Edit: Miêu
Beta: Tama
Lộ Chỉ chầm chậm quay đầu, ánh mắt từ trần nhà màu trắng, chuyển qua tủ quần áo màu hồng, cuối cùng là người đàn ông đang dựa vào tủ đầu giường.
Người đàn ông đang rũ mắt, sắc mặt ôn nhu nhìn cậu, nắng sớm nhẹ nhàng chiếu lên khiến mặt hắn phá lệ ôn hòa, khí tức âm u trên người hắn được nắng sớm bao phủ biến mất đi không ít.
Ngoài cửa còn có giọng của Lộ Dao, người đàn ông còn rất an nhàn nhướng mày, vẻ mặt vui sướng nhìn Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ chớp lông mi, mới vừa thức, não chưa phản ứng kịp, não cậu hơi trì độn, bộ dáng ngốc ngốc, giọng điệu cũng còn chút buồn ngủ: "Chú?"
Cậu nuốt một ngụm nước miếng, từ trên giường ngồi dậy, mang dép lê đi đến tủ quần áo, bắt đầu thay đồ.
Cậu cởi áo ngủ hình gấu trúc ra, mặc áo lông vào, quần giữ ấm, còn có áo khoác. Lúc cậu đang thay đồ, thân hình mảnh khảnh toàn bộ thu vào mắt Tần Tư Hoán, làn da cậu rất trắng, da thịt toàn thân trắng mịn không nhìn thấy cả lỗ chân lông, ngay cả lông chân cũng rất ít, không giống như đa số mấy người đàn ông khác.
Tần Tư Hoán đầu dựa đằng sau, hai chân bắt chéo ngồi ở trên giường, lưng dựa vào tủ đầu giường bằng gỗ, mắt nhìn chằm chằm động tác của cậu.
Lúc cậu thay đồ động tác còn mang theo vài phần của con nít, ngón cái cùng ngón trỏ nắm áo ngủ kéo lên trên đầu, cổ áo qua đầu, Lộ Chỉ rung đùi đắc ý, đem cằm lộ ra từ từ, từ cổ áo, cuối cùng là cởi ra toàn bộ.
Cởi được áo ngủ, tóc cậu cũng dựng thẳng lên trời, bởi vì động tác vừa rồi mặt cũng có chút hồng.
Lúc cậu thay quần, dây lưng cởi ra được một nữa, phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Tư Hoán, nói: "Anh sao còn chưa đi?!"
Rõ ràng cậu nói hôm qua, hôm nay 6 giờ Tần Tư Hoán phải rời khỏi, hiện tại Lộ Dao cũng đã thức, chắc cũng hơn 8 giờ rồi.
Người đàn ông bắt chước bộ dáng vừa mới thức của cậu, chớp mắt, gọi cậu: "Bảo bảo."
"Không phải, tại sao anh không đi sớm một chút? Anh mà đi ra bây giờ bố em sẽ nhìn thấy!" Lộ Chỉ không chấp nhận bộ dáng này, nói chuyện vẫn nhẹ nhàng hơi du côn xíu: "Anh tại sao ngủ như chết vậy?! Em có cài báo thức anh cũng không nghe?"
Lúc này mà bị ông bố thấy, cậu cho dù có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!!!
Tần Tư Hoán giơ tay ra phía sau, cầm lấy sừng nai trên mũ, đem mũ đội trên đầu. Hắn mím môi, đôi mắt mở to, vô tội nói: "Anh không muốn đi."
Lộ Chỉ nhướng mày nhìn hắn.
Trên đầu người đàn ông đội mũ có hai cái sừng, con nai trên áo ngủ có màu vàng nhạt, mà da người đàn ông có màu lúa mạch, mặc vào nhìn có chút buồn cười, giờ phút này hắn cố tình bán manh, nhìn thấy hai cái chả ăn nhập gì.
Tóm lại, Lộ Chỉ cũng không cảm thấy Tần Tư Hoán bán manh thành công.
Cậu mang dép lê đi rửa mặt, mới vừa nặn xong kem đánh răng, eo đã bị người ôm lấy từ phía sau, người đàn ông dựa đầu vào sườn mặt cậu, giống như một con gấu koala con dính người, thế nào cũng phải cũng phải bám vào trên người mẹ.wattpadtien161099
Lộ Chỉ mặt không biến sắc trừng mắt nhìn hắn trong gương, đem bàn chải đánh răng bỏ vào trong miệng, bắt đầu đánh răng.
