#tien161099

Trong trí nhớ của cậu, Tần Tư Hoán lúc nào cũng táo bạo và mạnh mẽ, tung tăng nhảy nhót như là một con chó điên. Lộ Chỉ chưa từng gặp Tần Tư Hoán bị bệnh bao giờ, cũng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng yếu ớt của hắn như vậy.

Kiều Định để cậu vào phòng sau đó đóng cửa lại, trong phòng bệnh rất tối và yên tĩnh.

Tần Tư Hoán đã truyền một bình nước biển lớn, chỉ còn một ít nữa là truyền xong.

Lộ Chỉ kéo ghế, ngồi cạnh mép giường, cậu hơi nghiêng người về phía trước, vươn tay sờ sờ trán của Tần Tư Hoán.

Còn hơi nóng, vẫn chưa hạ nhiệt.

Cậu đang chuẩn bị rút tay về, Tần Tư Hoán đang nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt. Đôi mắt hẹp dài kia bây giờ mang theo vài phần mê man, bởi vì bị nghẹt mũi, hít thở cũng có chút khó khăn, hắn nhìn theo cánh tay nhìn về phía mặt của Lộ Chỉ.

Lộ Chỉ nâng mặt, "Anh tỉnh."

Hắn dùng câu trần thuật để trả lời, bình bình đạm đạm ba chữ, Tần Tư Hoán vẫn bìmh thường, trong cổ họng phát ra một tiếng: "Ừ."

"Muốn uống nước không." Lộ Chỉ thu tay về, mắt nhìn thấy đôi môi khô gầy của hắn, trong lòng giận đến không chịu được, giận đến không biết phải làm sao, tại sao không biết chăm sóc mình như vậy.

Tần Tư Hoán gục đầu vào cái gối mềm mại màu trắng, cong môi lắc đầu như một người ngốc, có lẽ vẫn còn nóng nên cả người không tỉnh táo cho lắm: "Lộ Chỉ, anh lại mơ thấy em."

"Sao anh ngốc như vậy." Lộ Chỉ trợn mắt nhìn hắn, trong lòng tức giận không thôi, nói chuyện cũng thô lỗ: "Không phải mơ."

Đôi mắt Tần Tư Hoán phản chiếu ánh sáng của ánh đèn, nhìn chằm chằm vào Lộ Chỉ, hồi lâu mới nói: "Gần đây em đang bận cái gì."

Chủ đề thay đổi hơi nhanh.

Lộ Chỉ chưa phản ứng kịp, mở miệng: "Hả?"

"Điện thoại cũng không gọi cho anh, WeChat cũng không trả lời, video cũng không nhận, nhắn tin cũng không thèm nhắn." Tần Tư Hoán nhìn cậu, hừ một tiếng: "Em căn bản là không thương anh."

Mấy lời này giống như một viên đá nhỏ bỗng chốc bay vào não của Lộ Chỉ, trực tiếp ngăn cản suy nghĩ của cậu, "Em, em không có không thương anh?"

Người đàn ông nói, đôi mắt đen láy bỗng nhiên sáng ngời, cong môi liếc mắt nói, "Em đã quen lừa gạt người khác, lúc nào cũng có thể tìm được một đống lý do."

Lộ Chỉ: "???"

Lộ Chỉ có chút choáng váng, "Tần --"

"Em câm miệng." Tần Tư Hoán trong con ngươi đầy tơ máu, dưới mắt còn có màu xám nhạt, giống như là thức khuya vậy, giọng điệu của hắn rất bá đạo, "Em cho rằng anh không chơi điện thoại giống như mấy ông già hả? Bên trong điện thoại anh cũng có tải Weibo, anh còn đăng ký một cái tài khoản để theo dõi em, em có thời gian đăng Weibo, mà không có thời gian nói chuyện với anh."wattpadtien161099

Lộ Chỉ: "......"

Tần Tư Hoán như con nít ba tuổi, là từ đâu mà ra?

Người đàn ông nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu, quay lưng về phía Lộ Chỉ, giọng mũi nặng nề nói: "Em là đồ lừa đảo. Em nói muốn sinh con cho anh, nói tốt với anh cả đời em cũng không có làm."

Từng câu từng chữ như muốn đâm vào tim của Lộ Chỉ, mệt mỏi thở dài, Lộ Chỉ gọi hắn: "Chú --"

Tần Tư Hoán hoàn toàn không nghe cậu nói, tự nhủ: "Kể cả kem dưỡng da tay em đưa cho anh cũng là cho người khác còn dư lại, em một chút cũng không tốt với anh. Anh không muốn nhìn thấy em, nằm mơ cũng không muốn."

Giọng của người đần ông rất bá đạo còn mang theo giọng mũi, nói như thế này chẳng khác gì đang khóc. Giống như là Tần tổng đế vương lúc bình thường sao, quả thật là hai người khác nhau.

Lộ Chỉ chậm rãi hít một hơi.

Tần Tư Hoán lại nói: "Khi nào anh tỉnh lại, anh sẽ bắt em trở về, đưa về biệt thự, tìm người canh chừng. Ngoài anh ra ai cũng không nhìn thấy em."

