Edit: Miêu
Beta: Tama1509
Lộ Chỉ ôm bó hoa hồng to ngồi vào ghế phụ, bó hoa quá lớn, cậu ôm muốn không nổi.
Thấy cậu thích hoa này đến như vậy, Tần Tư Hoán cũng có vài phần vừa lòng, cảm thấy chính mình còn rất lãng mạn.wattpadtien161099
Nghĩ đến đêm nay khi tuyết rơi lại cho Lộ Chỉ thêm một bất ngờ lớn, hắn lái xe tâm trạng đầy kích động.
Xe một đường chạy trên đường lớn, đến một khu biệt thự xa hoa thì dừng lại.
Đi khoảng bảy tám phút, Lộ Chỉ thấy được một tòa biệt thự, có kiến trúc màu trắng, bên trong biệt thự trồng đầy hoa cỏ, giống y như biệt thự ở thành phố C, chỉ khác là ở trung tâm thành phố, giá đất chắc cũng mắc hơn.
Nhà Lộ Chỉ trước kia cũng làm bên phía nhà đất, ông bố của cậu có mua lại một công ty cũ nhưng bị thua lỗ, Lộ Chỉ tuy rằng cũng không học được cái gì, nhưng đối với giá đất cũng có hiểu biết một ít. Nhìn ngôi biệt thự trước mắt, giá thấp nhất cũng sáu bảy ngàn vạn.
Cậu không nhịn được nghĩ, Tần Tư Hoán cứ thích tiêu tiền lung tung, đến tột cùng làm sao mà tạo thành thói quen đó? Hắn không phải có rất nhiều nhà sao, tại sao còn muốn mua thêm. Không cảm thấy quá lãng phí à?
Nhưng mà Tần Tư Hoán không cho cậu cơ hội để hỏi, lúc đi đến trước cửa biệt thự, người đàn ông từ trong túi lấy ra chìa khóa, đặt trong lòng bàn tay Lộ Chỉ, "Mở ra đi."
"Ừ." Lộ Chỉ rũ mắt liếc nhìn chìa khóa trong tay, mím môi, lại không nỡ bỏ hoa trong tay xuống, cuối cùng chỉ có thể ôm hoa hồng bên phía tay trái, tay còn lại mở cửa.
Cửa lớn màu nâu được mở ra, Lộ Chỉ giữ cửa đẩy vào bên trong, cửa chầm chậm mở ra, giọng Tần Tư Hoán cũng vang lên ở bên tai: "Thích không?"
Lộ Chỉ đưa đầu vào nhìn, nhìn trái phải xung quanh vài lần, bên trong biệt thự có chút trống trãi, chỉ có mấy đồ dùng cơ bản. Cậu chần chờ: "...... Thích cái gì?"
Tần Tư Hoán bật cười. Hắn nhẹ nhàng gõ lên trán cậu một cái, nói: "Không phải cho em xem nhà, là xem cái này." Hắn cầm chứng nhận bất động sản quơ quơ trước mặt Lộ Chỉ, "Biệt thự này viết tên hai chúng ta."
Lộ Chỉ nhìn chăm chú nhìn thoáng qua, chứng nhận bất động sản đúng là viết tên cậu với Tần Tư Hoán. Cậu choáng váng một lát, nghĩ thầm...... Bá đạo tổng tài đây là đưa biệt thự cho cậu? Nhưng vì cái gì?
"...... Nhưng em không ở lại đây được." Lộ Chỉ lúng ta lúng túng, nhìn mắt người đàn ông mỉm cười, nhất thời không biết nên làm sao.
Tần Tư Hoán thuận thế đem cửa lớn mở ra hoàn toàn, hắn cầm lấy hoa trong lòng ngực Lộ Chỉ, nắm lấy tay cậu, cứng rắn đem tay hai người đan vào nhau, dẫn Lộ Chỉ vào.
Hắn dẫn Lộ Chỉ đến một chỗ, giới thiệu nói: "Nơi này là phòng bếp, sau này lúc anh nấu cơm em có thể ở một bên nhìn."
