Edit: Miêu
Beta: Yingu
Tần Tư Hoán đỡ vai cậu dìu ra ngoài.
Lộ Chỉ nhíu mày, đầu né sang bên cạnh, tránh lỗ tai không cho hắn thổi khí nữa, tức giận nói: "Chú, cháu còn ba ngày nữa là thi, không có thời gian đi chơi với chú."
"Cùng chú đón sinh nhật không tốn bao nhiêu thời gian của cháu đâu." Tần Tư Hoán cười một cái, tay gãi gãi trên người cậu, chủ động thấp giọng nói, không dễ nhận ra trong câu nói có vài phần van xin.
Lộ Chỉ nghe không hiểu, chỉ cảm thấy phiền.
Đến khi vào xe, ngồi vào ghế phụ, cậu không quá tình nguyện, ngẩng đầu hỏi hắn: "Hôm nay thật sự là sinh nhật chú?"
Chân Tần Tư Hoán dẫm chân ga, tay để trên tay lái, nghe vậy ừ một tiếng, liếc mắt, "Có bao giờ nhóc con tin chú chưa?" Hắn nói lớn: "Chú gạt cháu khi nào?"
Lộ Chỉ: "......"
Lộ Chỉ không lời nào để nói.
Tần Tư Hoán chính là người chuyên lừa gạt trẻ nhỏ?
Buổi sáng hơn mười giờ, trên đường xe không nhiều lắm, Lộ Chỉ mở cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn hàng cây ven đường, gió nóng thổi vào trong xe.
Gió không thổi bay hết bực bội trong lòng cậu, trái lại ngày càng nóng lên.
"Ôn tập thế nào?" Một tay người đang ông lái xe tay còn lại thuận tiện cởi bỏ vài cúc áo sơ mi, hắn đóng cửa sổ xe bên cạnh Lộ Chỉ, mở điều hoà lên.
Gió lạnh thổi vào, trên kính chắn gió mau chóng nổi một tần hơi nước.
Lộ Chỉ điều chỉnh lưng ghế dựa, nằm xuống, bắt chéo chân, nhìn chằm chằm cổ áo mở rộng của Tần Tư Hoán, nhẹ nhàng cong cong môi: "Bình thường."
Đèn đỏ.
Xe dừng lại.
Nắng mùa hạ chiếu thẳng qua lớp kính, điều hòa phát ra tiếng "rè rè", trái tim Lộ Chỉ vô cớ bỗng thấy an bình.
"Ai, chú, ngài chắc gần ba mươi rồi?" Cậu liếm môi dưới, giọng điệu nhẹ nhàng, đuôi mắt hoa đào hơi nhếch mang theo ít dối trá.
Tần Tư Hoán khẽ ừ một tiếng, liếc cậu: "Thì?"
Ngón tay Lộ Chỉ gõ vài cái lên đầu gối, cố ý kéo dài giọng, tràn đầy tiếc nuối: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy, chú có chút già --"
Chân mày Tần Tư Hoán nhíu lại.
Lần đầu tiên bị người khác nói già.
Lần đầu tiên bị một đứa con nít như Lộ Chỉ nói già.
Hắn cực kì không vui, cánh tay siết chặt lại.
Trước mặt một đứa nhỏ như Lộ Chỉ, hắn không tiện thể hiện ra ngoài. Ậm ừ vài tiếng, giọng thật nhẹ, âm cuối có chút trào phúng: "Đúng là không còn quá trẻ."
Lộ Chỉ cà lơ phất phơ dựa lên ghế đầu, giọng nói vui đùa lại vang lên: "Nếu là cháu, cháu cũng rất ngại khi nói mình đã ba mươi. Này không phải rõ ràng đang tự chê mình già sao?"
Cằm Tần Tư Hoán căng ra, khuôn mặt lạnh lùng càng thêm sắc bén, cắn chặt hàm răng không phản ứng Lộ Chỉ.
Xe chạy đến dưới lầu chung cư của Tần Tư Hoán.
Hắn xuống xe, bỏ chìa khóa xe vào túi quần, định vòng qua mở cửa xe cho Lộ Chỉ, nhưng cậu đã đi trước một bước, tự mình mở cửa bước xuống.
Trên người cậu mặc áo ngủ tay ngắn, quần cũng ngắn, làm lộ cẳng chân trắng nõn cân xứng, trên chân mang dép lê, ngón chân trắng nõn. Đỉnh đầu cậu có mấy sợi tóc dựng thẳng lên, quật cường đứng thẳng trong gió.
Bực bội trong lòng Tần Tư Hoán nhanh chóng biến mất.
