#tien161099
Lộ Chỉ nhắn tin xong, theo thói quen tắt điện thoại rồi đi đăng ký. Hôm nay là thứ năm, cậu được nghỉ hai ngày, hôm nay với ngày mai. Hai ngày kế là thứ bảy với chủ nhật, có thể ở nhà chơi đến bốn ngày.
Lúc cậu đến thành phố L, đã là 10 giờ sáng, đang là mùa xuân, thành phố L hoa lê nở đầy hai bên đường, cậu đi ra từ sân bay, đã thấy được hai bên đường đầy hoa.
Những chùm hoa lê trắng tin khôi, cả con đường phủ một mảng lớn trắng xóa như tuyết vào mùa đông, liếc mắt nhìn như khung cảnh thần tiên.
Lộ Chỉ chớp mắt, một lần nữa kinh ngạc trước vẻ đẹp mùa xuân của thành phố L.
Cảnh tượng như vậy cậu đã nhìn thấy rất nhiều năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều ngỡ ngàn trước vẻ đẹp của nó.
Người đi bộ trên đường đang vội vã, thỉnh thỉang có mấy cô gái đi trên đường quay đầu lại nhìn chằm chằm Lộ Chỉ. Các cô đều đã xem phim 《 Những Thời Khắc Tốt Đẹp Đó Không Thể Nào Quay Trở Lại 》, luôn nghĩ rằng Lục Quân Cửu rất đẹp trai, nhìn thấy Lộ Chỉ liền không do dự nhận ra đây chính là anh trai đã đóng vai Lục Quân Cửu. Tất cả các diễn viên đều giống nhau khi ra cửa sẽ luôn mang kính râm, đâu ai tùy tiện giống như Lộ Chỉ chỉ mang theo một cái balo, ngay cả trợ lý cũng không có.
Mấy cô gái cũng không dám xác nhận cậu có phải là Lục Quân Cửu hay không, nhưng mà anh trai này lớn lên thật sự quá đẹp trai, các cô liền dừng ở đó trộm nhìn nhiều hơn, còn có người trộm lấy điện thoại chụp lại.
Lộ Chỉ cũng không có tự giác là mình đã nổi tiếng, một tay cậu cầm dây đeo balo, một tay khác cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho ông bố cậu, cậu đã đến rồi.
Điện thoại cậu còn chưa gọi đi, trên điện thoại còn đang ở giao diện quay số, khóe mắt liền nhìn thấy một một người mặc áo sơ mi trắng, cả người mặc âu phục màu đen, người nọ áo sơ mi chỉnh tề, phác họa vòng eo thon, một tay hắn bỏ trong túi quần người có chút lười biếng, cả người dựa vào chiếc Lamborghini màu đen, rũ mắt nhìn chằm chằm điện thoại trong ray, trên cổ tay cầm điện thoại còn đeo một cái đồng hồ rất nổi tiếng.
Toàn bộ hình ảnh đều rất bắt mắt, đồng hồ nổi tiếng, xe hơi nổi tiếng, đẹp trai, toàn là những thứ cao cấp. Ngoại trừ....... Khăn quàng cổ màu đen đang mang.
Chiếc khăn này quá phá hủy khung cảnh hài hòa, trong nháy mắt đổi từ tình yêu thời thượng thành tình yêu nơi nông thôn.
Lộ Chỉ đóng giao diện quay số, cũng không gọi điện thoại cho ông bố nữa, vị kia nhà cậu, tình yêu nông thôn phiên bản ông chú đã đến đón cậu rồi.
Cậu yên lặng cầm điện thoại, mở camera, chụp cho Tần Tư Hoán một tấm.
Phía sau là chiếc siêu xe, quanh đường là hoa lê trắng tinh, người đàn ông dáng người thon dài, làn da màu lúa mạch tràn ngập hơi thở nam tính dưới ánh mặt trời, đồng hồ trên cổ tay hắn còn phản chiếu ánh nắng của mặt trời.
"Tách" một tiếng, chụp ảnh xong, Lộ Chỉ cất điện thoại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhấc chân đi về phía Tần Tư Hoán.
