#tien161099
Tần Tư Hoán kỳ thật có chút ngoài ý muốn Lộ Mạnh Thịnh sẽ đến chủ động tìm hắn, nhìn Lộ Mạnh Thịnh hình như đêm qua cũng không có phát hiện cái gì, hoàn toàn giống như là một người say rượu.
Hắn từ đó đến giờ luôn muốn công khai quan hệ của hắn với Lộ Chỉ ra bên ngoài, đặc biệt là Lộ Mạnh Thịnh, mà mỗi lần Lộ Chỉ đều muốn né tránh, trong lòng hắn tức đến nỗi luôn cọ cọ trên người cậu, giận đến mức muốn đem Lộ Chỉ ra đánh một trận.
Buổi chiều hắn mới nhận được điện thoại của Lộ Mạnh Thịnh, lúc đó hắn đang xem một bản hợp đồng.
Lộ Mạnh Thịnh nói chuyện đâu đó rõ ràng, vừa nói đã hỏi thẳng vào vấn đề: "Tần tổng, cậu rốt cuộc có quan hệ gì với Lộ Chỉ?"
Tần Tư Hoán có chút phản ứng không kịp, hơi siết chặt hợp đồng trên tay, "Hả?"
"Cậu đừng có giả ngu với tôi." Lộ Mạnh Thịnh thở phì phò, giống như là tức giận: "Đêm qua tôi tận mắt nhìn thấy cậu với tiểu Lộ, chuyện là...... Cậu ôm con trai của tôi, còn bắt nó gọi cậu là chồng."
Tần Tư Hoán: "......"
Tần Tư Hoán từ nhỏ luôn sống thành thật, hiện tại cảm thấy rất hổ thẹn.
Làm trò trước mặt ba của bảo bối nhỏ, còn bắt cậu gọi chồng, hình như cũng hơi khinh người quá đáng.
Xấu hổ xong, trong lòng hắn lại rất vui vẻ, hắn bình tĩnh lên tiếng: "Đúng vậy." Khóe môi còn cong lên, mắt cũng cong cong.
Hắn liếm liếm đôi môi khô ráo, nghĩ thầm mẹ nó quá kích thích.
"Tôi hy vọng cậu cách xa nó ra đừng qua lại nữa, Lộ Chỉ không thích cậu." Lộ Mạnh Thịnh nói: "Hơn hai người ở bên nhau, cũng không có chuyện tốt gì với cậu đâu."
Tần Tư Hoán mắt âm u, giọng đè nén đến cực độ: "Không thể nào."
Trên đời này không ai có thể làm hắn với Lộ Chỉ tách ra, hơn nữa, hắn không tin lời Lộ Mạnh Thịnh nói Lộ Chỉ không thích hắn. Lúc bảo bối nhỏ nhìn thấy hắn, trong mắt sáng lấp lánh, toàn là niềm vui.
Lộ Mạnh Thịnh nói: "Tôi không đồng ý cho hai người ở bên nhau, tôi cũng không bao giờ đồng ý. Tôi thẳng thắng nói với cậu, Lộ Chỉ còn nhỏ, cuộc đời của nó vừa mới bắt đầu, tôi không muốn cậu hủy đi cuộc đời của nó. Cậu cũng hơn 30 tuổi rồi, tiểu Lộ Chỉ của tôi chỉ mới mười chín, cậu căn bản là không xứng với nó."
Tần Tư Hoán tức giận đến bật cười.
"Tôi như thế nào làm hại em ấy?"
Lộ Mạnh Thịnh nói: "Cậu là một người đàn ông. Hai người con trai với nhau, làm gì có kết quả tốt?"
Tần Tư Hoán là người miệng mồm cũng không vừa, bình thường đến giận người khác hắn cũng lười, nhưng Lộ Mạnh Thịnh hiện tại chính là bức tóc trên đầu hắn rồi. Đầu ngón tay hắn gõ gõ tập văn kiện, giọng bình tĩnh: "Tôi xem anh cùng vợ mình cũng......"
Nói được một nửa, hắn đột ngột ngừng lại.