Tần Tư Hoán giọng nhẹ nhàng nói bên tai cậu, thấm sâu vào trong xương cốt, có chút tê dại: "Không muốn đi, muốn ở bên cạnh bảo bảo."
"Tần Tư Hoán." Lộ Chỉ vội vàng súc miệng, nhổ nước trong miệng ra, ở dưới vòi nước rửa bàn chải đánh răng, lúc này mới mở miệng nói chuyện: "Đừng làm nũng."
Lộ Chỉ bỏ hắn ở trên phòng, tự mình xuống lầu ăn sáng.
Lộ Mạnh Thịnh ở trong sân không biết làm cái gì, Lộ Dao ngồi trên sofa tay cầm điện thoại xem phim, thấy Lộ Chỉ xuống lầu, nâng mắt, nói: "Anh."
"Ừ." Lộ Chỉ lạnh nhạt trả lời.
Lộ Dao hỏi: "Hiện tại anh ngủ đều khóa cửa?"
Lộ Chỉ kinh ngạc: "Hả?"
"Buổi sáng em đến anh cũng không mở cửa cho em." Lộ Dao nói: "Anh càng ngày càng cảnh giác, ngay cả em cũng không cho vào."
Lộ Chỉ lúc trước đi ngủ không có đóng cửa, chắc là Tần Tư Hoán khóa. Cậu cũng không biết làm sao trả lời với Lộ Dao, càng nghĩ càng sầu.
Mời thần đến thì dễ đưa thần đi mới khó¹, cậu làm sao mới đưa được ông thần lớn là Tần Tư Hoán đi đây?
Cậu chầm chậm ăn sáng, trộm lấy trứng gà bỏ vào túi, lại lấy thêm cái màn thầu, cũng bỏ vào túi, như ăn trộm mà đi lên lầu hai.
Lộ Dao ở phía sau cậu nói: "Anh, anh đang trộm cái gì đấy?"
Lộ Chỉ không trả lời, chột dạ đi nhanh hơn. Lộ Dao nếu biết Tần Tư Hoán đang ở trên lầu, còn ở trong phòng cậu chắc cũng không có khả năng bình tĩnh giống như bây giờ, tám phần là còn khẩn trương hơn cậu.
Với Lộ Dao, giữa Lộ Chỉ và Tần Tư Hoán cô càng sợ Tần Tư Hoán, ngày thường gặp Tần Tư Hoán cũng không dám hít thở lớn tiếng.
Lộ Chỉ mới đứng ngay cửa, tay còn chưa sờ lên tay cầm, cửa liền được người bên trong mở ra.
Tần Tư Hoán đã rửa mặt xong, cũng đã thay đồ, trên người mặc lại bộ âu phục hơi nhăn của ngày hôm qua, trên cằm còn lún phún râu xanh.
Hắn mắt đen nhìn Lộ Chỉ, dựa vào khung cửa, hỏi: "Rốt cuộc có thời gian để ở bên chưa?"
Lộ Chỉ chạy nhanh vào, trở tay đem cửa phòng nhanh chóng đóng lại.
Tần Tư Hoán mở cửa sổ, rèm cửa kéo ra hai bên, đứng ở bên giường đã có thể nhìn thấy tuyết ở bên ngoài.
Có gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, Lộ Chỉ khụ một tiếng, từ trong túi lấy trứng luộc, đưa cho Tần Tư Hoán: "Bữa sáng cho anh."
Tần Tư Hoán nhàn nhạt nhướng mày.
Lộ Chỉ liếm răng, lại từ trong túi lấy ra một cái màn thầu, lần nữa đưa cho Tần Tư Hoán: "Anh ăn tạm trước, ăn xong liền về nhà, biết chưa?"
Tần Tư Hoán đem trứng gà gõ gõ trên tủ đầu giường, lột vỏ trứng, lộ ra lòng trắng trứng bên trong, một cái tay khác cầm màn thầu cắn một cái.
Một chút ý tứ ghét bỏ cũng không có.
Lộ Chỉ ngược lại có chút ngượng ngùng, kỳ thật cậu cũng có thể đưa cho Tần Tư Hoán một lý sữa bò, chỉ sợ bị Lộ Dao chú ý, cho nên chỉ cho hắn được trứng với màn thầu.