Lộ Chỉ đôi mắt chớp chớp: "......" Cậu đương nhiên biết nơi này là phòng bếp nha...... Có máy hút khói còn có tủ chén! Cậu lại không mù!
Người đàn ông làm như không thấy ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của Lộ Chỉ, tiếp tục dẫn Lộ Chỉ lên lầu: "Phòng này để cho em chơi game, nhưng là về sau mỗi ngày chỉ có thể chơi một giờ."
Lộ Chỉ hơi hơi trợn to mắt. Cậu bị chọc giận rồi! Dựa vào cái gì chỉ có thể chơi một giờ! Lúc cậu học cao trung mỗi ngày có thể chơi hai giờ! Tần Tư Hoán cũng quá bá đạo rồi đó?!
Cậu nhỏ giọng từ chối: "Không thèm." Đối với tình yêu thương và nhiệt tình đối với game dẫn tới Lộ Chỉ hoàn toàn bỏ qua hai chữ "Sau này" trong lời nói của người đàn ông.
"Chơi game nhiều không tốt cho mắt." Tần Tư Hoán sờ sờ đầu cậu, giống như dỗ con nít, lại dẫn cậu lên lầu, hắn mở cửa phòng duy nhất ở lầu hai, nói: "Đây là phòng ngủ chúng ta."
Phòng rất lớn, khoa trương nhất chính là chiếc giường kingsize ở giữa phòng. Trên tủ đầu giường còn có chăn ga màu trắng, trên cửa sổ còn có thảm.
Lộ Chỉ cứng họng: "Cái này......" Ngón tay cậu chỉ vào giường, do dự nói ra ý kiến của mình: "Chú, em cảm thấy cái giường này quá lớn rồi đi?"
Tần Tư Hoán thong thả ung dung giải thích nói: "Đây là bởi vì trong biệt thự chỉ có một cái giường."
Lộ Chỉ: "???"
Lộ Chỉ quay đầu nhìn về phía hắn, trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc nói: "Có một cái?!"
Đây cũng quá kỳ quái rồi? Phòng lớn như vậy, theo Tần Tư Hoán giới thiệu, giống như chỉ có một phòng ngủ, hơn nữa toàn bộ biệt thự thật sự chỉ có một cái giường?!
"Hai chúng ta ở cùng nhau, phân biệt nhiều làm gì, lãng phí tiền mua nhiều giường như vậy." Người đàn ông bình tĩnh nói.
Lộ Chỉ không thể hiểu được bị người đàn ông tẩy não, cư nhiên cũng cảm thấy Tần Tư Hoán nói rất có lý, đúng là hai người bọn họ không cần tốn nhiều tiền mua giường như vậy.
Từ từ.
Hình như có chỗ nào đó sai sai?
Lộ Chỉ ngẩng đầu, hơi ngẩng mặt, có chút tức giận hỏi: "Nhưng em chưa nói muốn ở chung với anh. Anh liền thay em tự quyết định, cũng quá bá đạo rồi đó."
"Em không phải trước kia đã nói, hai người chúng ta đã kết hôn, chính là người nhà sao?" Người đàn ông nhéo nhéo gương mặt phúng phính của cậu, cổ áo khoác mở rộng, lộ ra lòng ngực màu lúa mạch, hắn đôi mắt đen nhánh, thấp giọng nói: "Nơi này sau này chính là nhà của chúng ta." Dừng một chút, người đàn ông bổ sung nói: "Em và anh."
Lộ Chỉ đầu óc có chút suy nghĩ không kịp. Suy nghĩ lúc trước của cậu là, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ở cùng với Tần Tư Hoán. Thậm chí lúc trước cậu còn nghĩ rằng -- Cậu tốt nghiệp xong, sẽ cố gắng đóng phim kiếm tiền, sau đó sẽ thuê nhà ở cùng với Tống Du, khi nào nhớ Tần Tư Hoán thì sẽ về thăm hắn.
Cậu tuổi còn nhỏ, thậm chí cũng chưa nghĩ đến muốn có một cái nhà với Tần Tư Hoán, bọn họ cũng không phải vợ chồng, bọn họ là hai người đàn ông
nha, ở chung với nhau cũng hơi kỳ.