Lộ Mạnh Thịnh tức giận đến hít thở không thông, Tần Tư Hoán mím môi, mở miệng: "Ba, con không phải --"
"Ai là ba cậu!" Lộ Mạnh Thịnh la hắn: "Cậu cút cho tôi!"
Lời nói của Tần Tư Hoán một lần nữa bị cắt ngang.wattpad:tien161099
Nói xong hắn cầm điện thoại, nhìn giao diện điện thoại hơn nữa ngày.
Nói ra, cũng lâu rồi chưa có ai dám cắt ngang điện thoại của hắn, hơn nữa hắn còn chủ động gọi ba mà bị người ta ghét bỏ.
Tần Tứ chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi.
Ngay cả câu nói hắn nuốn nói với Lộ Mạnh Thịnh cũng nói không xong, lúc đầu hắn muốn nói là, nhueng tôi thấy anh cùng vợ anh cũng không có tốt lắm.
Nói được một nửa, hắn cảm thấy mình thật là đồ tồi. Chuyện này là vảy ngược của bảo bối hắn, hắn còn muốn đem chuyện này ra bàn cãi với Lộ Mạnh Thịnh.
Mẹ nó không phải người.
Hắn nghe điện thoại xong chỉ muốn đi tìm Lộ Chỉ, dù sao thì hắn cũng phải đối mặt với Lộ Mạnh Thịnh, nhưng mở hộp một cái là, nguyên buổi chiều.
Lúc nhận được điện thoại của Lộ Chỉ, nghe giọng cậu buồn hiu, rất là không vui.
Tần Tư Hoán cố ý dỗ cho cậu vui, nhưng càng nói tâm trạng bảo bối nhỏ càng tệ.
*
Lộ Chỉ nghe Tần Tư Hoán nói xong, quay đầu tránh đi đầu ngón tay của hắn, người đàn ông nói xong dựa người vào ghế, lại hỏi: "Vậy còn em?"
Lộ Chỉ không biết bố cậu có nói hết tất cả mọi chuyện không, cậu cũng bắt đầu không chắc chắn, Tần Tư Hoán suy nghĩ như thế nào?truyện chỉ được đăng trên wattpad mấy trang khác tất cả là ăn cắp.
Tần Minh không đồng ý bọn họ, ông bố cậu cũng không đồng ý, bạn bè bên cạnh Tần Tư Hoán, nhìn như cũng không phải tán thành hai người.
Giống như tất cả mọi người đều không đồng ý cho hai người bọn họ ở bên nhau.
Nhưng Lộ Chỉ......
Từ đó đến giờ Lộ Chỉ chưa bao giờ muốn chia tay với hắn.
Ngay khi Tần Tư Hoán bình tĩnh đối phó với Diệp Chu Ngạo, Lộ Chỉ tuy cũng cảm thấy hắn không phải là người tốt lành gì, nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ đến là muốn cùng hắn chia tay.
Từ đó đến nay, ngoài Tần Tư Hoán, không còn ai đối xử với cậu tốt như vậy nữa.
Tần Tư Hoán cúi đầu, nắm lấy tay cậu, đặt tay Lộ Chỉ vào lòng bàn tay mình nhéo nhéo ngón tay cậu, chơi một hồi lâu cũng không biết mệt.
Hắn chậm rì rì mở miệng, giọng điệu nghe rất vô tội: "Anh cái gì cũng chưa kịp nói, ông ấy liền kêu anh cút."
"A......" Lộ Chỉ quay đầu nhìn hắn một cái. Ông bố của cậu, rất hung dữ nha?
Tần Tư Hoán đem trán dựa vào vai Lộ Chỉ, nhàn nhạt nói: "Ông ấy còn không cho anh gọi ba."
Khả năng lật mặt nhanh như lật bánh tráng của Tần tổng đạt cấp năm sao!
Lộ Mạnh Thịnh mà nghe được mấy lời này có mà tức chết.
Lộ Chỉ thật sự rất tin tưởng hắn, tính tình bố cậu thật sự không tốt, tuy Tần Tư Hoán cũng không phải người tốt lành gì, nhưng Lộ Mạnh Thịnh tính tình còn khó hơn.
