn biết sự tình về Long gia là như thế nào, từ nét mặt của những người ở đại sảnh lúc nãy và lời nói của Bạch lão, hẳn là đám người của Long gia chủ mạch kia cùng với gia đình hắn có thù, hơn nữa đối phương còn rất mạnh.

Nghĩ nghĩ một hồi, Long Huyền quyết định không nghĩ tiếp nữa, việc quan trọng nhất đối với hắn bây giờ là phải làm cho bản thân trở nên mạnh hơn, ít nhất là có một chút thực lực để bảo vệ bản thân. Lúc này Long Huyền mới quay qua nhìn Bạch lão, hỏi.

“Sư phụ, bây giờ làm cách nào đệ tử mới có thể tu luyện tinh thần lực?”

Nghe vậy, Bạch lão nhìn hắn, cũng không lập tức trả lời vấn đề mà Long Huyền đưa ra, y chỉ phun ra ba từ.

“Đứng cho vững.”

Trong lúc Long Huyền còn đang không hiểu ý nghĩa câu nói này là gì thì ngay lúc này, chợt một áp lực kinh khủng đè hắn sụp xuống, trong nháy mắt đó Long Huyền không hề có một chút phòng bị nào mà đổ gục trên sàn nhà, quỳ một gối xuống, hai bàn tay chống lên mặt đất, lúc này hắn có cảm giác như hít thở thôi cũng thật khó khăn, nhịp tim tăng cực nhanh, tâm thần hoảng loạn. Giờ khắc này, ở trước mặt hắn đã không phải là Bạch lão lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng dễ gần như thường ngày, giờ đây Long Huyền cảm giác rất rõ ràng, trước mặt mình Bạch lão tuy vẫn như vậy, không hề có chút khí thế nào toát ra, tựa như một người bình thường mà thôi, nhưng mắt hắn nhìn không thấy không có nghĩa là không cảm nhận được, Bạch lão lúc này đã trở nên đáng sợ vô cùng.

Đúng, phải nói là rất đáng sợ, đáng sợ đến mức Long Huyền chỉ nhìn thôi cũng khiến cho toàn thân run rẩy, sự sợ hãi phát ra từ tận sâu trong linh hồn, lúc này hắn tin chắc rằng nếu Bạch lão muốn giết hắn đi chăng nữa thì hắn cũng khó có thể phản kháng được, đây là tinh thần lực sao, là sức mạnh của linh hồn sao, thực là quá kinh khủng.

“Đứng dậy mau.”

Giọng nói của Bạch lão vẫn vậy, thanh âm không có chút nào biến đổi, chỉ là lúc này âm thanh của y đã mang theo một sự uy nghiêm, khiến người khác không dám làm trái.

“Yếu đuối như vậy, chỉ là đứng vững cũng không làm được, chẳng lẽ sau này gặp người khác ngươi cũng sẽ quỳ gối như vậy sao? Gặp kẻ thù toát ra địch ý với ngươi, ngươi cũng sẽ run rẩy như vậy sao? NGƯƠI LÀ PHẾ VẬT SAO?”

Những lời cuối cùng Bạch lão gằn từng chữ như quát lên, chấn động thẳng vào sâu trong đầu Long Huyền, luồng uy áp vô hình như lại tăng lên vài phần. Tưởng như lúc đầu tạo uy áp đã làm cho Long Huyền không đứng nổi, bây giờ Bạch lão còn tăng thêm cũng quá tàn nhẫn, thế nhưng không ai thấy được tận sâu nơi đáy mắt của y đang chứa đựng một vẻ mong chờ.

Hiển nhiên, uy áp vô hình lúc này chính là do Bạch lão dùng tinh thần lực tạo ra để Long Huyền trải nghiệm được sức mạnh của tinh thần lực, hắn cũng đang thử thách Long Huyền. Hắn rất hy vọng Long Huyền sẽ không đầu hàng trước sức ép như thế này, quả thực đến giờ phút này Bạch lão chỉ còn hy vọng mà thôi, hắn có chút hối hận, vừa rồi bản thân có vẻ như đã thi triển ra uy áp quá lớn, nhưng nếu bây giờ giảm đi uy áp thì tất cả sẽ thành công cốc.

Long Huyền hiển nhiên không phát hiện ra được sự chờ mong của Bạch lão, những tiếng quát của sư phụ làm cho hắn càng thêm run rẩy, nhất là những lời cuối cùng kia, nó như nổ ầm lên trong đầu của Long Huyền, ta là “phế vật” sao?