Hắn đi trước, trầm giọng nói: "Cùng chú ăn bữa cơm, ăn xong sẽ đưa cháu về nhà ôn tập."
Không thèm nhìn Lộ Chỉ một cái.
Lộ Chỉ phồng má, uể oải đi theo phía sau hắn, vào thang máy cũng không để ý hắn ấn tầng mấy, tới nơi lẻo đẻo đi sau hắn ra ngoài.
Chung cư Tần Tư Hoán ở rất lớn, tông màu trắng đen, đồ dùng trong nhà rất ít, dưới đất thì lót gạch men sứ bóng loáng.
Lộ Chỉ vừa vào cửa đã ngã vào trên sofa, dép lê trên chân đưa qua đưa lại, "Hiện tại ăn cơm chưa? Hả?"
Tần Tư Hoán nổi nóng bởi thái độ này của cậu
Cậu vẫn còn tức giận, đến nói cũng không thèm nói một câu đàng hoàng với hắn.
Tần Tư Hoán không tính toán, nói: "Đợi một chút, chú đi nấu cơm cho cháu ăn."
Hắn đi đến trước tủ lạnh, mở ra hơi lạnh lập tức bay ra ngoài, ngưng tụ trong không khí thành sương trắng.
Lộ Chỉ nghiêng đầu, mắt liếc hắn, huýt sáo cười: "Chú làm cơm, có ăn được không?"
Tần Tư Hoán lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra, xoắn tay áo sơ mi lên vài vòng tới khuỷu tay, eo thì đeo tạp dề màu lam, đứng trước phòng bếp, "Ăn được, không đến nỗi chết người."
Lộ Chỉ nhấc chân quăng dép lê, chân trần dẫm lên gạch men sứ cao cấp bước về phía hắn, mông dựa vào cạnh bàn ăn, hai tay ôm lại, bắt đầu kén cá chọn canh.
Người đàn ông trước tiên rửa sạch dao, sau đó mới xử lý đồ ăn. Cơ bắp trên cánh tay rắn chắc, màu da lúa mạch dưới ánh mặt trời lộ rõ vẻ nam tính, Lộ Chỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của mình, cánh tay cậu không có cơ bắp rõ ràng như Tần Tư Hoán.
Cậu tặc lưỡi một tiếng: "Chậc."
Động tác cắt rau của hắn dừng lại, tự nhiên mà hỏi cậu: "Làm sao vậy? Khó chịu à?"
Hắn quay đầu thấy Lộ Chỉ chân trần ngồi trên bàn cơm, khuỷu tay chống đầu gối, nửa bên má phồng lên giống như trẻ nhỏ đòi ăn.
Hắn nuốt nước bọng không gây tiếng động, nhìn thẳng cổ áo mở rộng của cậu chốc rồi dời mắt đi.
Tiếp tục cắt rau.
Tần Tư Hoán độc thân đã lâu nên luyện được một tay nghề phong phú, chỉ là ngày thường lười xuống bếp, công việc ở công ty cũng nhiều, không có thời gian tự mình làm cơm nữa.
Lộ Chỉ liếc mắt, lẩm bẩm: "Chú Tần, sao mẹ chú cho chú xuống bếp vậy? Từng nghe quân tử không động vào dao thớt chưa? Hả?"
Dao "cạch cạch" trên thớt, rất nhanh đồ ăn đã cắt xong.
Tần Tư Hoán nhăn mi, kiên nhẫn giải thích: "Quân tử xa nhà bếp là Mạnh Tử khuyên Tề Tuyên Vương thực hành nhân thuật." Ngừng một chút, hỏi, "Bảo bối, ngữ văn của em ôn tập tốt chứ?"
Đầu lưỡi Lộ Chỉ liếm răng, không để ý lời hắn nói.
Tay chống cằm, nhàm chán mở to mắt xem Tần Tư Hoán xào rau.
Tạp dề buộc ở eo làm áo sơ mi có chút nhăn, mồ hôi khiến nó dính vào phía sau lưng, lộ ra hình dáng vai rộng eo thon. Mông rất cong, đôi chân dài như ẩn như hiện dưới lớp quần tây màu đen, sau lưng tạp dề còn thắt nơ con bướm.
Con ngươi Lộ Chỉ xoay vòng vòng, cắn môi.
Mẹ nó chứ.
Mùi thơm xen lẫn mùi cay xộc vào chớp mũi Lộ Chỉ, cậu xuất thần nhìn chằm chằm vào mông Tần Tư Hoán không nhúc nhích.
Ở trong mơ, sao không giống như vậy?
"Ăn cơm." Người đàn ông thấp giọng ghé ngay tai cậu nói.