Cậu vươn tay, vẽ vòng tròn trên đầu Tần Tư Hoán, vẫn còn chút đáng thương: "Vậy anh rất đáng thương nha."
Tần Tư Hoán thấp giọng cười: "Không sao, ông ấy không đồng ý cũng không sao, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, ông ấy đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không sao, chúng ta vẫn sẽ bên nhau cả đời."
Cái từ 'cả đời' này thật sự rất ấm áp.
Lộ Chỉ cảm nhận được trọng lượng trên vai, bỗng nhiên rất muốn đánh cược một phen.
Tần Tư Hoán thích cậu như vậy, hắn không phải là Chu Cách.
Trên đời này có một người yêu mình thật là tốt.
Lộ Chỉ cũng muốn tin tưởng, cậu đáng để cho hắn yêu, cho dù cậu không giống như những người khác, cậu cũng đủ tư cách được người khác yêu. Không vì bất kì một nguyên nhân nào cả, chỉ đơn giản vì cậu là Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ nghiêng đầu, cằm đụng đến trán Tần Tư Hoán, cậu nói: "Tần Tư Hoán, em có chút không giống với mấy người khác."
Máy trực thăng đã bay cao, bên ngoài của sổ đèn sáng trưng, trong cabin không lớn, hai người ngồi ở bên trong cũng rất thoải mái.
Tần Tư Hoán ngẩng đầu, cậu ngồi thẳng, sống lưng cũng rất thẳng, "Anh biết."
Lộ Chỉ kinh ngạc, dè dặt hỏi: "...... Sao anh biết được?" Rất không khoa học nha! Cậu là buổi chiều mới biết được! Tần Tư sao lại biết trước cậu được?!
Tần Tư Hoán đem tay Lộ Chỉ ấn lên cơ bụng của mình, cười cười: "Em là bảo bối nhỏ của anh, đương nhiên không giống mấy người khác."
Lộ Chỉ: "......"
Cậu thao cmn Tần Tư Hoán.
Lão chó già này có bệnh à!!!
Đều cậu muốn tuy là như vậy thật, tâm trạng cũng tốt lên không ít. Lộ Chỉ lắc lắc đầu, nhẹ giọng phản bát: "Không phải."
Tần Tư Hoán lẳng lặng nhìn cậu, mắt đen ôn nhu đầy tình yêu.
Lộ Chỉ cảm thấy yên lòng, những chuyện tưởng như khó thể nở miệng, hình như bây giờ nói ra cũng không khó lắm: "Em là do bố em sinh, ừm...... Em cùng Dao Dao đều là do bố sinh, em...... Em hình như cũng có thể sinh con."
"Ở đây," Tần Tư Hoán cánh mũi phập phồng, nghiêng người ngửi được mùi sữa ngọt ngào trên người cậu, khóe môi cong lên, vươn một bàn tay, sờ sờ bụng nhỏ của Lộ Chỉ, nhướng mi: "Có đứa nhỏ?"
Lộ Chỉ đen mặt: "Không có!"
Tần Tư Hoán rũ mắt, nhìn chằm chằm bụng cậu, khóe môi cười một cái, lông mi rũ xuống che khuất con ngươi. Sau một lúc lâu hắn hỏi: "Thì ra là vì chuyện này mà em không vui?"
Hắn không nhắc lại lời cậu là một người đàn ông mà có thể sinh con, sự bối rối trong lòng Lộ Chỉ vơi đi phân nữa.
Cậu nhíu mày, bắt đầu giận hắn: "Anh còn muốn sao nữa? Em cái này, còn không đủ......" Đủ kỳ quái.
Lộ Chỉ không biết nói sao, nói chuyện này với Tần Tư Hoán xong, nỗi chua xót trong lòng cậu cũng dâng lên.
Bị mẹ ghét không phải là cậu sai, cũng chấp nhận được việc tuy mình là một người đàn ông mà cũng có thể mang thai, cũng đâu phải cậu sai. Nhưng cậu lại vì chuyện này, mà lo sợ ánh mắt khác thường của người khác.
Lộ Chỉ giơ tay, đánh một cái lên tay Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán nâng mắt, nghi hoặc mà nhìn cậu: "......"