Nhưng mà giờ phút này nghe Tần Tư Hoán nói chữ 'Nhà', cậu một chút cũng không phản cảm, thậm chí trong lòng còn có chút chờ mong.
Cậu từ nhỏ đã không có gia đình hoàn chỉnh, Chu Cách cũng chưa từng thương yêu cậu, người đối tốt với cậu chỉ có Lộ Mạnh Thịnh cùng Sầm Tề Viễn. Lộ Mạnh Thịnh tâm tư lại quá thô, làm gì quan tâm cậu đầy đủ?
Lộ Chỉ không tự giác cắn chặt môi một cách vô thức, máu như là từ trái tim vọt thẳng lên mặt, lòng ngực cậu căng lên, khóe mắt cũng có chút chua xót.
Cậu, cậu cũng có thể...... Có một cái nhà sao?
Không phải giống như nhà trước kia, yêu cầu cậu làm một người con lớn, làm anh trai, có rất nhiều trách nhiệm phải gánh trên vai, có đôi khi bị ủy khuất cũng không dám nói với bố.
Mà là chỉ cần làm bảo bối nhỏ của Tần Tư Hoán, chỉ cần được hắn yêu thương? Hình như vừa rồi người đàn ông đi giới thiệu các phòng, cũng không cấm cậu làm gì, chỉ có không cho cậu chơi game quá một giờ.
Người đàn ông lại nói: "Chờ Lộ Lộ chúng ta tốt nghiệp, liền dọn lại đây ở cùng với chú có được không?"
Giọng hắn rất êm tai, khàn khàn trầm thấp, trong giọng nói tất cả đều là ôn nhu.
"Em có cần đóng tiền nhà không?" Lộ Chỉ suy nghĩ một chút, ngẩng đầu, con ngươi màu cafe nhạt phản chiếu gương mặt của người đàn ông, cậu chu miệng, mười phần mười ngang ngược kiêu ngạo: "Em không muốn đóng tiền nhà."
"Có thể không đóng tiền nhà." Tần Tư Hoán cười một cái, bộ dáng có chút dung túng, "Em muốn làm cái gì cũng được, nhưng là đều phải làm cùng với chú."
Lộ Chỉ ngực nóng lên, nhịn không được siết chặt mười ngón tay của hai người, cậu nghiêm túc gật đầu, giống như hứa hẹn nói: "Dạ."
Tần Tư Hoán đem bó hoa hồng đặt lên bàn, vừa ngẩn đầu liền nhìn thấy bảo bối nhỏ nằm một đống trên giường, hắn nhìn qua là lúc Lộ Chỉ đang đá giầy xuống giường.
Balo màu đen của nhóc con cũng bị ném trên giường, cậu kéo khóa balo, từ trong balo lấy ra PSP¹, bắt đầu ghé vào trên giường chơi game.
Tần Tư Hoán nhăn mày, đi qua, từ trên cao nhìn xuống cậu, "Ngồi dậy chơi."
"Không muốn." Lộ Chỉ cằm nhỏ gác trên cánh tay, nhấc lên mí mắt liếc nhìn hắn một cái, liếm liếm môi, bộ dáng có chút được sủng mà kiêu: "Em muốn nằm trên giường chơi game."
Dáng vẻ này của cậu quá đáng yêu rồi. Tần Tư Hoán không có biện pháp với cậu, hù dọa lại sợ đem bảo bối nhỏ dọa hư, lạnh mặt thì càng khỏi nói, hắn chỗ nào lạnh mặt được với bảo bối nhỏ? Sau một lúc lâu, hắn nói: "Chú xuống lầu nấu lẩu, em muốn xem không?"
Lộ Chỉ giống như một con mèo lười biếng, ở trên giường trở mình, ngưỡng mặt nằm ở trên giường, chớp đôi mắt, giọng điệu ngoài ý muốn hơi ngoan ngoãn: "Nấu lẩu gì nha?"