Hiển nhiên câu khích tướng của Bạch lão tác động rất lớn đến Long Huyền, hắn liên tục hỏi bản thân, uy áp đã tăng thêm, hai mắt Long Huyền có chút mờ đi, đầu đau đớn như sắp nứt ra, hắn cắn chặt môi đến mức sắp chảy ra máu rồi, hai bàn tay nắm chặt lại, chống trên mặt đất.

Ngay lúc này trong linh hồn Long Huyền có một luồng tinh thần lực bùng lên giúp hắn có thêm chút sức lực để có thể chống đỡ lại uy áp mà Bạch lão đang đè xuống người hắn, trong nháy mắt đó Long Huyền cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, mồ hôi đang tuôn như mưa, tinh thần vẫn mỏi mệt vô cùng, thế nhưng hắn không muốn quỳ nữa, phải đứng dậy, nhất định phải đứng dậy được.

“Aaa—”

Gầm nhẹ một tiếng, Long Huyền cắn chặt răng, gồng mình đứng thẳng dậy, lúc này toàn thân hắn hiện ra từng vòng từng vòng khí phồng lên, chính xác là những đoàn bạch khí mà trước đây Bạch lão đánh vào trong người Long Huyền để phong ấn lại hình dạng biến thân của hắn.

Giờ phút này, Long Huyền đã đứng thẳng người dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch lão, đặc biệt là giờ đây đôi mắt kia đã đỏ như máu. Tuy thân thể hắn không có hiện lên từng đạo huyết văn nơi khóe mắt, tóc cũng không có dài ra như lần đầu biến thân, thế nhưng khuôn mặt lạnh lẽo cùng đôi huyết nhãn kia cũng đủ khiến cho Long Huyền bây giờ trở nên yêu dị vô cùng.

Nguyên nhân hắn không hoàn toàn biến thân được có lẽ là do phong ấn của Bạch lão vẫn còn tác dụng, huyết nhãn hiện ra hẳn là nhờ lực lượng tinh thần vừa bộc phát trong cơ thể, Long Huyền chỉ cố gắng đứng thẳng được một thời gian ngắn ngủi mà thôi. Chỉ trong nháy mắt bùng phát ra tinh thần lực làm cho Long Huyền như trở nên kiệt sức, ngã về phía sau mà ngất đi, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hình như Long Huyền đã thấy Bạch lão nở nụ cười.

Đúng vậy, Bạch lão vô cùng vui mừng, ngay khi Long Huyền có thể đứng thẳng, đối diện ánh mắt với hắn thì cũng đã vượt qua mong đợi của hắn rồi, lúc này uy áp triệt tiêu đi, không phải gánh vác chút sức nặng nào nữa, Long Huyền đương nhiên là mệt mõi mà ngất đi, chuyện này giống như một người đã thức trắng vài đêm nên cảm thấy buồn ngủ vậy.

Nhanh chóng đỡ lấy Long Huyền, tránh để cho hắn ngã xuống, Bạch lão từ từ đưa Long Huyền về tới trên giường, hôm nay Long Huyền đã liên tục chiến đấu với yêu thú, đối phó với đám người Long gia chủ mạch, hiện tại lại trải qua tinh thần uy áp của hắn, cũng nên nghỉ ngơi một chút mới hồi phục được.

Sắc mặt của Bạch lão lúc này tuy là dạng linh hồn, nhưng cũng có chút trở nên tái nhợt đi trông thấy, hiển nhiên lời hắn nói cũng không phải giả, tinh thần lực của hắn dùng một chút thì sẽ ít đi một chút, thế nhưng dù tái nhợt như vậy trên gương mặt tuấn mỹ kia vẫn hiện lên nét tươi cười.

Bạch lão chính là người rõ nhất, ban nãy uy áp hắn thể hiện ra đối với một tu sĩ nhập vi kì là kinh khủng như thế nào. Đừng nói Long Huyền chỉ là một tên tam tinh nhập vi tiểu tu sĩ, dù cho có là tu luyện giả cảnh giới võ giả đỉnh phong đối diện với luồng tinh thần uy áp ban nãy chắc chắc chỉ có nước nằm co quắp trên mặt đất mà run rẩy.