Tai Lộ Chỉ phiếm hồng, hết hồn thiếu chút nữa té từ bàn ăn té xuống, cánh tay Tần Tư Hoán ôm eo cậu, kéo cậu ôm vào ngực, vừa bất đắc dĩ vừa ôn nhu: "Bảo bối, em mơ tưởng cái gì mà xuất thần vậy?"
Lộ Chỉ nhìn cánh tay khoác bên eo mình, trong đầu hiện ra nhiều hình ảnh không tiện nói.
Đậu xanh.
Cậu né ra, đánh mạnh một cái lên tay hắn: "Đồ khốn, tránh xa ông đây một chút!"
Cậu là trai thẳng hàng thật giá thật, vì cái gì luôn suy nghĩ muốn lên giường cùng loại người như Tần Tư Hoán / gay???!!!
Động tác người đàn ông cứng đờ, đứng cạnh bàn ăn không nhúc nhích.
Mặt hắn nhanh chóng lạnh xuống, mắt đen láy bình tĩnh, đè nén ý nghĩ ăn cậu vào bụng.
Lộ Chỉ tựa như một chú chó bị cướp xương, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhìn đồ ăn ở trên bàn, giơ tay lên, trực tiếp hất cả bàn đồ ăn đổ xuống đất: "Ai mẹ nó muốn cùng người như chú ăn cơm! Đừng có tự mình đa tình!"
Cả bàn đồ ăn rơi đầy ở trên nền gạch men sứ, nước canh tràn dưới đất, do Lộ Chỉ chân trần nên có mảnh sứ đâm vào chân cậu.
Vết máu nhanh chóng lan ra trên nền gạch sứ.
Cậu nổi giận đùng đùng, mắt đào hoa nổi lên sương mù: "Chú là đồ gay chết tiệt, tránh xa tôi một chút có được không! Trách tôi nói thẳng, tôi không thích loại người như chú! Dù có bẻ thành cong, tôi sẽ không bao giờ coi trọng chú!"
Tần Tư Hoán nhắm mắt, vươn tay xoa trán, ngực như bị thứ gì đó bóp chặt, không thở nổi.
Lộ Chỉ cong eo, tay chống đầu gối thở hổn hển, tiếp tục lấy hơi chỉ vào hắn mắng: "Chú tốt xấu gì cũng lớn hơn tôi mười hai tuổi, chừa lại chút mặt mũi được không?"
Một khoảng im lặng kéo dài.
Chỉ dư lại giọng điệu không ngừng thở dốc của cậu.
Sau một lúc lâu, Tần Tư Hoán bỏ tay xuống, thấy vết máu trên gạch men, lạnh lùng câu môi, tán thưởng cậu: "Tài ăn nói không tồi."
Lộ Chỉ và nai con giống nhau đều có mắt đào hoa lấp lánh ánh nước, không muốn chịu thua nhìn thẳng mắt hắn.
Tần Tư Hoán không nhìn cậu, cầm điện thoại gọi cho Kiều Định.
Qua một lát, mặt mày hắn gần như cứng đờ, đi qua bên người Lộ Chỉ, hỏi cậu: "Đưa cháu về?"
Lộ Chỉ dời mắt.
Tần Tư Hoán cong lưng, bả vai chặn ngang bụng cậu, nhẹ nhàng bế cậu lên vai, đứng dậy, giọng điệu không cho phản đối: "Để Kiều Định đưa cháu đi bệnh viện rồi hãy về nhà."
Giọng người đàn ông nặng nề, ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong cảm xúc ngổn ngang.
Lộ Chỉ nghe, tự dưng muốn khóc.
Ủy khuất vô cùng.
Trước kia cậu tôn trọng Tần Tư Hoán như chú của mình. Nhưng tại sao chú lại nói thích cậu, còn ngủ với cậu.
Cậu không lên tiếng, Tần Tư Hoán giơ tay đánh lên mông cậu, giáo huấn: "Quậy đủ chưa?"
Lộ Chỉ liều mạng chớp đôi mắt, nhịn không cho nước mắt rơi ra, nhưng không hiểu sao mắt càng ngày càng ướt.
Cánh tay Tần Tư Hoán ôm chân cậu, vai hơi trùng xuống một chút, bế cậu ôm vào ngực như ôm kiểu công chúa.
"Khóc cái gì." Hắn không kiên nhẫn mà cúi người xuống, động tác ôn nhu, hôn nước mắt trên mặt cậu.
Lộ Chỉ giơ tay tát hắn một cái.
Hai con ngươi đỏ đậm trừng hắn, mắng: "Đồ khốn khiếp."
Tần Tư Hoán thấp giọng cười một cái, lạnh lùng câu môi nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu: "Chậc!"
