#tien161099
Vừa nói mấy lời này xong, Lộ Chỉ liền có hơi hối hận.
Cậu thật sự cũng không có bình tĩnh giống như Lộ Mạnh Thịnh thấy, mấy lời nói của Chu Cách thật sự làm dậy sóng trong lòng cậu, cậu cảm thấy thế giới quan và giá trị quan của mình đã bị đánh vỡ.
Từ lúc sinh ra, Lộ Chỉ đã được xem là là loài sinh vật không phải nam cũng không phải nữ.
Lúc cao trung cậu đã được học qua tiết sinh học, quá trình thụ thai của trứng cùng tinh trùng, quá trình trưởng thành của phôi thai bên trong cơ thể mẹ, sau đó cậu cùng Tần Tư Hoán ở bên nhau.
Mười chín năm qua, cậu chưa từng nghĩ tới mình cũng có thể sinh con.
Chuyện này còn được chứng thực bởi ông bố Lộ Mạnh Thịnh của cậu, những chuyện đã xảy ra trong quá trình trưởng thành của cậu, tất cả những chuyện đó đều chứng minh đó là sự thật.wattpad:tien161099
Thật trăm phần trăm.
Cậu, chính là...... Quái vật không phải nam cũng không phải nữ trong miệng Chu Cách, trong sách giáo khoa sinh học cũng không có nhắc đến giới tính thứ ba -- cậu thậm chí vừa sinh ra, đã bị mẹ ghét bỏ.
Lộ Chỉ không phải không quan tâm, cậu ngồi trong quán cafe một lúc lâu, trong đầu đều suy nghĩ mấy chuyện này.
Nếu cậu được mẹ sinh ra, nếu như mẹ cậu tận mắt nhìn thấy quá trình cậu ra đời, sẽ vì chuyện này mà sợ hãi cậu, thậm chí cùng cậu cũng không có bất kỳ quan hệ gì, tính cách chắc chắn sẽ hung dữ như Tần Tư Hoán.
Nếu như Tần Tư Hoán mà biết chuyện này, có cảm thấy sợ hay không, sau này cũng cách xa cậu. Hay là sẽ cảm thấy cậu là quái vật, sau đó liền......
Không cần cậu.
Lộ Chỉ không dám nghĩ nữa.
Trước mắt cậu hiện ra rất nhiều hình ảnh, Tần Tư Hoán đứng trước người cậu đánh Lý Hoành; người đàn ông hôn cậu, nói ông đây thích em được chưa; còn có hình ảnh Tần Tư Hoán che chở cậu trước mặt Trịnh Nguyên, đưa cậu vào đại học, mua kẹo nổ cho cậu, đưa cậu đến bờ biển chơi, cảnh cuối cùng là Tần Tư Hoán leo của sổ vào nhà, rất dính người nói không muốn đi.
Lộ Chỉ cầm điện thoại mà ngón tay run rẩy, trong lúc không ngờ đến, giữa cậu và Tần Tư Hoán, đã có nhiều kỷ niệm như vậy. Hắn ở trong lòng cậu, đã chiếm được một vị trí quan trọng rồi.
truyện chỉ được đăng trên wattpad mấy trang khác là ăn cắp.
Người đàn ông ở bên kia yên lặng, chỉ có tiếng lật trang giấy, Lộ Chỉ nghe hắn nói: "Có nghĩ tới."
Rõ ràng chỉ là ba chữ đơn giản, Lộ Chỉ liền nãy ra mấy suy nghĩ không được thực tế lắm.
Tần Tư Hoán muốn có con, vậy cậu sẽ sinh cho hắn một đứa con, Tần Tư Hoán có thể hay không bởi vì thích đứa nhỏ, mà không còn sợ cậu nữa?
