#tien161099
"Không, không lạnh." Lộ Chỉ nói, lòng bàn chân cậu truyền đến hơi ấm từ cơ thể của hắn, cậu cầm khăn lông lau tóc cho hắn cũng bối rối.
Khi nói chuyện, chuông cửa bị ấn vang. Chắc là phục vụ đưa sữa bò cũng trà gừng đến.
Lộ Chỉ hỏi: "Chú, để em ra xem?"
"Anh đi."
Tần Tư Hoán, tóc được Lộ Chỉ dùng khăn lông lau, thoải mái nheo mắt lại. Cho nên nghe được tiếng chuông cửa có chút bực, nhăn mi lại cầm lấy khăn lông, xốc chăn xuống giường, mang dép lê đi mở cửa.
Phục vụ bưng sữa bò cùng trà gừng, dò hỏi: "Tiên sinh, để tôi bưng vào phòng cho ngài?"
Tần Tư Hoán giọng nói bình tĩnh, lại mang theo một cổ cự tuyệt người cách xa ngàn dậm: "Đưa tôi là được."
"Tiên sinh ngài còn gì dặn dò không?" Phục vụ đưa mâm cho hắn, lại hỏi.
"Không." Tần Tư Hoán bưng mâm, xoay người đóng cửa phòng.
Hắn đem mâm đặt ở tủ đầu giường trước, trên cổ còn để khăn lông màu trắng, tay cầm một ly sữa bò đưa cho Lộ Chỉ. Hắn trong mắt chứa ba phần ý cười, ôn nhu nói: "Đây, bảo bảo thích uống sữa bò."
Lộ Chỉ bởi vì mình lớn rồi mà còn thích uống sữa cảm thấy thẹn thùng, Tần Tư Hoán lại luôn thích lấy cái này trêu ghẹo cậu.
Cậu tức giận phồng một bên má, dịch đến mép giường cầm lấy ly sữa bò, ngửa đầu liền uống gần nửa ly.
Tần Tư Hoán ở mép giường ngồi xuống, cả người liền dán lên người cậu.
Lộ Chỉ ngửa đầu uống sữa, hầu kết trên dưới lăn lộn, môi có màu đỏ son, mắt đào hoa cũng không ý thức híp lại, hàng mi dài che ở mí mắt phía trên, ngoan ngoãn không nói nên lời.
Chờ cậu uống sữa xong, chóp mũi đã có một tầng mồ hôi.
Tần Tư Hoán giơ tay chạm chạm lên hầu kết cậu, dường như cảm thán: "Sao còn nhỏ như vậy."
Mới 18 tuổi, mới vừa vào đại học.
Tần Tư Hoán ngay hiện tại cảm nhận được mình thật sự đã già rồi. Hắn lớn hơn Lộ Chỉ 12 tuổi, lúc nhóc con cất tiếng khóc chào đời, hắn đã lên sơ trung; lúc nhóc con mười tuổi, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, mà hắn đã bước chân vào thương trường.
Lộ Chỉ 18 tuổi, hắn đã 30 tuổi.
Hầu kết của Lộ Chỉ là chỗ mẫn cảm của cậu, bị đầu ngón tay hắn chạm có chút ngứa, một cổ tê dại từ hầu kết truyền đến da đầu, cậu mở miệng, giọng nói có hơi gian nan: "Không nhỏ. Đã sắp 20 rồi."
"Ừ. Bảo bảo không nhỏ." Tần Tư Hoán cong cong môi, mặt mày khó được nhu hòa. Hắn trước mặt người ngoài rất ít cười, đa số thời điểm điều biểu cảm nhàn nhạt, thậm chí còn có chút hung dữ.
Nhưng ở trước mặt Lộ Chỉ thì nhưng một ông cha già tận tâm, nói chuyện đều nhu nhu, sợ dọa đến nhóc con nhà mình.
"Còn một ly." Thấy Lộ Chỉ uống xong ly sữa kia, Tần Tư Hoán lại đưa cậu thêm một ly nữa: "Uống thêm một ly nữa."
Lộ Chỉ xua xua tay, cự tuyệt nói: "Chú, em uống hết nổi rồi."