-
Đưa cạu lên xe, Tần Tư Hoán lập tức rời đi.
Kiều Định ngồi trên ghế điều khiển, không ngừng đưa khăn giấy cho Lộ Chỉ lau nước mắt, một bên còn mắng boss nhà mình: "Boss làm chuyện gì vậy chứ! Chẳng lẽ lại không rõ bản thân đáng sợ bao nhiêu! Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nhưng thế nào cũng đòi Lộ thiếu cậu tham gia cho bằng được. Ai u tổ tông à! Sao cậu lại ngây thơ như thế? Bị Boss dọa thành dạng gì đây?"
Lộ Chỉ ngừng khóc, chân đặt sau ghế điều khiển, "Chú nói Tần tổng có hơi dọa người."
Không đơn giản là dọa người, thậm chí có khả năng đầu óc không ổn lắm.
Lời cậu nói đều là thật, Tần Tư Hoán thật sự có thể bình tĩnh đưa cậu xuống xe mà không đập chết cậu giống bố.
Chuyện này rất không khoa học.
"Chẳng qua Lộ thiếu, cậu thông cảm cho Boss của chúng tôi một chút." Trên đường đến bệnh viện, Kiều Định hầu như trong giọng điệu y đều là cầu xin: "Boss chúng tôi khi nhỏ đã được nuôi dưỡng như một người thừa kế, Tần đổng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho anh ấy, phu nhân cũng không quan tâm đến."
Chân Lộ Chỉ bắt chéo, tay chống đầu, tự hỏi : "Boss của chú đáng thương nhỉ?"
Kiều Định chấm nước mắt: "Lộ thiếu, boss thật sự rất thích cậu. Boss đó giờ chưa từng ăn mừng sinh nhật, đây là thành thói quen rồi, lần này về nước, boss vì cậu luôn...... Aiz!" Y thở dài: "Tóm lại, boss chưa từng cùng người khác đón sinh nhật!"
.....
Lộ Chỉ nhìn mu bàn chân mình bị quấn một vòng băng gạt trông có vẻ ngốc, quen thuộc lấy sách toán đặt trong tay, nhưng một chữ cũng không chạy vào đầu cậu.
Mỗi một lời nói của Kiều Định như khắc sâu vào trí nhớ cậu.
"Tần đổng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho boss."
Sắc trời âm u, hoàng hôn dần buông xuống, không còn nhìn rõ chữ trong sách bài tập.
Lộ Chỉ tìm thấy ghi chép cuộc gọi đầu tiên trong điện thoại.
Điện thoại vang lên một lát mới có người nhận.
Bên kia không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Cậu mở miệng cười cà lơ phất phơ: "Chú."
"......"
Không ai trả lời.
Lộ Chỉ ngẩn đầu, hỏi hắn: "Chúc chú sinh nhật vui vẻ. Chú đừng giận cháu, chấp nhất với một đứa con nít như cháu làm gì. Nha?"
Giọng điệu Tần Tư Hoán gần như nghiến răng nghiến lợi: "Lộ Chỉ."
"Như vậy đi nha!" Lộ Chỉ khoác áo ngoài, đặt điện thoại giữa vai và tai, giọng điệu bỗng mềm nhẹ: "Chú, đại nhân không chấp nhất với tiểu nhân, tha cho cháu lần này. Cháu đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa."
Lời nói hoàn toàn không có thành ý.
Tần Tư Hoán cười lạnh: "Ừ?"
Lộ Chỉ nhìn giờ: "Chú còn ở nhà không? Bây giờ cháu qua bên đó với chú được không?"
Lần này cả tiếng hít thở cũng không có.
Lộ Chỉ nhìn điện thoại.
Tần Tư Hoán đã cúp máy.
Tác giả có lời muốn nói: Ngọt văn ngọt văn.
Mặc niệm này hai chữ.
Thật sự siêu cấp ngọt.
Nai con chúng ta chính là không chấp nhận được những hình ảnh trong đầu mình.
Ok kết chương --
Chú hiện tại đang trên đường chạy về nhà=)
-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Hầy.... dịch chương này tui thấy chú Tần tội ghê.....
Cầu chương sau ngọt văn...... để có thịt cua ăn a~~~~~~~~~~~
¹ Nho giáo (儒教), còn gọi là đạo Nho hay đạo Khổng (Nhơn đạo) là một hệ thống đạo đức, triết học xã hội, triết lý giáo dục và triết học chính trị do Khổng Tử đề xướng và được các môn đồ của ông phát triển với mục đích xây dựng một xã hội hài hòa, trong đó con người biết ứng xử theo lẽ phải và đạo đức[1], đất nước thái bình, thịnh vượng[2][3].
Theo Wikipedia.org