Đánh hắn làm gì?
Lộ Chỉ dẩu miệng, rất nhanh quay đầu nhìn cửa sổ.
Cậu ngồi nghiêng, muốn dựa sát vào cửa số luôn rồi, Tần Tư Hoán từ đằng sau dán người lên, ngực dán lên đầu cậu, đầu dựa trên vai cậu, cầm tay cậu mở cửa sổ trực thăng.
Lúc hắn nói chuyện, hơi thở phun lên mặt cậu, rất ngứa.
"Em xem." Tần Tư Hoán nắm tay cậu, vươn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời màu đen, trên trời có rất nhiều ngôi sao, trực thăng bay lên rất cao, không còn nhìn thấy mấy nhà cao tầng nữa, giống như đang đứng trên mặt đất đầy những ngôi sao, chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.
Tần Tư Hoán dịch người về phía bên cạnh, cầm tay Lộ Chỉ ấn lên vị trí trái tim của mình.
Lộ Chỉ mắt còn nhìn ngôi sao ngoài cửa, có chút kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt.
Đây là lần đầu tiên cậu ngồi trực thăng, cũng là lần đầu tiên, gần với mấy ngôi sao như vậy, giống như tất cả đều ở trong tay cậu.
Trên tay cậu là nhịp tim vững vàng của hắn, người đàn ông nói bên tai cậu: "Bảo bảo, ngôi sao cùng anh, tất cả đều là của em."
Lộ Chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên, tai cũng đỏ hồng.
Cậu nghiêng mắt nhìn về phía Tần Tư Hoán. Người đàn ông cằm dưới căng chặt, mắt đen nhìn ngôi sao ngoài cửa sổ, chân mày nhíu lại, mím môi, mũi cao thẳng, chân mày hơi nhướng lên.
Nhìn chăm chú gương mặt của hắn, rất đẹp trai.
Cậu có tài cán gì, để có thể gặp được một Tần Tư Hoán như vậy.
Tần Tư Hoán một chút cũng không quan tâm cậu không giống như những người khác, cũng không thèm hỏi nhiều.
Sự dịu dàng thầm lặng của hắn, khiến Lộ Chỉ không thể cưỡng lại.
Ngôi sao với hắn, đều là của Lộ Chỉ.
Nhóc con vươn tay xoa xoa cằm, bỗng nhiên nói: "Chú, anh tặng cho em chiếc trực thăng này đi."
"Hả?"
"Em cảm thấy rất ngầu." Lộ Chỉ nói.
Tần Tư Hoán không do dự: "Ừ."
Lộ Chỉ mím môi, khóe môi cong lên cười một cái.
Bá đạo tổng tài nhà cậu, trước sau vẫn hào phóng như cũ! Vẫn phá của như vậy!
*
Chờ trực thăng dừng lại, Lộ Chỉ rốt cuộc nín khóc mỉm cười, tậm trạng buồn từ chiều đến giờ cũng tốt lên.
Cậu còn chưa ăn cơm, trực thăng vừa ngừng lại liền không nhịn được, đẩy Tần Tư Hoán đi nấu cơm: "Em muốn ăn cơm chú nấu! Còn muốn uống canh chú hầm!"
Người đàn ông bị đẩy về phía trước, người điều khiển trực thăng liền đi phía sau, hỏi: "Tần tổng, tôi có thể tan làm chưa?"
Tần Tư Hoán không kiên nhẫn vẫy vẫy tay với hắn ta, sau đó quay đầu, ôn nhu nói với Lộ Chỉ: "Nấu canh ít nhất cũng vài tiếng, tối nay uống không kịp, sáng ngày mai uống, được không?"
Người điều khiển bị làm lơ cả đêm: "......"
Mẹ nó còn để cẩu độc thân sống không!!!
Tần Tư Hoán chớp chớp mắt, nói: "Bảo bối nhỏ."
Lộ Chỉ nhăn mặt, miễn cưỡng đồng ý: "Cũng được."