Người đàn ông mặt không đổi sắc ăn xong bữa sáng, lại cầm lấy một quyển sách trên kệ, tùy ý lật vài trang.
Lộ Chỉ dựa vào cửa sổ nhìn em gái với ông bố của mình khi nào rời đi, nhưng Lộ Mạnh Thịnh cầm xẻng nhỏ xúc đất rất chăm chú, không có ý định ra ngoài.
Lộ Chỉ thở dài.
Một lát sau cậu nghe được giọng Tần Tư Hoán mang theo vài phần ý tứ nói: "Muốn anh đi như vậy?"
Lộ Chỉ quay đầu nhìn, người đàn ông dựa trên kệ sách, rũ mắt đọc sách thi đại học của cậu, sắc mặt bình tĩnh khi nói chuyện còn lật qua một tờ.
"Không." Lộ Chỉ sốt ruột lắc lắc đầu.
Tần Tư Hoán là đồ không đáng tin! Hỏi cậu câu khó như vậy!
Nếu như bị ông bố biết được quan hệ của hai người bọn họ, Lộ Chỉ khẳng định sẽ bị lột da!
Hơn nữa lúc trước còn dặn dò cậu ngàn lần vạn lần không được lên giường với người khác, nhưng cậu đã cùng Tần Tư Hoán làm đến bước cuối cùng luôn rồi......
Lộ Chỉ cảm thấy, khó bảo vệ được cái mạng nhỏ của cậu.
Cậu đang rầu, cửa phòng lại bị người ta gõ.
Ngoài cửa Lộ Mạnh Thịnh nói: "Con trai nhỏ, ra đây xem cục đá bố vừa đào được này."
Lộ Chỉ rõ ràng nhìn thấy tay cầm đang xoay tròn! Lộ Mạnh Thịnh sắp vào được rồi!
Lộ Chỉ quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh đọc sách của Tần Tư Hoán. Lão già chết tiệt! Đến lúc này còn có tâm trạng đọc sách?!
Lộ Chỉ vội vàng lấy lại quyển sách, mở tủ quần áo, dùng sức đẩy Tần Tư Hoán, đem hắn đẩy vào tủ quần áo. Người đàn ông quay đầu nhìn cậu, chớp mắt: "Hả?"
Lộ Chỉ chắp tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu: "Chú, xin anh!"
Tần Tư Hoán mắt sâu thẳm, hầu kết nhanh chóng lăn lăn, cuối cùng cong lưng, theo sức của cậu chui vào tủ quần áo.
Cậu liền đóng cửa quần áo lại, bên trong tủ quàn áo vừa chật vừa tối, chỉ có ánh sáng từ khe cửa chiếu vào.
Tần Tư Hoán mặt không biểu tình nắm lấy cửa tủ quần áo, tập trung nghe bên ngoài nói chuyện.
Lộ Mạnh Thịnh đào được cục đá rất đẹp, cố ý mang lên cho Lộ Chỉ nhìn.
Tần Tư Hoán cong cong môi, chỉ cảm thấy gia đình như vậy rất ấm áp. Bàn tay hắn tùy ý bỏ xuống, ngón út đụng đến một cái hộp bằng nhung.
Hắn theo bản năng mà sờ sờ.
Đó là một cái hộp nhỏ, mặt trên rất mịn, Tần Tư Hoán dùng tay cầm lấy cái hộp, hơi dùng sức đem hộp mở ra.
Ánh sáng từ cửa tủ chiếu vào, vật trong hộp phản chiếu ánh sáng.
-- là kim cương.
Hắn vươn tay, lấy nhẫn kim cương ra.
Tiếng nói chuyện bên ngoài cửa đã ngừng, tiếng đóng cửa phòng cũng vang lên.
Cửa tủ quần áo được cậu mở ra, Lộ Chỉ vẻ mặt như sống lại, hơi thở gấp nói: "Chú, anh mau ra đi."
Chiếc nhẫn bị phản chiếu ánh sáng, Tần Tư Hoán chớp mắt liền nhận ra đây là chiếc nhẫn mình tặng cho Lộ Chỉ. Cho nên, bảo bối nhỏ đem quà hắn tặng giấu vào góc tủ quần áo?