"Có thể thêm thịt bò, thịt viên nhỏ, gà que, thêm bò viên nhỏ, giăm bông, mì ăn liền." Tần Tư Hoán nói.
Lời này nghe sao mà quen tai.
Hơn nữa mấy món đó Lộ Chỉ đều thích ăn.
Nhóc con đôi mắt sáng lên, giống như cá chép trở mình từ trên giường bật dậy, cậu giơ tay nhanh chóng nắm tay Tần Tư Hoán, quơ quơ, giống như làm nũng hỏi: "Thật sự?"
"Lừa em làm gì." Một tay khác của người đàn ông vuốt ve mu bàn tay cậu, cười thấp giọng hỏi: "Đừng chơi game nữa, xuống lầu giúp chú nấu nước lẩu?"
Lộ Chỉ lập tức mang giầy theo hắn xuống lầu, cậu chạy xuống lầu còn nhanh hơn Tần Tư Hoán, người đàn ông thấy bộ dáng gấp gáp của cậu, mở miệng nhắc nhở nói: "Chậm một chút, coi chừng té."
"Chúng ta thi đấu xem ai xuống lầu trước đi?" Lộ Chỉ bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn, có vài phần khiêu khích: "Em khẳng định nhanh hơn anh."
Lộ Chỉ nói, liền nhảy ba bậc thang một lúc, trực tiếp nhảy xuống sàn nhà.
Tần Tư Hoán: "......"
Hắn xoa xoa giữa mày, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng mà khóe môi lại nhợt nhạt cong lên, trái tim giống bị thứ gì đó lấp đầy, một chút khe hở đều không có.
Lộ Chỉ lúc ăn lẩu liên tiếp khen Tần Tư Hoán không ngừng, từng câu từng chữ nói ra từ miệng của nhóc con, không hề giống nhau.
"Chú, anh rất lợi hại nha! Mẹ tôi ơi, em từ trước đến giờ chưa được ăn qua nồi lẩu ngon như vậy!"
"Chú quá xuất sắc! Quả thực là kỳ tích của nhân loại!"
"Trời của tôi ơi! Cửu Vĩ Hồ chín đuôi của tôi ơi! Này cũng quá ngon rồi!"
Tần Tư Hoán: "......"
Tần Tư Hoán lấy chiếc đũa gõ gõ chén Lộ Chỉ.
Nhóc con trong miệng nhét đầy đồ ăn, vừa ăn vừa nói: "Làm sao vậy? Em khen anh không đủ tình cảm chân thành hả?"
Người đàn ông lắc lắc đầu, lấy đũa gắp bò viên trong chén của Lộ Chỉ, bỏ vào miệng của mình, nhai nhai, cười: "Đừng khen cái này."
"Thế khen cái gì?" Lộ Chỉ lông mi chớp chớp, tò mò hỏi: "Khen anh không biết xấu hổ hả?"
Tần Tư Hoán lại lần nữa bị cậu làm nghẹn lại, nhưng hắn không biết xấu hổ cũng không chỉ là bị Lộ Chỉ nói mà thôi, hắn là nghiêm túc đem không biết xấu hổ triệt để tận dụng: "Khen anh đẹp trai."
Lộ Chỉ: "......"
Lộ Chỉ: "???"
"Anh thật đẹp trai." Lộ Chỉ cứng nhắc nói.
Tần Tư Hoán lại giơ tay xoa xoa tóc cậu, ánh mắt nhu hòa, nói với cậu: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em liền khen anh rất đẹp trai." Hắn nghĩ đến Hứa Hàn, liền hỏi: "Người như em xem là, fan nhan khống hả? Chính là, thích người lớn lên đẹp trai."
Hứa Hàn có thể xem là một đứa nhan khống?
Hứa Hàn cũng đối với mấy thứ dễ thương cũng không có sức chống cự, ví dụ như là lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Chỉ không nhịn được muốn móc tim móc phổi ra.
Lộ Chỉ cứng họng trong chốc lát.
Cậu thật sự là có chút nhan khống, nhưng cũng chưa tới mức cuồng như vậy.