Tần Tư Hoán năm ngón tay cầm lấy thủy tinh hướng vách tường, chậm rãi đem ly xoay nhẹ, bộ dáng vô lại: "Buổi chiều không phải rất thích uống sữa sao? Hiện tại sao lại uống không nổi?"
Lộ Chỉ mắt đào hoa chớp chớp, "Nhưng buổi chiều là buổi chiều."
Tần Tư Hoán đem cổ áo tắm kéo ta, lộ ra lòng ngực màu lúa mạch, nói: "Chú vẫn còn nhớ, em buổi chiều vì một ly sữa, mà bỏ đói anh."
Hắn nói xong liền ngồi xếp bằng, tay trái chóng hàm, nghiêng đầu nhìn Lộ Chỉ, bắt đầu cùng Lộ Chỉ cò kè mặc cả: "Không uống sữa cũng được, nhưng bảo bảo phải đem chuyện hồi chiều bồi thường lại cho chú."
Lộ Chỉ gãi gãi tóc, mày nhíu lại, thật sự không chịu được Tần Tư Hoán nói ái muội với cậu như vậy, cậu nhận lấy ly sữa bò, cái miệng nhỏ uống một ngụm.
Tần Tư Hoán duỗi tay sờ sờ bụng nhỏ của cậu.
Bụng bảo bối nhỏ tròn vo, Tần Tư Hoán "Sách" một tiếng, than nhẹ: "Giống như đang mang một nhóc con vậy."
Lộ Chỉ đang uống sữa, bị hắn sờ sờ muốn rớt luôn cái ly.
Người đàn ông rốt cuộc vẫn không nỡ để Lộ Chỉ chịu ủy khuất, sữa bò mới uống hơn một nửa, liền từ tay Lộ Chỉ cầm lấy, "Uống không nổi thì đừng uống nữa."
Lộ Chỉ liếc hắn một cái, đôi mắt tràng ngập ai oán. Rõ ràng vừa rồi Tần Tư Hoán nói, không uống sữa liền làm.
Tần Tư Hoán bị cậu nhìn đến đáy lòng sung sướng, hắn câu môi cười cười, yêu thương xoa xoa đầu Lộ Chỉ, "Chú là đang nói đạo lý với em, chứ không phải đang ép em." Hắn bẻ ngón tay tính sổ: "Lần trước đêm Bình An, em nói em không muốn làm. Lần này em nói em muốn uống sữa, lại không làm. Xem chú là không khí hả?"
Lời này hình như rất có đạo lý, Lộ Chỉ nhất thời tìm không ra lý do phản bác. Cậu còn nhớ rõ buổi tối hôm nay cậu muốn làm cái gì, nhưng nói ra miệng vẫn có chút xấu hổ nha.
Lộ Chỉ rầm rì vài tiếng, liền nói: "Chú, em mệt, chúng ta ngủ đi."
"Đêm nay có ổn không?" Tần Tư Hoán nhìn cậu liếc mắt một cái, hỏi: "Em ngày mai không có đóng phim?"
Lộ Chỉ bị hắn hỏi càng ngượng ngùng! Cậu có thể nói như thế nào a, chẳng lẽ muốn cậu phải chủ động hả?
Cũng không phải không chủ động, chính là cho đến lúc này, mấy lời nói thô tục Tần Tư Hoán cứ ngồi nói miết, Lộ Chỉ cũng thật không biết, người đàn ông này học được mấy lời đó ở đâu.
Lộ Chỉ nhỏ giọng nói: "Ngày mai không có diễn, đoàn phim của em còn chưa bắt đầu."
Đây đã là ám chỉ rất rõ ràng rồi đó, Tần Tư Hoán nghe hiểu.
Người đàn ông đầu óc phế liệu đi tắt đèn, có chút gấp gáp trèo lên giường, mới nằm xuống đi liền đem tay cho vào áo ngủ của Lộ Chỉ.
Đèn trong phòng đã tắt, một mảnh tối đen.
Bóng tối cho Lộ Chỉ dũng khí, ôm lấy cánh tay Tần Tư Hoán đang ôm cậu, cậu thấp giọng nói: "Chú, em yêu anh."
Người đàn ông tay dừng lại, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
Hắn giọng ấp úng: "Em nói cái gì?"
Lộ Chỉ khuôn mặt nhỏ nóng lên, nhớ lại lời Tống Du nói, cậu vẫn là đánh bạo nói: "Em yêu anh, muốn sống cùng anh cả đời."