Lộ Chỉ không chú ý tới hắn, vỗ ngực, vẻ mặt mệt mỏi cầm lấy điện thoại chơi game.
Tần Tư Hoán đem nhẫn cất lại.
Hắn nhớ lại bảo bối nhỏ đem ảnh của hắn cài thành ảnh nền trò chuyện, một đứa nhóc con còn học đan khăn quàng cổ cho hắn.
Bỗng nhiên rất không đành lòng. Không đành lòng ép Lộ Chỉ làm chuyện cậu không thích, càng không muốn Lộ Chỉ mất đi khuôn mặt tươi cười.
Lộ Mạnh Thịnh có biết quan hệ của bọn họ hay không thì có làm sao? Hắn cũng không vì vậy mà thay lòng đối với cậu.
Trong nháy mắt, không thể hiểu được, không còn quan trọng việc quan hệ của hắn với Lộ Chỉ người khác có biết hay không.
Người khác sẽ không biết Lộ Chỉ nhiều lúc sẽ mắng hắn, người khác cũng sẽ không biết Lộ Chỉ tặng cho hắn món quà rất quý, càng không biết bảo bối nhỏ vì dỗ dành hắn, sẽ dùng hết tiền diễn vai quần chúng có được ngồi máy bay từ Bắc Kinh về thành phố L để ở cạnh hắn.
Hắn quan tâm đến cái nhìn của người khác thật sự không có ý nghĩa.
Chỉ cần Lộ Chỉ yêu hắn, người khác có biết hay không, không còn quan trọng nữa.wattpadtien161099
*
Tần Tư Hoán ở cạnh Lộ Chỉ chơi game hết một buổi sáng, giữa trưa Lộ Chỉ xuống ăn cơm, Lộ Dao bỗng nhiên nói muốn cùng bố đi đến nhà Tống Du chơi..
Lộ Chỉ kiếm cớ nói buồn ngủ, lên phòng.
Chờ Lộ Dao cùng Lộ Mạnh Thịnh đi rồi, Lộ Chỉ mới mở cửa phòng, lôi kéo cổ tay Tần Tư Hoán xuống lầu, vội vã nói: "Mau mau mau, anh đi nhanh, một chút bố em chở lại em không biết đường trả lời đâu!"
Cậu nói cứ như đang vụng trộm với tiểu tam sợ bị vợ lớn biết được, Tần Tư Hoán cong môi, bình tĩnh theo cậu xuống lầu.
Đi chưa được vài bước, ngoài cửa đã có người đi vào.
Người đó nhìn thấy Tần Tư Hoán cũng hơi sửng sốt, vẻ mặt đang ôn nhu trong nháy mắt cứng đờ, người đó lạnh giọng nói: "Tần tổng cũng ở đây."
"Sao anh lại tới đây?" Lộ Chỉ thấy Sầm Tề Viễn đến, không có một chút ý tứ muốn che giấu quan hệ của mình với Tần Tư Hoán, cậu quay đầu lại, dùng sức kéo Tần Tư Hoán: "Anh đi nhanh lên!"
Thấy Lộ Chỉ như vậy, Tần Tư Hoán liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Sầm Tề Viễn, tâm trạng đột nhiên hơi vui vẻ. Hiện tại hắn mới là người thân nhất với bảo bối nhỏ.
Tần Tư Hoán đi lên một bước, ôm lấy vai Lộ Chỉ, cúi đầu ở bên tai Lộ Chỉ nhỏ giọng nói: "Anh về nhà liền gọi video cho em."
Lộ Chỉ gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn: "Dạ dạ."
Sầm Tề Viễn mặt tái mét!
Hắn gần đây mới biết được tâm tư của mình với Lộ Chỉ, hắn hình như thích Lộ Chỉ rồi, lúc trước bởi vì Lộ Chỉ là con trai, hắn không muốn đi sai đường. Hiện tại thấy Lộ Chỉ ở bên cạnh Tần Tư Hoán hắn tự nhiên thấy vô cùng ghen tị.
Nếu Lộ Chỉ có thể ở bên cạnh loại người như Tần Tư Hoán, tại sao lại không thể ở bên hắn cơ chứ?
Hắn ngày hôm qua đã mua chuộc Lộ Dao, chiều nay muốn dẫn Lộ Chỉ đi tảo mộ, nhân cơ hội làm diệu lại quan hệ của hai người.