Người đàn ông đang dựa vào xe giống như có cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu. Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông hơi nheo lại, ánh mắt nhìn xung quanh một lát, dừng lại ở trên người Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ chậm rãi đi qua, ngón tay cầm lấy quai đeo balo.
Cậu đã hai tháng chưa được nhìn thấy Tần Tư Hoán, thật sự có chút rất nhớ hắn. Hai tháng này, cậu đi theo đoàn phim 《 Những Thời Khắc Tốt Đẹp Không Thể Nào Quay Trở Lại》 để tuyên truyền phim, cũng nhận được một số thành công nhỏ, fans trên Weibo cũng hơn một trăm vạn, hơn nữa lúc thi ở trường, cậu cũng giành được hạng nhất.
Chắc là sự nghiệp thăng tiến, giúp Lộ Chỉ có thêm động lực, cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình với Tần Tư Hoán đã được kéo gần hơn. Cho dù hiện tại cậu chỉ là một minh tinh tuyến mười tám không có nổi tiếng, chỉ cần có thời gian, cậu cũng sẽ nắm giữ được nữa bầu trời của giới giải trí, cậu sẽ đứng ở nơi đầy sao, rồi sẽ đi về phía Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ không thể giải thích được liền có sự tự tin này.
Cũng không biết tại sao, lúc cậu đi về phía Tần Tư Hoán, cũng có chút hồi hộp.
Người ta nói ở gần nơi mình cảm thấy quen thuộc sẽ có chút khẩn trương, nhưng cậu chỉ cảm thấy rất vui vẻ với ngượng ngùng, trong lòng bành trướng như một vũ trụ nhỏ sắp nổ tung.
Lúc đến gần hắn, người đàn ông rút tay từ trong túi quần, nhìn về phía cậu mở ra hai tay, nhìn cậu chớp mắt, "Bảo bảo ôm một cái."
Vừa nói xong mấy lời này, Lộ Chỉ cảm thấy hồi hộp trong lòng hoàn toàn tan biến.
Cậu hồi hộp cái rắm! Hắn có cái gì mà hồi hộp! Lão chó già Tần Tư Hoán này mà cũng đáng để cậu hồi hộp?!
Lộ Chỉ, mày mẹ nó dũng cảm một chút đi!
Tần Tư chính là một người ngốc tỏa sáng dưới ánh mặt trời! Mày, mày không được hồi hộp!
Lộ Chỉ điều chỉnh lại tâm trạng, bình tĩnh đứng trước mặt Tần Tư Hoán, bộ dạng đối mặt với Tần Tư Hoán không đổi sắc vững như Thái Sơn. Lộ Chỉ nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Tần Tư Hoán."
Cậu không muốn gọi Tần Tư Hoán là chú.
Cậu phải cố gắng để tiến bộ, một ngày nào đó sẽ cùng Tần Tư Hoán đứng ở trên cao, bọn họ là quan hệ người yêu, mới không phải là chú cháu.
Giọng nói của cậu rơi vào tai Tần Tư Hoán vừa rụt rè vừa sợ sệt, giống như một đứa con nít đang thẹn thùng khi thấy người lạ.
Cmn quá đáng yêu!
Tần Tư Hoán cúi người, vươn tay về phía trước, đang chuẩn bị ôm cậu một cái, Lộ Chỉ cầm quai đeo balo, bỏ xuống, đem balo màu đen để trước người, balo vừa lúc bỏ vào cổ tay Tần Tư Hoán.
Tần Tứ: "......?"
Lộ Chỉ cúi đầu mở balo ra, không nhìn Tần Tư Hoán, tìm đồ trong balo, một lát sau, lấy ra một lọ kem dưỡng tay.
Tần Tư Hoán hạ cánh tay xuống, cúi đầu nhìn kem dưỡng da tay trong tay Lộ Chỉ, chần chờ một hồi lâu, hỏi: "Đây là --?"
Chẳng lẽ ôm một cái còn phải bôi kem dưỡng da tay trước???wattpad:tien161099_tieumieumieu
Lộ Chỉ cầm kem dưỡng da tay, đóng balo, ngẩng đầu, nói: "Cái này là kem dưỡng da tay, lần trước em làm người đại diện sản phẩm người ta đưa cho, em chừa lại một hủ mang về cho anh."