Lộ Dao mới là nghiêm trọng, trong mắt của cô nhóc chỉ cần mặt đẹp là được.
Cậu trầm mặc một lúc, gật gật đầu, "Em hình như đúng là thích người lớn lên đẹp trai."
Cậu từ nhỏ đã không có hứng thú với con gái đẹp, ngược lại là cảm thấy Sầm Tề Viễn lớn lên đẹp. Nhìn thấy Tần Tư Hoán, ý nghĩ duy nhất trong đầu cũng là lớn lên đẹp trai, đặc biệt Tần Tư Hoán còn ở trước mắt cậu, quả thực là đẹp đến không nói nên lời.
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, nhịn không được nghĩ, cậu lần đầu tiên gặp Tần Tư Hoán là khi nào?
Tần Tư Hoán căng da mặt, giọng nghẹn ngào trầm thấp, hỏi: "Vậy chú là loại đẹp trai mà em thích sao?"
Gương mặt nhóc con phiếm hồng trong một giây, vành tai cậu đỏ rực, như muốn xuất huyết, "Ừ. Đúng vậy."
Gương mặt của Tần Tư Hoán đúng là kiểu cậu thích.
"Chân thành thật." Người đàn ông cười khẽ một tiếng, gắp cho cậu một miếng gà que, "Cơm nước xong chú dẫn em đi dạo?"
Lộ Chỉ cúi đầu, có chút không dám nhìn hắn, trái tim cậu đập nhanh quá chừng, khẩn trương đến muốn run lên.
"Còn, còn muốn đi dạo hả?" Cậu có chút choáng váng hỏi: "Không đưa em về khách sạn hả?"
Tần Tư Hoán ngước mắt nhìn phía ban công, từ ban công nhìn lên bầu trời.
Bầu trời có chút sẩm tối, nhưng mà hoàng hôn lại xán lạn.
Hắn nhíu mày, thời tiết kiểu này, nhìn sao cũng không giống sắp có tuyết rơi.
Trận tuyết rơi đầu tiên của thành phố L, thật sự đêm nay sẽ rơi sao?
Tần Tư Hoán trong lòng cũng không biết làm sao.
"Ừ, đi dạo trước."
Người đàn ông nghĩ thầm, chờ bảo bối nhỏ nhìn thấy bất ngờ của hắn, sẽ không muốn đi nữa.
*
Gió đêm từ từ thổi tới trên người, Lộ Chỉ cùng Tần Tư Hoán đi dọc theo con đường sỏi đá của biệt thự, đi được một lát trời cũng đã tối hoàn toàn.
Đèn đường từng cây từng cây sáng lên, nối dài cả một đường, làm hết trách nhiệm chiếu sáng con đường phía trước.
Đã 7:30 tối, tuyết còn chưa rơi.
Tần Tư Hoán nắm tay của nhóc con, đi vài bước liền nâng mắt liếc nhìn trên trời, cho đến khi Lộ Chỉ ôn nhu nói: "Chú, em muốn đi trở về, chúng ta đừng đi dạo nữa, anh đưa em về khách sạn đi?"
Tần Tư Hoán hàm dưới căng thẳng, dưới ánh đèn mờ nhạt, con ngươi hắn sâu thẳm như mặt hồ, hắn rũ mắt nhìn mặt đất khô ráo dưới chân, nắm tay Lộ Chỉ siết chặt, có chút ấm ức: "Chờ một chút đi."
Hắn còn có rất nhiều lời muốn nói với bảo bối nhỏ.
Nói không chừng đợi chút tuyết liền rơi rồi sao?
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ.
Chó Tần: Tôi sao có thể để bảo bảo ngủ một mình.
Ngôn tiểu thâm: Mắc ói.
Ngôn tiểu thâm: Chú xấu xa! Chú tư tưởng dơ bẩn!
------------***------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Bật mí chương sau...... Siêu siêu ngọt nha...
Tui đọc raw mà cảm động không thôi ♡.
*máy chơi game PSP.
Bò viên nhỏ.
Thịt viên
Giăm bông
Mì.