Nhóc con giọng rất dễ nghe, mang theo giọng nói của non nớt của trẻ con, cũng không thèm quan tâm kết quả cố lấy hết dũng khí nói.
Tần Tư Hoán nghe rõ.
Hai câu này không khác sấm sét, đánh mạnh vào trái tim hắn. Trong lòng hắn bây giờ như được lắp đầy, như muốn nổ tung.
Lộ Chỉ nói muốn sống cả đời cùng hắn.
Bảo bối nhỏ của hắn muốn sống cùng hắn cả đời.
Tần Tư Hoán vui sướng đến run tay, hắn lại áp lực hỏi: "Em nói cái gì? Chú không nghe rõ."
Lộ Chỉ dựa sát vào hắn, môi dán ở bên tai hắn, mỗi một hơi thở đều làm lỗ tai của người đàn ông trở nên tê dại, Lộ Chỉ nói: "Chú, em rất yêu anh, yêu đến muốn sống cùng anh cả đời." Cậu dừng một chút, giọng nhẹ nhàng: "Em lúc trước chưa từng nói qua là yêu anh đi? Cho nên anh mới trở nên bất an, sợ em rời đi. Hiện tại em nói cho anh biết, em yêu anh. Như vậy về sau anh không cần cảm thấy bất an nữa?"
Cánh tay đang để trên eo cậu siết chặt, người đàn ông cường tráng ôm chặt cậu vào lòng, xoay người đặt cậu dưới thân.
Hắn cúi đầu hôn lên môi nhóc con, đầu lưỡi thăm dò đi vào.
Câu lấy đầu lưỡi Lộ Chỉ mút nhẹ, cơ hồ là giống như cầu xin dụ dỗ cậu: "Nói lại lần nữa được không?"
Lộ Chỉ miệng mở ra, căn bản nói không nên lời.
Người đàn ông giọng điệu run rẩy, nói: "Anh thích nghe, sau này thường nói được không?"
Lộ Chỉ bị đè nặng, đến không thở nổi, cậu khó chịu nức nở, Tần Tư Hoán răng cắn môi cậu, liếm nuốt nước bọt lẫn nhau.
Tần Tư Hoán nói: "Bảo bảo rất ngọt."
(Cua đồng bò ngang qua ~~~~~ H xong rồi đó mọi người ạ TAT. Tác giả à trong lòng cô không đau hả...)
*
Buổi chiều ngày hôm sau Lộ Chỉ mới tỉnh lại.
Cả đêm hôm qua người đàn ông đều dụ dỗ cậu nói thích hắn, Lộ Chỉ càng nói hắn càng điên cuồng. Mà cậu không nói thì bị hắn tra tấn đến khó nhịn.
Thôi cho hắn phóng túng một lần đi.
Lộ Chỉ mở mắt ra, ánh chiều tà hoàng hôn chiếu lên bức rèm cửa sổ của khách sạn, người đàn ông ôm cậu từ phía sau, ngực dựa vào lưng cậu.
Trời lạnh mùa đông, hai người dựa sát sưởi ấm cho nhau.
Lộ Chỉ ngón tay giật giật, muốn lên tiếng lại phát hiện giọng mình khàn đến lợi hại, eo cậu cũng bủn rủn, cả người liền mệt đến không thể nhúc nhích nổi.
Tần Tư Hoán hôn lên mặt cậu, chóp mũi ngửi ngửi mùi hương của cậu, giọng nói cùng mềm mại: "Có đói bụng không? Chú ôm em xuống ăn cơm?"
Lộ Chỉ trên người phủ đầy dấu vết, da cậu rất trắng, mấy vết xanh xanh đỏ đỏ, nhìn cực kỳ ái muội.
"Anh cách em xa một chút." Lộ Chỉ khuỷu tay chống lên ngực hắn, cau mày rầm rì, nhưng mà giọng cũng rất mềm mại, giống như làm nũng: "Anh làm đau em."
Tần Tư Hoán rất không biết xấu hổ, trong lòng cũng không thèm xấu hổ: "Buổi tối anh sẽ nhẹ."