Cậu nhớ rõ ràng năm ngoái trong ngày Quốc Khánh Lộ Mạnh Thịnh có nấu canh cho Lộ Dao uống, Lộ Chỉ vẫn luôn nhớ thương không thôi. Lộ Mạnh Thịnh đó giờ chưa có nấu canh cho cậu uống, Lộ Chỉ cũng không chủ động nói.
Cậu là con lớn trong nhà, là anh trai của Lọi Dao nên phải hiểu chuyện hơn.
Nhưng cậu vân có một mặt không hiểu chuyện.
Cậu sẽ không nói, nhưng tâm lý vẫn nhớ mãi, cũng muốn uống canh do bố tự tay nấu.
Hiện tại được Tần Tư Hoán bảo đảm, Lộ Chỉ gật gật đầu, lại bắt đầu đẩy hắn: "Vậy anh nhanh đi nấu mì đi, em đói sắp chết rồi!"
"Tại sao vừa rồi trên trực thăng không nói?" Tần Tư Hoán vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, rất sợ cậu bị đói, "Trên xe có đồ ăn vặt."
Lộ Chỉ nghiêng đầu, rất không nói lý: "Em bây giờ mới đói không được sao."
Được được được.
Em là ông trời, là bảo bối nhỏ, em nói cái gì cũng đúng.
Tần Tư Hoán đến phòng bếp nấu tô mì.
Người đàn ông lúc nấu cơm lúc nào cũng luôn thu hút ánh mắt của người khác, Lộ Chỉ ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm Tần Tư Hoán trong bếp, càng nhìn càng thích.
Chú của cậu, chính là đẹp trai như vậy.
Còn ôn nhu, bao dung, quan trọng là rất yêu cậu.
Lộ Chỉ chớp mắt, nhìn eo Tần Tư Hoán.
Mẹ nó eo rất đẹp, mông cũng rất cong, chân vừa dài vừa thẳng, đùi cùng cẳng chân đầy cơ bắp, lúc mặc tạp dề, cmn cũng quá đẹp.
Hơn 9 giờ tối, trong bếp bật đèn có màu cam ấm.
Lộ Chỉ nghiêng đầu, si mê nhìn Tần Tư Hoán. Người đàn ông vừa nghiêng đầu, nhìn thấy bộ dáng này của cậu, trong mắt còn như có đóm lửa nhỏ.
Tần Tư Hoán: "......"
Có chút muốn ăn Lộ Lộ.
Hắn rũ mắt, bình tĩnh bỏ mì vào trong tô, bưng đến trước mặt Lộ Chỉ, không nhịn được nhẹ giọng nói: "Bảo bảo, ăn mì."
Lộ Chỉ có chút ngốc: "...... A."
Cậu vội vàng thu hồi ánh mắt, mắt đào hoa chớp một lúc lâu, trên mặt cũng ửng đỏ.
Cậu lấy đũa trong tay Tần Tư Hoán, cúi đầu ăn.
Tần Tư Hoán ngồi kế bên cậu, khuỷu tay để trên bàn cơm, nghiêng đầu nhìn cậu.
Nhóc con ăn mì, sợi mì nóng đến tỏa khói, chóp mũi cậu cũng toát ra một tần mồ hôi mỏng.
Tần Tư Hoán nhớ tới mấy lời cậu nói lúc trên trực thăng.
Hắn đương nhiên biết Lộ Chỉ sẽ không gạt hắn, bảo bối nhỏ của hắn rất ngây thơ, sẽ không biết gạt người khác.
Cho nên Lộ Chỉ nói mình có thể mang thai sinh con, chắc chắn cũng là thật.
Tần Tư Hoán dù gì cũng ngậm thìa vàng lớn lên, cho dù có chút kỳ quái, cho dù không kết bạn với ai người ra cũng chủ động kết bạn với hắn, Lộ Chỉ vừa nói, hắn liền biết tại sao bảo bối nhỏ không vui.
Muốn không giống như những người khác, dù sao cũng phải trả giá một chút.
Nhưng nếu biết mình khi sinh ra đã không giống với những người khác, mà chỉ biết lo sợ ánh mắt của mấy người đó nhìn mình ra sao.
Cho nên hắn cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng chưa nói, cố gắng xem đây là một chuyện rất bình thường, chủ yếu là muốn Lộ Chỉ không cần phải sợ.