Lộ Chỉ khóe miệng co giật. Người này, ngay cả lúc bị bệnh, vẫn giống như bị bệnh thần kinh.

Lộ Chỉ chưa từng thấy ai, ai thích một người, cả ngày hâm dọa nhốt người ta lại.

"Anh xem em còn cố tình không quan tâm anh nữa không." Hơn nửa ngày, Lộ Chỉ lại nghe được giọng nói thầm của người đàn ông.

Cậu từ ghế trên đứng lên, ngồi xuống đầu giường, cởi giày, co chân ngồi ở trên giường.

Tần Tư Hoán vẫn nhắm mắt như đang ngủ.

Lộ Chỉ không hiểu lắm mấy lời hắn vừa nói, là nói mớ trong mơ, hay là cố tình nói cho cậu nghe. Mấy lời này toàn là lên án cậu a.

Hai tay cậu ôm đầu gối, hai chân khép lại, cằm đặt trên đầu gối, tay phải sờ lên mặt vươn đầy nước mắt của Tần Tư Hoán.

Ngón tay người đàn ông rất lạnh, cảm nhận được nhiệt độ, mở mắt.

Đôi mắt hắn đờ đẫn, nét mặt còn buồn ngủ.

Lộ Chỉ khép lòng bàn tay, nắm chặt bốn ngón tay của hắn mắt nhìn Tần Tư Hoán, bốn mắt nhìn nhau, cậu phát hiện khóe mắt người đàn ông ươn ướt như sắp khóc đến nơi.

Cậu thả lỏng một tay, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên khóe mắt của Tần Tư Hoán, gọi hắn: "Tần Tư Hoán."

"Hả?" Tần Tư Hoán dụi đầu vào lòng bàn tay của cậu, giống như rất thích khi được cậu sờ như vậy, giọng nói rất dễ chịu.

Lộ Chỉ hỏi: "Tại sao không nói cho em biết anh bị bệnh? Cũng không nghe điện thoại của em?"

"Sợ em lo lắng, ảnh hưởng đến việc học của em." Tần Tư Hoán khóe miệng rũ xuống, rõ ràng không tình nguyện nói: "Bệnh nhẹ mà thôi, em đừng lo."

Hắn rõ ràng rất thích ở với cậu, trong mơ cũng là thấy cậu, nhưng lại bởi vì sợ cậu lo, mới nói như vậy. Nếu không phải Lộ Chỉ tự mình gọi điện cho Kiều Định, nhắm chừng chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua. Chờ ngày mai Tần Tư Hoán hết bệnh, lại gọi điện thoại lại cho cậu, Lộ Chỉ mãi mãi sẽ không bao giờ biết chuyện hắn bị bệnh.

Đang là mùa hè, Lộ Chỉ mặc một cái áo ngắn tay màu xanh nhạt, bởi vì chạy gấp, trên áo ướt đẫm mồ hôi, lúc này ngồi trong phòng có điều hòa, cánh tay lộ ra bên ngoài có chút lạnh.

Lộ Chỉ rút về tay, hỏi: "Anh đắp chăn, có nóng không?"

"Không nóng." Tần Tư Hoán lắc lắc đầu, bộ dáng rất nghe lời, Lộ Chỉ hỏi gì trả lời nấy.

"Vẫn là mở điều hòa cao hơn đi?"

Người đàn ông mím môi: "Ừ."

Lộ Chỉ lấy điều khiển điều chỉnh cao thêm hai độ, cậu ngồi lại trên giường, tay đặt bên cạnh Tần Tư Hoán, cúi xuống nhìn hắn.

Tần Tư Hoán chớp chớp mắt.

Lộ Chỉ cúi người, nghiêng về phía trước, hôn một cái vào trán hắn, hỏi: "Thích như vậy không?"

Người đàn ông hầu kết lăn lăn, Lộ Chỉ rõ ràng nghe được tiếng hắn nuốt nước miếng.

Lộ Chỉ: "......"

Người đàn ông nói: "Thích."

Lộ Chỉ lại cúi đầu, hôn hôn trán hắn: "Vậy lại hôn anh."

Tần Tư Hoán hít thở không thông, hắn nhẹ giọng: "Ừ."

Lộ Chỉ nói: "Tứ Tứ, không phải mơ."

Tần Tư Hoán giống như là một đứa nhỏ ngang bướng, phản bác cậu: "Chính là mơ. Nếu không là mơ em sẽ không đối xử tốt với anh như vậy."

Lộ Chỉ thật sự không biết vì sao trong lòng Tần Tư Hoán lại có nhiều bất bình như vậy, giống như một cô vợ nhỏ nơi khuê phòng a. Cậu ngày thường đối xử với Tần Tư Hoán cũng rất tốt mà, cho hắn hôn ôm cậu, còn ngủ với hắn. Ai biết Tần Tư Hoán bị bệnh một cái liền quên sạch sẽ!

Nhưng là cậu thích hắn, cho nên nguyện ý dỗ dành hắn, kiên nhẫn giải thích với hắn.

"Em không phải không quan tâm đến anh trong khoảng thời gian này, chú." Lộ Chỉ nhẹ giọng nói: "Em là, ngượng ngùng."