Lộ Chỉ hiện tại đã không còn biết suy nghĩ gì nữa, trong lòng cậu hiện tại chỉ còn nghĩ đến cảnh Tần Tư Hoán khi biết cậu không bình thường thì có ghét cậu hay không, cậu liếm liếm môi, khóe mắt chua xót, cả người như không còn sức dựa vào ván cửa, ngửa đầu, nói: "Vậy...... Vậy, nếu, em nói là nếu, em sinh cho anh một đứa con, anh có thể hay không...... Thích nó? Có thể không......"
Anh có cảm thấy em là quái vật không?
Quái vật nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Lộ Chỉ rốt cuộc nói không nổi nữa, cổ họng cậu nghẹn ngào, như có thứ gì đó chặn lại yết hầu, sự sợ hãi Tần Tư Hoán sẽ chán ghét quây quanh cậu, khiến cậu không thở nổi.
Lưng cậu dựa vào cửa, chậm rãi ngồi xuống, tay siết chặt điện thoại, đến trắng bệch, tai dựng thẳng, chờ đợi Tần Tư Hoán trả lời.
Giọng Kiều Định từ bên kia điện thoại truyền đến, nói nhỏ: "Boss, hội nghị...... Còn tiếp tục nữa không?"
Tần Tư Hoán nói: "Tạm dừng một chút." Dừng một chút, hắn lại nói: "Hôm nay đến đây thôi, buổi sáng thứ hai tuần sau tiếp tục, các cậu đi về trước đi."
Lộ Chỉ miệng há to, ý thức được mình lại tùy hứng làm phiền hắn. Tần Tư Hoán rất bận, cậu không nên quấy rầy trong lúc Tần Tư Hoán làm việc. Hơn nữa -- là vì loại chuyện, kỳ kỳ quái quái như vậy.
"Bảo bảo." Tần Tư Hoán giống như là nhẫn nhịn, giọng rất khàn, "Anh."
Hắn mới nói một chữ, liền ngừng lại.
Im lặng chưa đến một giây, Tần Tư Hoán lại cắn răng, bất đắc dĩ rồi lại sủng nịch: "Lộ Chỉ, em chờ đó cho anh."
Sau đó chính là tiếng va chạm của văn kiện trên bàn, còn có tiếng bánh xe chuyển động, khoảng ba phút, hắn bên đó mới yên tĩnh lại.
Lộ Chỉ rất ngoan ngồi chờ hắn trả lời, cậu thật sự rất muốn biết Tần Tư Hoán rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Là sợ hãi, chán ghét, hay là cảm thấy ghê tởm?
Lộ Chỉ đã suy nghĩ mấy trăm phản ứng của Tần Tư Hoán. Ba phút cũng không quá dài, Lộ Chỉ nghĩ nghĩ, thậm chí còn có ảo giác là cùng Tần Tư Hoán chia tay.
Cậu từ nhỏ đã không mơ mộng tình cảm lâu dài, nhiều lúc còn ngụy trang mình, lúc đau buồn nhất cũng có thể mĩm cười.
Cho dù Tần Tư Hoán thật sự bởi vì chuyện này mà cảm thấy cậu là quái vật, muốn chia tay với cậu, Lộ Chỉ cũng sẽ không trách hắn, càng không hận hắn, cậu sẽ bình tĩnh mà phân rõ giới hạn với Tần Tư Hoán, sau đó chúc hắn đi tìm người hạnh phúc hơn.
Cậu tự mình nghĩ như vậy, lại bất ngờ nghe được giọng nói của Tần Tư Hoán: "Nhóc con nhà em đã xảy ra chuyện gì? Bị người lớn biết cho nên lá gan cũng lớn ra? Chú còn đang mở họp, mà em," hắn dừng lại, kiềm nén lại ý cười, có chút mơ hồ nói, "Mời anh, ăn Lộ Lộ."
Lộ Chỉ: "???"
Lộ Chỉ nhíu mày: "...... Chú, chú?"
Cậu khi nào, mời Tần Tư Hoán ăn Lộ Lộ?
Từ mấu chốt chính là -- mời? Trong lời nói của cậu có nhắc đến chữ này sao?