Đương nhiên với khả năng của Bạch lão dùng cường độ tinh thần lực ban nãy ép một tên có tu vi võ giả đỉnh phong hóa điên hoặc thậm chí giết chết cũng không phải chuyện khó. Điều này càng chứng minh ý chí cùng tinh thần của Long Huyền bất phàm, hắn bản thân chính là một người xuyên không, tinh thần lực mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, cũng phải nói tới Bạch lão ban nãy tạo ra uy áp tuy mạnh nhưng lại không hề có sát ý, từ đó vừa có tác dụng ma luyện đối với Long Huyền, vừa không gây hại cho hắn.

Tuy có rất nhiều cách khác nhẹ nhàng hơn để Long Huyền có thể tiếp cận được với tinh thần chi lực, thế nhưng Bạch lão vẫn là chọn cách thô bạo như vậy, bất quá phải công nhận cách này thật sự là tác dụng nhanh vô cùng.

Sau khi đỡ Long Huyền nằm ngay ngắn trên giường, Bạch lão đang định đưa ngón tay truyền công pháp tinh thần lực cho hắn. Thế nhưng vào lúc này Bạch lão lại có chút do dự, thật sự mà nói trong hai bộ công pháp tinh thần mà hắn đang giữ, có một bộ chính là bản thân hắn đã từng luyện qua, do đó nếu dạy cho Long Huyền sẽ rất dễ để chỉ điểm hắn lĩnh ngộ.

Một bộ khác chính là lúc tu vi Bạch lão đã cao, trong một lần tình cờ mà có được, với ánh mắt của hắn lúc đó ngay lập tức có thể nhận ra bộ công pháp tinh thần này có phẩm cấp còn cao hơn cả công pháp mà hắn tu luyện trước đó, nhưng lúc đó Bạch lão cũng không hề tu luyện công pháp này, bởi vì công pháp này là một công pháp tàn khuyết không đầy đủ, lại khó lĩnh ngộ vô cùng, bằng vào tu vi tinh thần lực của Bạch lão lúc bấy giờ, tu luyện một bộ tinh thần lực công pháp tàn khuyết cũng không mang lại chút tác dụng nào, hơn nữa nếu thật sự luyện sẽ tốn rất nhiều thời gian. Bất quá, do đây thật sự là một công pháp vô cùng lợi hại, nên Bạch lão dù không luyện nhưng cũng không nỡ bỏ đi.

Đắn đo một lát, lúc này Bạch lão như nghĩ đến chuyện gì, hắn nhanh chóng làm ra quyết định, đưa ngón tay điểm nhẹ lên trán của Long Huyền, truyền cho hắn một bộ tinh thần pháp quyết.

Lúc này từng đạo ánh sáng nhu hòa từ ngón tay của Bạch lão truyền thẳng vào trong đầu Long Huyền, lúc này tên của bộ công pháp cũng dần dần hiện lên trong tâm trí của hắn.

“Vô định tinh thần điển.”

Cùng với tên công pháp từng dòng pháp quyết cũng lờ mờ hiện ra…

“Thiên không vô tận

Vô lượng tinh thần

Tinh hải vô ngần,

Ngân hà vô hạn

Vũ trụ vô biên…”

“Cộc, cộc”

“Công tử, Song Nhi xin phép vào nha?”

Ngay lúc Bạch lão truyền công pháp xong xuôi thì ngoài cửa lại có tiếng động vang lên, hóa ra là Song Nhi đang gõ cửa. Cô bé ban nãy nghe được tiếng gầm nhẹ của Long Huyền nên tò mò muốn sang xem thử, nàng rất quan tâm vị công tử này nên dù bản thân vừa đi xa về còn đang mệt mõi rả rời, nhưng là vẫn muốn qua chăm sóc cho Long Huyền.

Sau một lúc vẫn không thấy bên trong trả lời, Song Nhi lễ phép nói một tiếng rồi mở cửa đi vào, Bạch lão thấy vậy cũng không để ý lắm, hắn trực tiếp tiến vào Hắc Bạch ngọc châu, dù sao ban nãy sử dụng tinh thần lực khiến hắn cảm thấy có chút mệt cần nghỉ ngơi một chút.

Lúc tiến vào bên trong ngọc châu, trong đầu Bạch lão lóe lên suy nghĩ, Vô định tinh thần điển có tàn khuyết, lại khó mà học được, không biết tiểu tử này có thể mang tới bất ngờ cho ta hay không.

Song Nhi vào bên trong thấy Long Huyền đã ngủ rồi, cũng không có gì khác lạ, cho nên cô bé chỉ lại xem xét Long Huyền một chút, giúp hắn chỉnh lại tư thế ngủ, đắp thêm chăn rồi, cũng mỉm cười nhẹ nhàng quay về phòng.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play