Đừng sợ, cho dù em có không giống mấy người khác, cũng không cần sợ sệch ánh ắmt của mấy người đó.
Chú sẽ bảo vệ cho em.
Lộ Chỉ đối với hắn không chỉ là một người bạn đời, mà còn là người hắn yêu nhất.
Tần Tư Hoán bỗng nhiên nhớ đến câu hỏi của Lộ Chỉ, nếu em cũng giống như phụ nữ, anh còn thích em không.
Lúc đầu hắn không hiết, nhưng hiện tại nghĩ lại, hình như là có.
Ăn xong, Tần Tư Hoán đi rửa, Lộ Chỉ ngồi trên thảm cầm điện thoại chơi game.
Tần Tư Hoán rửa xong đi ra, tay xoa xoa trên tạp dề, sau đó cởi ra, treo lên, nhấc chân đi ra phòng khách.
Lộ Chỉ nâng mắt nhìn hắn, nhân vật trong game còn đang thi triển kỹ năng, cậu nhìn gương mặt Tần Tư Hoán đến thất thần, Tần Tư Hoán cúi đầu nhìn giao diện trên điện thoại cậu.
Hắn nhẹ giọng: "Chết rồi."
"...... Hả." Lộ Chỉ luống cuống cầm điện thoại, ngón tay còn chưa chạm vào, đã bị Tần Tư Hoán cầm đi.
Cậu ngẩng đầu, nhìn người đàn ông, mắt đào hoa chớp chớp, chóp mũi phiếm hồng. Ở trong phòng khách, trên đầu là đèn pha lê, chút màu đỏ này rất câu dẫn người khác.
Tần Tư Hoán ngồi xổm xuống, tiện tay ném điện thoại cậu trên sofa, hắn từ trên cao nhìn xuống Lộ Chỉ, bỗng nhiên cười: "Sao nhìn chú chằm chằm vậy?"
Tần Tư Hoán không chịu nổi nhất là ánh mắt của cậu.
Ánh mắt của nhóc con rất ngây thơ, lúc nhìn người khác còn có chút ôn nhu, có thể làm tan biến hết rất cả bực bội trong lòng của họ. Cậu nhìn Tần Tư Hoán chăm chú như vậy, Tần Tư Hoán cảm thấy giây tiếp theo hắn liền chịu không nổi.
-- đem cậu làm đến chết.
Lộ Chỉ mím môi cười cười, chắc là đã nói hết tất cả với Tần Tư Hoán, cậu ở trước mặt Tần Tư Hoán cũng lớn gan hơn, cậu vươn tay nắm cổ áo Tần Tư Hoán, nói: "Chú đẹp trai."
Tần Tư Hoán hầu kết lăn lăn.
Nẹ nó Lộ Chỉ muốn mạng của hắn.
Hắn nghiêng người, tay ấn vai Lộ Chỉ, đè nhóc con xuống dưới thảm.
Lộ Chỉ mơ mơ màng màng đã bị Tần Tư Hoán đè chặt trên thảm dưới sàn nhà. Sàn nhà gỗ màu nâu, trên đầu là ánh sáng của đèn, sáng đến mức da cậu như trong suốt.
Tần Tư Hoán tự cởi cúc áo sơ mi của mình, đôi mắt rũ xuống, cặp mi dài cụp xuống che khuất con ngươi, nhìn chằm chằm Lộ Chỉ.
Cởi ra toàn bộ cúc áo, lộ ra lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, đường cong cơ bắp rõ ràng.
Lộ Chỉ hai tay bị đè chặt trên đầu, sau lưng là sàn nhà rất lạnh, hô hấp người đàn ông nóng như lửa, cúi đầu cắn một cái trên hầu kết cậu: "Lộ Chỉ, sinh con cho anh đi."
Lộ Chỉ đôi mắt chớp chớp, có chút không thể tin.
"Em cùng con," hắn khàn giọng, giọng điệu hung dữ: "Ông đây đều muốn."
Rất dữ nha.
Tác giả có lời muốn nói: Lộ bảo bảo: Anh!
-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.