Cậu đang nói chuyện đàng hoàn đó! Nhưng cái lão già chó chết Tần Tư Hoán, lại bẻ lái sang chuyện khác?
Lộ Chỉ bỗng nhiên cảm thấy mình có chút khổ sở. Cậu là thật lòng cảm thấy sợ Tần Tư Hoán ghê tởm mình, cảm thấy cậu chính là quái vật, nhưng Tần Tư Hoán lại đúng là một lão già háo sắc.
Cậu nhịn không được nghĩ, Lộ Chỉ, mày rốt cuộc bị làm sao mà cảm thấy Tần Tư Hoán sẽ ghê tởm mày, mày cảm thấy hắn sẽ cho mày ánh mắt đó sao?
Tần Tư Hoán còn không phải là thằng ngốc à.
Cậu nghĩ đến nét mặt Tần Tư Hoán, lão chó già đó trong mắt cũng chỉ có mình cậu, cho nên rốt cuộc cậu đang lo sợ cái gì?
"Bảo bảo." Tần Tư Hoán hỏi: "Em đang làm gì?"
Lộ Chỉ có chút ngây người, "Nghĩ về anh."
Tần Tư Hoán hít một hơi thật sâu, hô hấp gấp gáp hơn, nghe không ra cảm xúc: "Em đây là, muốn mạng của anh sao?"
Lộ Chỉ: "......?"
Lộ Chỉ nhắm mắt, không biết tại sao lại tức giận, cậu cảm thấy bị nghẹn một bụng lửa. Tần Tư Hoán cái gì cũng không hiểu, bọn họ không giống nhau.
Tần Tư Hoán tối ngày chỉ biết yêu đương, là một thằng ngốc!
"Tần Tư Hoán." Lộ Chỉ nói: "Em nếu sinh con cho anh, anh có thích không?"
Giọng điệu cậu hơi gấp gáp, rất không khách khí, hoàn toàn đem bực tức trút hết lên người Tần Tư Hoán.
Cậu cũng không biết mình từ khi nào kiêu ngạo tùy ý như vậy, rõ ràng ở trước mặt người khác đều có thể kiềm nén, nhưng ở trước mặt Tần Tư Hoán liền không khống chế được.
Cậu hôm nay vừa mới gặp Chu Cách, từ lúc 8 tuổi đến giờ cậu mới gặp lại mẹ.
"Đương nhiên là thích." Tần Tư Hoán cười cười, trong lòng biết Lộ Chỉ là đang cùng hắn nói giỡn, nhưng hắn vẫn rất phối hợp trả lời, giọng điệu có chút kiêu ngạo: "Bảo bối nhỏ của anh sinh con cho anh, anh tại sao lại không thích?"
"Vậy tại sao anh không hỏi em."
"Hỏi cái gì?" Giọng người đàn ông rất ôn nhu.
Lộ Chỉ cắn cắn môi, khuỷu tay gác trên đầu gối, cổ tay cậu chống cằm, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn một lát, con ngươi xoay vài vòng, chóp mũi ửng đỏ: "Em là một người con trai, giới tính là nam, làm sao có thể sinh con?"
Tần Tư Hoán truyền đến tiếng cười bị kiềm nén, "Chỉ cần là bảo bảo sinh," hắn nâng nâng mắt, nhìn tập tài liệu màu đen trước mặt, bỗng nhiên nói: "Anh liền thích."
Lộ Chỉ ngồi xếp bằng trên sàn nhà, tay cậu chống lên mặt sàn lạnh lẽo, tay kia cầm điện thoại, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Tần Tư Hoán, nếu em là con gái, anh còn thích em không?"
Tần Tư Hoán: "......?"
Tần Tư Hoán cảm thấy trả lời vấn đề này có hơi không tốt lắm. Lần đầu tiên hắn gặp Lộ Chỉ, trong lòng chỉ có sự lạnh nhạt với nhà, hắn hận, hắn oán, hắn đố kỵ tại sao người khác đều có được gia đình ấm áp còn hắn thì không có. Nhưng sau này gặp được Lộ Chỉ, hắn ở trong mắt cậu mới cảm thấy giống như những người khác.