Lộ Chỉ đem kem dưỡng da tay đẩy về phía trước, kem dưỡng da tay bỏ trong hộp màu trắng, giống như là loại cao cấp. Lộ Chỉ nói: "Em cảm thấy da của chú quá thô, cho nên em để giành lại cho anh, người ta cho em hai mươi hộp, em muốn đưa tất cả cho bạn học, nhưng quan hệ chúng ta tốt hơn, cho nên hộp cuối cùng em để giành lại cho anh."
Tần Tư Hoán trầm tư: "...... Ừ."
Lộ Chỉ ngẩng mặt, mắt đào hoa sáng lấp lánh, vui sướng hỏi: "Anh thích không?"
Tần Tư Hoán ngừng lại, cầm lấy kem dưỡng da tay: "Thích."
Lộ Chỉ lại chớp đôi mắt, tay sờ đến ví tiền trong túi, lấy ra, từ trong ví tiền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, cũng đưa cho Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán cầm thẻ, lại hỏi: "Đây là?"
Ngón trỏ của Lộ Chỉ câu lấy ngón út của người đàn ông, có hơi xấu hổ: "Cái này là tiền trong khoảng thời gian này em kiếm được, em chừa lại một ít để sài, còn lại đều cho anh."
"Tại sao cho anh?" Tần Tư Hoán ngơ ngác, không hiểu lắm bảo bối nhỏ muốn làm gì.
Lộ Chỉ mím môi, cúi đầu, vươn tay, cầm lấy khăn quàng cô trên cổ Tần Tư Hoán, rất thẹn thùng.
Cậu im lặng một lúc lâu, hé miệng thở dốc cũng không nói ra được, cuối cùng giận giỗi: "Dù sao cũng cho anh thì anh cầm đi, anh không cần em liền cho người khác."
Tần Tư Hoán ngón trỏ gãi gãi cằm cậu, có chút đồng ý nói: "Anh lấy, anh cầu không được? Anh muốn hỏi một chút, chưa nói là không cần mà, sao lại giận rồi?"
Lộ Chỉ lúc đem thẻ đưa cho hắn cậu đã suy nghĩ rất nhiều, cậu suy nghĩ chuyện này cũng đến vài tháng, suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, nhưng cuối cùng cậu cũng rất xấu hổ khi nói với Tần Tư Hoán.
Nhưng vẫn phải nói ra, lỡ đâu sau này Tần Tư Hoán không cho cậu tiền tiêu vặt thì biết làm sao?
Dù sao cậu cũng ở nhà mấy ngày, mấy ngày tới nói với Tần Tư Hoán cũng không muộn.
Ngồi trên xe, Tần Tư Hoán cẩn thận lấy khăn quàng cổ đeo trên cỏi xuống, treo trên lưng ghế, mới xoay người lại lái xe.
Lộ Chỉ đầu ngón tay cảm nhận được độ ấm, có chút lo lắng nói: "Chú, anh nóng!"
Gọi một tiếng chú xong, Lọi Chỉ liền chửi tục trong lòng. Rõ ràng đã quyết định không gọi chú nữa, nhưng lời đến bên miệng, cậu vẫn quen miệng gọi chú.
Này, mệt thật đấy.
wattpad:tien161099_tieumieumieu
Tần Tư Hoán kỳ quái nhìn cậu một cái, "Sao vậy?" Sao bảo bối nhỏ lại mắng hắn.
"Anh bị bệnh có phải không?" Lộ Chỉ hỏi: "Thì...... Chính là bệnh rất sợ lạnh, đến mùa hè còn phải mặc áo ấm."
Tần Tư Hoán cầm tay láy quẹo cua, hỏi: "Là sao?"
Lộ Chỉ hai ngón tay cầm lấy khăn quàng cổ trên ghế dựa, cầm lên, quơ quơ trước mặt Tần Tư Hoán: "Anh mang khăn quàng cổ, không nóng sao?"
Lộ Chỉ thật sự tò mò, Tần Tư Hoán là người lúc mùa đông còn mặc một cái áo sơ mi mà không cảm thấy lạnh, nhưng bây giờ là mùa xuân, hắn còn mang khăn quàng cổ, cmn cũng quá kì quái rồi đi.