Hiện tại xem ra, hắn phải nhanh chóng theo đuổi cậu mới được!
Nếu không, hắn làm gì còn cơ hội? Hiện tại Lộ Chỉ cùng Tần Tư Hoán thân mật như vậy, hắn làm sao chen vào!
Lộ Chỉ đưa Tần Tư Hoán đến cửa, quay người trở lại, nhìn đứng ở trong sân nhìn Sầm Tề Viễn, nói: "Đi tảo mộ ngay bây giờ?"
Sầm Tề Viễn mắt nhìn theo Tần Tư Hoán đã chạy xe đi xa, trong mắt hiện lên một tia âm độc, nói: "Ừ, anh đi lấy tiền giấy."
Lộ Chỉ nhắn tin cho Lộ Mạng Thịnh, liền lên xe Sầm Tề Viễn.
Sầm Ngũ là người rất tốt, Lộ Chỉ còn nhớ rõ rất lâu về trước, Lộ Mạnh Thịnh lo làm việc, Chu Cách mặc kệ cậu, khi đó đều là Sầm Ngũ chơi với cậu.
Anh Sầm Ngũ dẫn cậu đi chơi bùn, dẫn cậu thả diều, còn mua kẹo cho cậu ăn.
Anh ấy có nói, lộ lộ, cuộc sống rất khổ, chỉ cần ăn kẹo ngọt, ăn kẹo ngọt ngào, cuộc sống cũng trở nên ngọt ngào.
Từ lúc đó Lộ Chỉ liền thích ăn kẹo.
Chỉ tiếc Sầm Ngũ sức khỏe từ nhỏ đã không được tốt, mấy năm sau thì qua đời vì bệnh.
Sau này Lộ Chỉ với Sầm Tề Viễn quan hệ mới tốt lên.
Cậu ngồi trên ghế phụ, ngón tay cầm đai an toàn, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
Sầm Tề Viễn luôn không thích nói chuyện, lúc đến nghĩa trang, hắn mở cửa xe, Lộ Chỉ cũng theo xuống.
Sầm Tề Viễn ôm một bó hoa, tay kia cầm bọc tiền giấy, trên mặt ý cười ôn nhu, hắn dẫn Lộ Chỉ đến mộ của Sầm Ngũ.
Hắn ngồi xổm xuống đem bó hoa đặt trước mộ.
Trời có chút âm u, xám đen, không có mấy tia nắng, mùng một năm mới, xung quanh mấy mộ khác cũng chưa có ai, chỉ có cậu với Sầm Tề Viễn đứng trước ngôi mộ này.
Lúc Sầm Tề Viễn đốt tiền giấy, Lộ Chỉ cũng giúp hắn xếp đồ ăn để trước mộ.
Tiền giấy bốc cháy, Sầm Tề Viễn nói: "Thật ra lúc ở nước ngoài mấy năm, anh rất nhớ em. Nói thật, anh rất hối hận khi lúc đó đã đánh em. Sau này anh cũng còn không nhớ rõ khi đó tại sao lại đánh em nữa."
Lộ Chỉ mím môi, ngón tay nắm chặt quần thể thao, mũi hơi xót.
Cậu nói không quan tâm, cũng hy vọng Sầm Tề Viễn nói rõ ràng với cậu. Rốt cuộc tại sao lúc trước bọn họ quan hệ tốt như vậy, cuối cùng tại sao lại thành như vậy, cậu cũng không hiểu được.
Cậu chỉ muốn một lời giải thích, muốn một câu xin lỗi. Nhưng mà trong lòng cậu cũng rõ ràng, chính mình không còn khả năng xem Sầm Tề Viễn là 'ca ca' như lúc trước nữa.
"Về nước được hơn nữa năm, anh luôn nghĩ có nên gặp em để nói rõ ràng hay không." Sầm Tề Viễn nói: "Cho đến mấy ngày hôm trước nghĩ đến anh trai của anh, anh mới hiểu ra, Lộ Chỉ, đời người quá ngắn, anh trai anh một buổi tối không gặp đã ra đi. Anh cũng không biết mình sẽ ra đi khi nào, giống như anh không biết nhà em phá sản, hay là ngày mai anh không còn trên đời này."
Mấy câu nói đó, liền lôi kéo suy nghĩ của Lộ Chỉ nhớ lại mấy ngày Lộ gia mới phá sản.