Chính hắn cũng không biết tại sao lại thích Lộ Chỉ, cũng không hiểu được thích nhiều như vậy.
Tình yêu điên cuồng đến, hắn kiềm lại không được.
Hắn không nói lời nào, Lộ Chỉ liền nói: "Anh quả nhiên chỉ đam mê sắc đẹp của em. Anh tại sao có thể bởi vì em là nữ mà không thích em được?"
Lộ Chỉ nghĩ, dựa theo phương pháp giải một bài toán lúc cao trung, giải ra từng bước từng bước, chỉ cần thêm một cái "Điều kiện", là có thể ra kết quả.
Cho dù cậu có là con gái Tần Tư Hoán vẫn sẽ thích cậu, suy ra, cậu là con trai mà có thể sinh con, Tần Tư Hoán cũng sẽ thích cậu.
Trong điều kiện là, cậu không có hoàn toàn biến thành con gái.
Tần Tư Hoán ngồi trên ghế trong phòng họp, nhìn bàn hội nghị trống rỗng, bỗng nhiên trong lòng có chút khó nói.
Hắn suy nghĩ đến bộ dáng biến thành con gái của cậu -- trước ngực sẽ nhiều thêm hai khối thịt, ừ...... Còn có tóc dài ra, đụng nhẹ một cái liền khóc, đánh không được mắng cũng không xong, hơn năm mươi phần trăm lúc say rượu cũng không muốn mình ôm ở trên xe.
Mẹ nó quá thẹn thùng.
Bọn họ có quan hệ này, Lộ Chỉ làm bất cứ thứ gì cũng thấy rất đáng yêu, cậu muốn mạng của hắn luôn cũng được.
Nhưng nếu đổi thành một phiên bản khác, không chừng Tần Tư Hoán nhìn thấy phiên bản nữ của Lộ Chỉ câu đầu tiên chính là -- "Cút".
Lộ Chỉ nói nói, trong lòng cũng dễ chịu hơn, cậu lau khóe mắt, nín khóc mỉm cười nói: "Chú, em muốn sinh thật nhiều con cho anh. Em sinh cho anh ba đứa nhỏ, một đứa giống em, một đứa giống anh, còn một đứa giống hai chúng ta, được không?"
Tần Tư Hoán nghe cậu nói, bỗng nhiên có loại cảm giác, giống như là, ngay bây giờ chết cũng đáng giá.
Hắn biết Lộ Chỉ nói mấy lời này chỉ là để dỗ hắn, nhưng hắn cũng rất vui, rất rất vui!
Hắn cũng giống như mấy đứa con nít, khóe miệng cười tươi, có chút ngây ngốc phối hợp với Lộ Chỉ, nói: "Không cần nhiều như vậy, một đứa là được rồi, sinh con rất đau, sinh một đứa được rồi."
Lộ Chỉ không đồng ý hắn: "Sau mà một đứa được? Em rất thích có nhiều con, em còn muốn sinh một cô công chúa nhỏ, Tần Tứ anh phải đối xử với con thật tốt, không được để ai ăn hiếp con gái mình."
Tần Tư Hoán thật sự nhịn cười không được. Bảo bối nhỏ thật sự nghiêm túc thảo luận vấn đề này với hắn, mẹ nó đáng yêu.
Tần Tư Hoán chậm rì rì, nhẹ giọng nói: "Anh muốn một đứa con trai, lớn lên giống bảo bảo chúng ta là tốt nhất, tính cách hả, sao cũng được, chỉ cần đẹp như em là được. Chờ nó 18 tuổi liền đem Tuấn Thành giao cho nó, chúng ta trải qua thế giới hai người được không."