Giọng của nhóc con rất rõ ràng, lúc thấp giọng nghe rất êm tai.

Tần Tư Hoán giống như là không hiểu, ánh mắt vẫn nhìn mặt cậu.

Lộ Chỉ thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ: "Ai kêu lần trước anh không biết xấu hổ, em, em......"

Tần Tư Hoán liếm môi dưới, ánh mắt bỗng nhiên trở nên đầy tính chiếm hữu, khóe môi cũng cong lên.

Lộ Chỉ rầu rĩ cúi đầu, nói: "Em không thích gọi anh là ba ba, không thích một chút nào."

"Bởi vì chuyện này?" Tần Tư Hoán nhăn mi lại, giọng điệu có chút run, "Cho nên mới không để ý tới anh?"

Tai Lộ Chỉ nóng lên, gác cằm trên ngực hắn, nói: "Dạ."

Nói xong, Tần Tư Hoán giống như biến thành một người khác, buồn ngủ trên mặt cũng vơi bớt, "Rất xin lỗi. Bảo bảo, sau này anh không như vậy nữa."

"Cũng không phải...... Chính là, chính là, a!" Lộ Chỉ cũng không phải muốn hắn xin lỗi, cậu...... Chính cậu cũng không biết mình đang muốn cái gì! Dù sao thì cậu cũng khômg phải muốn Tần Tư Hoán xin lỗi.

Tần Tư Hoán sờ sờ đầu cậu, không quan tâm đến cánh tay đang truyền nước, "Nằm với anh một chút đi."

Lộ Chỉ ngồi dậy, lắc đầu: "Em không đắp chăn, quá nóng."

Tần Tư Hoán cười một cái, cũng không miễn cưỡng, lại hỏi: "Anh không phải nằm mơ đúng không?"

Lộ Chỉ chắc chắn: "Không có!"

Tần Tư Hoán thả lỏng, mi mắt run lên, giống như lập tức ngủ say.

Lộ Chỉ xoa xoa mặt hắn, sờ sờ nói: "Chú, anh phải tin em."

Thuốc hạ sốt có chứa thuốc ngủ, Tần Tư Hoán có chút mệt, cố gắng mở mắt nhìn cậu, "Anh tin em."

Lộ Chỉ tức giận: "Em cũng có thể chăm sóc được anh, sau này anh có bị bệnh hay là tâm trạng không tốt, đều phải nói cho em, không được dấu em."

Tần Tư Hoán gật gật đầu, Lộ Chỉ buông tay, người đàn ông nhắm mắt ngủ thiếp đi

Hắn ngủ say như chết, Lộ Chỉ nhéo má hắn một cái, mắng: "Đại móng heo! Đầu đất!"¹

Tần Tư Hoán chính là một đứa trẻ thiểu năng không thể chăm sóc được bản thân!

Lộ Chỉ gặp hắn lúc vào cửa, tim cậu giống như bị thứ gì đó đâm vào. Nhưng kết quả lão chó già này còn mắng cậu! Còn nói mình đối với hắn không tốt!

Lộ Chỉ càng nghĩ càng tức, cúi đầu hôn lên môi hắn một cái.

Rốt cuộc cũng không dám dùng sức, nhẹ nhàng mà hôn lên một cái.

Cậu vỗ vỗ mặt Tần Tư Hoán, cũng không biết là nói với ai: "Sau này anh có cái gì không thích có thể nói với em, chúng ta có thể tâm sự với nhau, đừng giống như mấy đứa tiểu học dùng khổ nhục kế." Dừng một chút, cậu nói: "Em sẽ không thượng bộ."

*

Lộ Chỉ nói không nhượng bộ mà vẫn ngồi đợi đến nữa giờ, Tần Tư Hoán truyền nước xong, cậu nhấn chuông, y tá lại rút ống truyền nước, Lộ Chỉ hỏi y tá: "Người này vào khi nào vậy?"

Y tá nói: "Đêm qua, Tần tổng hôn mê cả ngày hôm nay."

Lộ Chỉ nghe vậy, trừng mắt, càng giận: "Vậy có ai chăm sóc anh ấy không?"

Y tá nói: "A, chỉ có trợ lý Kiều đến chăm sóc, ngoài ra không có ai nữa."

Lộ Chỉ chống cằm, ngồi trên mép giường quơ quơ chân, lại hỏi: "Lúc anh ấy phất sốt, có nghĩ là đang nằm mơ hay không?"

Y tá cười gật gật đầu: "Không còn chuyện gì nữa tôi đi trước?"

Lộ Chỉ "Ừm" một tiếng, chờ y tá đi ra, cậu lại cúi đầu nhìn Tần Tư Hoán.

Đó giờ đồ móng heo lớn này, luôn nằm mơ thấy cậu sao?

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không nói lời nào.

-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Hello tui quay lại rồi đây ~~~

¹raw là 《他睡得沉得像一头死猪,路止捏着他右脸颊,骂了句:"大猪蹄子!傻蛋!"》 Tui chưa tìm được từ thay đế nên để nguyên raw nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play