Không biết sống hay chết, tâm trạng của cậu cũng trở nên kì quái.
Chết đi đối với cậu vừa quen thuộc vừa xa lạ, vươn tay nghĩ rằng có thể chạm đến nhưng lại rất xa.
Mấy ngày đầu Lộ gia phá sản, cậu khi ra cửa liền gặp được người mặc áo tay ngắn, trên cánh tay đầy hình xăm, cơ bắp cứng ngắc như mấy người lưu manh chuyên đòi nợ thuê, Lộ Chỉ còn cùng bọn họ đánh nhau.
Cậu đương nhiên đánh không lại bọn họ, ngược lại là bị đám lưu manh kia đuổi theo đánh.
Lúc bị gậy đánh trúng rất đau, đau đến nỗi cậu nghĩ rằng mình đã chết rồi, thế cho nên sau này nhớ lại mấy cảnh đó, ánh mắt cậu luôn vô thức né tránh.
Cậu rũ mắt, nhìn ảnh chụp trên bia mộ của Sầm Ngũ, chán ghét trong lòng vơi bớt đi.
"Có thể tha thứ cho anh không?" Sầm Tề Viễn đem bật lửa bỏ vào túi, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của nhóc con, nhẹ giọng nói: "Lộ lộ, anh xin lỗi với em, về sau không bao giờ đánh em nữa, cũng không cãi nhau với em, được không?"
Lộ Chỉ là người rất ngoan cố, có thể là vởi vì cậu là chòm sao Kim Ngưu, cho nên không đâm tường nam thì không quay đầu².
Cậu đã chấp nhận chuyện gì rồi, đều sẽ không dễ dàng thay đổi. Trong lòng cậu cảm thấy là Sầm Tề Viễn làm tổn thương cậu, cho nên mấy năm nay cũng không chủ động liên hệ với hắn.
Cho dù bây giờ Sầm Tề Viễn hạ mình xin lỗi cậu, cậu vẫn không muốn tha thứ cho hắn.
Lộ Chỉ không trả lời, Sầm Tề Viễn trong lòng cũng biết được đôi chút, chính là không có ý tha thứ cho mình đi.
Nhưng hắn sẽ không nản lòng, tay xoa xoa mũi, mất tự nhiên hỏi: "Còn gọi anh là 'ca ca' không?"
"Tôi vẫn luôn xem anh là ca ca." Lộ Chỉ ngước mắt, mắt đào hoa bình tĩnh, không có cảm xúc gì, giọng điệu cũng lạnh nhạt: "Là chính anh không muốn là ca ca của tôi."
Hai người tan rã trong không vui.
*
Qua năm mới đoàn phim lại tiếp tục quay, Trương Cập cũng đã trở lại, còn đưa cho Lộ Chỉ rất nhiều đặc sản.
Quay cảnh vườn trường xong, Lộ Chỉ cũng đã hết cảnh quay.
Trong khoảng thời gian này Lộ Chỉ vẫn luôn ở trường Nhất Trung đóng phim, Lý Sương thường xuyên trốn học đứng ở bên cạnh xem, còn đưa nước cho Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ không thiếu người theo đuổi, nhưng người cố chấp như Lý Sương lại không nhiều lắm, khi cậu nói chuyện rõ ràng với cô, đôi mắt cô đều đỏ, nghẹn ngào hỏi: "Học trưởng, anh là không thích em, hay là bởi vì sự nghiệp nên mới không thích em?"
Lộ Chỉ: "......"
Lộ Chỉ thở dài, nghiêm túc nói: "Tôi không thích cô."
"Không sao." Lý Sương không nói: "Em sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ thích em."
Lộ Chỉ không biết trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì, thế nào cũng phải đòi ở bên cạnh cậu cho bằng được.
《 Những Thời Gian Tốt Đẹp Không Thể Nào Quay Trở Lại 》 đang chuẩn bị hậu kì, các công tác tuyên truyền trong đoàn phim cũng đã bắt đầu, có rất nhiều phóng viên tới đoàn phim thăm ban, phỏng vấn Cố Minh Như, Đào Thanh Ứng, Vương đạo.
Còn có rất nhiều fans đưa đồ ăn cho Cố Minh Như, Đào Thanh Ứng, thậm chí Đào Thanh Ứng còn được fans tặng áo khoác rất dày.