Lộ Chỉ đôi mắt đều trợn tròn, không thể tin được nhìn hắn, "Gì, buổi tối?!" Hắn nói không phải là buổi tối hôm nay đi?!
Tần Tư Hoán cúi đầu, hàm răng cắn cắn hầu kết của cậu, ngậm da cổ cậu mút nhẹ.
"Chú ở lại, mỗi ngày đều hậu hạ em, được không?"
"......"
Lộ Chỉ cảm thấy không ổn lắm, hơn nữa, cậu cảm thấy da mặt của lão già này càng ngày càng dày. Cậu căn bản không cần người hầu hạ có được không!
Lộ Chỉ vẫn rất sỉ diện, cậu giữ vững quan điểm không cho Tần Tư Hoán ở lại. Nói giỡn, người đại diện của cậu còn ở cách vách, một tầng này đều là diễn viên trong đoàn phim, Tần Tư Hoán ở lại, cậu về sau không sống nổi ở trong giới giải trí?
Tần Tư Hoán cọ tới cọ lui, ăn cơm chiều xong lại năn nĩ ỉ ôi muốn ở lại, Lộ Chỉ cương quyết không đồng ý: "Ngày mai là quay phim rồi, chú, anh nói em phải tập trung đóng phim mà."
Tần Tư Hoán mắt đen liếc cậu một cái, nhướng mi: "Anh chưa từng nói lời này."
Đây là bảo bối nhỏ của hắn, hắn không đem Lộ Chỉ giấu đi là đã không tồi rồi, nào còn nói cậu đóng phim cho tốt để cho người ta xem?
Chỉ là Lộ Chỉ thích đóng phim, hắn muốn cho Lộ Chỉ vui vẻ, cho nên mới dung túng.
Lộ Chỉ không vui hơi dẩu miệng, "Anh có đi hay không! Nếu anh không đi trời sắp mưa rồi!"
Tần Tư Hoán thở dài một hơi, cuối cùng ôm cậu một chút, lưu luyến không rời nói: "Vậy giữa trưa ngày mai, chú đến thăm em."
"Không được không được!" Lộ Chỉ xô đẩy hắn, đem hắn đẩy ra cửa: "Anh tuyệt đối không thể cho người khác biết chúng ta có quan hệ. Bằng không em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh!"
A.
Còn sẽ uy hiếp hắn.
Tần Tư Hoán đứng yên, ngưòi đàn ông đứng im như núi, Lộ Chỉ đẩy...... Đẩy không nhúc nhích.
Cậu giương mắt, thấy người đàn ông rũ mi, hỏi cậu: "Tại sao không thể cho người khác biết?"
"Người ta sẽ nói anh là kim chủ ba ba của em, chú, em muốn mình trong sạch mà đi đóng phim, không muốn người khác nói em như vậy." Lộ Chỉ nhớ tới Trương Cập nói với cậu về mấy minh tinh kia, cùng hắn nói đạo lý.
Tần Tư Hoán cuối cùng chịu đi, cũng mất luôn suy nghĩ muốn đến đoàn phim.
Nhưng không nghĩ tới Tần Tư Hoán vừa đi không bao lâu, Trương Cập liền chạy tới gõ cửa phòng Lộ Chỉ, Lộ Chỉ mở cửa còn có chút ngây thơ hỏi: "Anh Cập, làm sao vậy?"
Trương Cập vẻ mặt bát quái: "Tiểu Chỉ, cậu nói cho anh Cập biết, cậu có phải là phú nhị đại ngầm hay không? Vào giới giải trí đóng phim chỉ là đi chơi?"
Lộ Chỉ nghe xong lời này, dẩu môi, khoanh tay, dựa cửa, giọng ôn hòa nó: "Nhà tôi rất nghèo, còn phá sản, tôi vào giới giải trí là kiếm tiền trả nợ."
Trương Cập: "???"
Lộ Chỉ giương mắt, có chút buồn, chân trái uốn lượn, bàn chân để ở trên cửa, nhàn nhạt nói: "Cho nên nha, anh Cập, anh nhất định phải đem tôi nổi tiếng. Bằng không nhà tôi nghèo chết mất."
Trương Cập: "...... Được."
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không có lời muốn nói.
----------------***--------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Uầy~~~ edit chương này mà tui nổi cả da gà. Tiểu Chỉ quá ư là sến hahahhaha.