Tần Tư Hoán cũng không phải thích con nít lắm, con nít rất ầm ĩ lại không nói lý, chỗ nào đáng yêu giống bảo bảo nhà hắn. Nhưng mà Lộ Chỉ muốn nói vấn đề này, hắn cũng chỉ biết phối hợp theo.
Lộ Chỉ phùng má cười ngây ngô một hồi, cậu rất thích trẻ con, đơn thuần ngây thơ, trong sáng đáng yêu, cuộc sống kéo dài.
Nhưng cậu một lát sau liền nghe được Tần Tư Hoán nói: "Được, bảo bảo, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta đều là con trai, anh thật sự cũng không phải rất muốn có con, có con rồi...... Rất ồn ào, không có con là tốt nhất."
Lời nói của hắn lạnh như trời đông giá rét, tạt cho Lộ Chỉ một gáo nước lạnh, từ đầu đến chân, ướt cả người, nước xối lên người cũng có thể đóng băng.
Người đàn ông lại nói: "Chú có em là đủ rồi, không còn muốn gì nữa."
Có được Lộ Chỉ với hắn mà nói cũng là trời cao phù hộ rồi, Lộ Chỉ là cả thế giới đối với hắn, là quà tặng tốt nhất. Tần Tư Hoán không dám xin thêm những thứ khác, có Lộ Chỉ, cuộc đời xem như đủ.
Lộ Chỉ hoảng lên rồi.
Cậu nghĩ tới ánh mắt khác thường của Chu Cách, còn có sắc mặt né tránh của ông bố cậu.
Lộ Chỉ rũ mắt, giọng lạnh lùng, trong yên lặng vừa đau khổ vừa khẩn cầu: "Em muốn gặp anh, có thể không?"
Tác giả có lời muốn nói: 【 Ngôn tiểu thâm 】: Lộ bảo bối!!! Chó Tần không cần con, mẹ cần con!
【 Chó Tần & Lộ Lộ 】:??? Có bệnh? Không cần phá đám tình cảm của chúng tôi.
Tiểu kịch trường ( tôi suy nghĩ vẩn vơ, không có liên quan đến phần chính văn!! ):
【Ngôn tiểu thâm 】: Xin chào Tần tổng, tôi là 《 cẩu huyết ngốc bạch ngọt 》 đã 《 bị lão chó già nhớ thương sắc đẹp bấy lâu nay 》 là người chủ trì chương trình ngày hôm nay, Ngôn Tiểu Thâm. Tôi hôm nay tới đây, chính là để phỏng vấn ngài. Câu đầu tiên là câu hỏi mà bảo bối nhỏ tôi rất quan tâm, xin hỏi với đầu óc của ngài làm sao mà lớn lên?
【 Chó Tần 】: Gì?
【Ngôn tiểu thâm 】: Anh nói một câu thích con nít, không được sao?! Anh lại phải đi lừa gạt Lộ Lộ?! Loại người như anh, căn bản không xứng với Lộ bảo bảo!
【 Chó Tần 】: Đầu tiên cảm ơn tác giả rác rưởi đã quan tâm, tiếp theo, tôi thật sự không thích con nít lắm, tôi cảm thấy có một mình bảo bảo nhà tôi là đủ rồi, nếu em ấy thật sự rất thích con nít, tôi cũng có thể đồng ý với em ấy.
【 Nội tâm chó Tần: Bảo bảo, anh chẳng lẽ không đáng yêu bằng con nít? 】
( -- ngồi chờ chó Tần bị vả mặt. )
【Ngôn tiểu thâm 】: Lộ bảo bảo! Tôi cũng có vấn đề muốn hỏi cậu.
【Lộ Lộ 】: Cô hỏi.
【Ngôn tiểu thâm 】: Chó Tần nhiều lần tổn thương cậu, có phải cậu rất khổ sở hay không?
【 Lộ Lộ 】:......? Anh ấy khi nào, tổn thương tôi?
【 Chó Tần 】 ( bế Lộ Chỉ lên ): Cút! Tác giả rác rưởi!
-----------***--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.