Lộ Chỉ không có danh tiếng, fans Weibo cũng rất ít, cậu mắt mơ ước nhìn fans tặng quà cho Đào Thanh Ứng.
Trương Cập vỗ vỗ vai nghệ sĩ nhà mình, ủng hộ nói: "Nhóc con, tin tưởng anh, chờ bộ phim này chiếu, cậu cũng có fans của chính mình."
Lộ Chỉ cúi đầu nhìn kịch bản của mình.wattpadtien161099
Cậu chỉ còn một cảnh diễn cuối cùng, Lục Quân Cửu nhiều năm bảo vệ Ôn Trì, cuối cùng trong ngày diễn ra hôn lễ của Ôn Trì lái xe trở về, nhưng trên đường gặp tai nạn xe, mất ngay trong ngày hôm đó.
Tình yêu và tình thân của Lục Quân Cửu cả đời đều không được như ý, đây là một nhân vật càng làm cho người ta đồng cảm.
"...... Có thể." Lộ Chỉ vuốt cằm lâm vào trầm tư.
Cố Minh Như cùng Đào Thanh Ứng ở trong giới giải trí nhiều năm mới có thành tựu như ngày hôm nay, cậu làm sao có khả năng một bước liền lên trời?
Lộ Chỉ biết con đường của mình còn rất dài, cậu chắc là càng phải cố gắng nhiều hơn mới gặt hái được thành công. Nhưng mà cậu cũng rất cố gắng nha, nguyện ý dùng tất cả tình yêu nồng nhiệt của mình để trao dồi kết thức.
Hai tháng sau, Lộ Chỉ đóng máy.
Ngày cậu quay xong cảnh cuối, Vương đạo cố ý cho nghỉ sớm, mời đoàn phim đến khách sạn ăn cơm.
Lộ Chỉ trong đoàn phim nhân duyên rất tốt, ai cũng đều thích cậu. Lộ Chỉ dù gì vẫn còn là sinh viên, không quan trọng là vai nam 4 hay là vai diễn gì, không quyền không thế, mọi người cũng không cần thiết chống đối với cậu, hơn nữa tính cách của cậu bé còn rất ngoan nha, mọi người ai cũng thích ở chung với cậu.
Đây là bộ phim đầu tiên của Lộ Chỉ, cậu rất coi trọng, ngay cả trong bữa tiệc đóng máy cũng mặc âu phục, mời rượu từng người.
Vương đạo cũng uống rất nhiều, đến cuối cùng còn ôm lấy vai Lộ Chỉ hai người cùng nhau uống, hai người mặt đều hồng hồng.
Cố Minh Như lên tiếng: "Đạo diễn, ông đừng có đem tiểu Lộ chuốc say chứ!"
"Ngày mai chúng ta còn phỏng vấn, Vương đạo, ông uống ít chút đi." Đào Thanh Ứng cười nói, thuận tiện giải vây giúp Lộ Chỉ.
Bọn họ đều cho rằng Lộ Chỉ rất khó chịu.
Nhưng mà trên thực tế Lộ Chỉ uống rất vui! Cậu ngày thường không được uống rượu, lúc này thật vất mới được uống, cho nên là uống rất vui.wattpadtien161099
Không biết vì sao, càng uống cậu càng cảm thấy vui.
Tần Tư Hoán ngừng xe ở dưới lầu khách sạn, chờ người trong đoàn phim ăn cơm xong, trời cũng đã tối rồi.
Hôm nay trời không tốt lắm, tuy nói là năm mới, nhưng trời cũng rất âm u.
Lộ Chỉ mắt say lờ đờ đi đến cửa sổ xe, cậu khom lưng mở cửa, nhìn chằm chằm Tần Tư Hoán một hồi lâu, cười, "Chú!"
"Ừ." Tần Tư Hoán cũng cười cười, "Còn nhận ra à?"
Lộ Chỉ lắc đầu: "Em là gấu trúc nhỏ! Gâu gâu!"
Tác giả có lời muốn nói: Lộ lộ uống say.
-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
¹raw là《请神容易送神难,他该怎么把秦斯焕这尊大佛给送出去?》
²raw là《路止这个人很犟,大约是因为他是金牛座,所以不撞南墙不回头。》
Chưa đụng tường Nam: Câu thành ngữ đầy đủ là "chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)", ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.