Giống như là bị bệnh vậy.
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông liếc nhìn cậu.
Lộ Chỉ lại nói: "Em biết em đan khăn quàng cổ này cũng khá đẹp, nhưng anh cũng không cần mang trong thời tiết này đi?"
Tần Tư Hoán hiện tại phát hiện bảo bối nhỏ của hắn nói quá nhiều, có đôi khi phản ứng cũng rất chậm, có nhiều chuyện rõ ràng vậy mà cậu lại như không biết.
Bảo bối nhỏ thật khờ.
"Anh không có," hắn nghiêng đầu, chạy xe chậm lại, cười cười: "Chủ yếu mang khăn quàng cổ để đi đón bảo bối nhỏ."
"Hả?" Lộ Chỉ vẫn là nghe không hiểu.
Tần Tư Hoán giơ tay, gõ một cái trên đầu cậu, sủng nịch nói: "Khăn quàng cổ quá đẹp, anh muốn mang cho em nhìn."
Lộ Chỉ được hắn khen trong lòng vui vẻ, cả người ngọt ngào như nhìn thấy người mình thích.
Mắt cậu cong cong, giọng cũng ngọt ngào: "Chú, hai tháng nay em cao thêm 1cm!" Ngón tay cậu quơ quơ thể hiện chiều dài, nói: "Rất không dễ dàng, Tống Du nói tuổi này của em mà còn cao đó là kỳ tích."
Tần Tư Hoán hỏi: "Vậy em hiện tại cao 1m82?"
Lộ Chỉ gật đầu, vui sướng nói: "Nhưng em cảm thấy em có thể cao đến 1m9, nếu em 20 tuổi mà không cao thêm nữa, em hiện tại còn mười hai tháng nữa, hai tháng 1cm, bốn bỏ năm lên em được 1m9!"
Cái đề tài quả thực quá trẻ con.
Mấy người bên cạnh Tần Tư Hoán đã lâu rồi không còn ai nhắc đến chiều cao nữa, hắn sắp hơn 30 tuổi, chiều cao qua nhiều năm cũng không có thay đổi cái gì.
Sao vừa nghe Lộ Chỉ nói đề tài này, có chút cảm thấy kì quái.
Giống như là là nhóc gon nhà mình được cao lên, nhưng mà nhóc con này là người yêu của hắn nha.
Tần Tư Hoán thở dài, hùa theo Lộ Chỉ: "Ừ, sinh nhật năm sau là được 1m9."
Lộ Chỉ rất vui sướng, chà xát tay, "Em ngày mai liền được 19 tuổi!"
Tần Tư Hoán cong cong môi, nhẹ giọng nói: "Anh muốn gặp em vào buổi tối, ngày mai còn có thể mừng sinh nhật chung với em." Hắn không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nào trong cuộc đời bảo bối nhỏ, lúc trước không có cơ hội, hiện tại có cơ hội, hắn phải biết quý trọng.
Chính là Lộ Chỉ đã trở về rồi.
Điều này còn làm hắn bất ngờ hơn cả ngày sinh nhật.
Lộ Chỉ lại nói: "Ngày mai bố em sẽ mời bạn bè đến ăn cơm, chú, anh có đến không?"
"Đến."
"Vậy anh sẽ tặng em quà gì?" Lộ Chỉ nhỏ giọng hỏi: "Còn chưa có tặng quà đâu?"
Xe đến trước cửa Lộ gua, Tần Tư Hoán ngừng xe, duỗi tay mở đai an toàn, sau đó giơ tay, ngón tay thon dài búng một cái lên trán Lộ Chỉ.
Hắn nhẹ giọng: "Bảo bảo."
"Hả!" Lộ Chỉ trả lời: "Sao vậy?"
"Anh thật sự cũng không biết tặng em quà gì." Hắn có chút bất đắc dĩ, "Anh hiện tại cũng không biết mấy người trẻ tuổi tụi em sẽ thích cái gì."
Lộ Chỉ ấn trước ngực hắn, không dám nhìn hắn: "Em thích chú."
Tác giả có lời muốn nói:
------------*----------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
-Lamborghini.