#tien161099
Bức rèm che lại ánh sáng bên ngoài, văn phòng to như vậy bỗng chốc trở nên tăm tối, bóng dáng người đàn ông mơ hồ đứng trước bàn làm việc, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cậu, bên trong chưa vài tia nguy hiểm.
Lộ Chỉ theo bản năng giơ tay che kín cổ áo, ngốc lăng lăng nói: "......Chú?"
...... Anh có biết anh đang nói cái gì không?!
Tần Tư Hoán gỡ đồng hồ trên cổ tay xuống, đồng hồ kim loại được chế tác tinh xảo tùy tiện đặt lên bàn, hắn giơ tay tháo cà vạt màu xanh đậm trên cổ, thong thả ung dung từ từ đến bên cạnh Lộ Chỉ.
Rõ ràng chỉ cách có vài bước, lại giống như là đang bước đi lên tim Lộ Chỉ, hắn bước một bước, tim Lộ Chỉ liền đập nhanh thêm một nhịp.
Người đàn ông dáng người rất đẹp, vai rộng eo thon, đôi chân dài được quần tây ôm sát. Cà vạt được hắn cởi ra đang cầm trên ngón tay, mà người đàn ông tay trái đang bắt đầu cởi nút áo âu phục.
Lộ Chỉ nuốt một ngụm nước miếng, lui về phía sau một bước, tay đặt lên tay nắm cửa.
Người đàn ông đang đến gần cậu.
Bóng dáng hắn cao lớn, hơi hơi cúi người, che khuất ánh sáng trước mắt Lộ Chỉ. Lộ Chỉ lưng dáng sát vào cánh cửa, cửa gỗ đụng vào xương vai xanh cậu có chút đau.
Tần Tư Hoán hỏi: "Biết lấy lòng chú như thế nào không?"
Lộ Chỉ liếm liếm khóe môi khô khốc, thật cẩn thận ngước mắt, nhìn người đàn ông đang gần trong gan tất, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Cậu lắc lắc đầu, cằm cọ cọ vào khăn quàng cổ, cậu mặc một chiếc áo lông vũ màu vàng nhạt, nhìn cậu giống như một chú thỏ con rất đáng yêu.
Cậu thật sự không biết nên lấy lòng chú như thế nào.
Người đàn ông cúi thấp đầu, tay trái đặt trên cửa ngay tai Lộ Chỉ, ôm trọn cả ngưòi nhóc con vào trong ngực, giọng nhẹ nhàng nỉ non, có hơi hư hỏng: "Em làm đổ trà sữa của chú, chú không vui."
Lộ Chỉ lông mi chớp chớp, mắt đào hoa vừa trong suốt vừa ngây thơ. Cậu không hiểu nổi, Tần Tư Hoán có tiền như vậy, tại sao một hai cứ đòi ly trà sữa được giảm giá đó vậy?
Gương mặt đẹp trai của người đàn ông phản chiếu vào mắt cậu.
Tần Tư Hoán trầm thấp cười, tay trái bỏ xuống, nắm lấy cổ tay trái của Lộ Chỉ, một tay khác nắm lấy cổ tay kia của cậu, đem hai tay cậu giơ lên cao, dùng tay trái cố định chặt chẽ trên ván cửa.
Lộ Chỉ bị bắt buộc ngẩng đầu nhìn hắn.
Cậu còn chưa phản ứng kịp, không biết người đàn ông đang muốn làm gì, đành phải ngập ngừng nói: "Chú, trong túi em còn 20 tệ, anh cầm lấy đi mua thêm một ly nữa được không?"
Người đàn ông ánh mắt sâu thẳm, tay phải đang cầm lấy cà vạt hơi buông lỏng, hắn không nói chuyện, hàm răng cắn một đầu của cà vạt, tay trái cầm lấy đầu còn lại, bắt đầu quấn quanh hai tay của Lộ Chỉ.
Cà vạt quấn quanh ba vòng, bắt đầu thắt lại một nút chết.
Lộ Chỉ đối với hắn không có phòng bị, tránh tránh không được mới có chút bất an hỏi: "Chú, làm gì vậy nha?"
Tần Tư Hoán ngón cái tay phải đè chặt đôi môi đỏ hồng của cậu, môi cậu rất mềm, mềm như kẹo bông vậy, hắn nhẹ nhàng cúi xuống liền hôn lên.
Lộ Chỉ hàm răng cắn cắn ngón tay người đàn ông.
Tần Tư Hoán cố ý có chút tò mò hỏi: "Môi bảo bối nhỏ thật mềm, không biết hôn lên có mềm giống vậy không?"
Hắn nói liền lại dùng sức vuốt ve môi Lộ Chỉ, hắn xoa xoa môi cậu có chút đau, Lộ Chỉ nhíu nhíu mày.
Ngay sau đó người đàn ông liền cúi đầu hôn xuống, như là an ủi cho hành động vừa rồi. Vừa dịu dàng vừa ôn nhu liếm mút môi cậu.
Thậm chí đôi lúc còn vươn đầu lưỡi liếm liếm như trấn an.
Lộ Chỉ đôi tay bị hắn ấn trên đỉnh đầu, cần cổ nhỏ dài xinh đẹp giương cao, đường cong cổ yếu ớt, cả người cùng bả vai được ép sát vào cửa.
Giữa môi răng, mơ hồ không rõ hỏi: "Tại sao không nói cho chú biết là em về rồi?"
Lộ Chỉ nức nỡ nói không nên lời, bị hắn hôn có chút thở không nổi, mắt đào hoa đều phiếm hồng.
Người đàn ông cũng không thèm cậu trả lời, tay kéo mở áo lông vũ của cậu, con ngươi sâu thẳm có một tia nguy hiểm, "Bảo bảo, về sau đừng gạt anh." Hắn không thích cảm giác Lộ Chỉ giấu giếm hắn, cho dù là nhóc con chỉ tạo cho hăn một bất ngờ.
Trên thực tế hắn cũng không thích cái bất ngờ này.
Hắn không thích cảm giác bị Lộ Chỉ giấu giấu giếm giếm.
"Ở chỗ này được không?"
Hôn xong cánh môi, người đàn ông lại hôn lỗ tai cậu, tiếng hít thở truyền vào màng nhĩ cậu, giống như câu đi linh hồn cậu vậy.
"Chú chỉ em cách thế nào là lấy lòng."
Lộ Chỉ chân muốn nhũn ra, đầu óc hơi mơ hồ, nhưng lý trí vẫn còn biết từ chối hắn: "...... Không." Vừa nói xong, giọng cậu mềm nhẹ, không giống như là từ chối, mà giống như câu dẫn người khác vậy.
Tần Tư Hoán "Tê" một tiếng, răng dùng sức cắn vành tai cậu, thấp giọng mắng: "Bảo bảo, đừng làm nũng." Bảo bối nhỏ căn bản không biết, bộ dáng này của cậu có bao nhiêu câu dẫn người khác, Tần Tư Hoán lúc này thậm chí còn muốn cột chặt cậu trên giường cả đời.
Nhóc con chỉ có thể nằm dưới hầu hạ hắn.
Đem cậu khi dễ đến ô ô khóc, khóc đến xin tha, khóc đến không còn sức để nói.
"Em không được làm nũng." Hắn lại cười nhạo nói: "Có làm nũng cũng không buông tha em."
Lộ Chỉ mắt đào hoa mờ mịt hơi nước, cái miệng nhỏ thở phì phò, nghe xong lời này, trong lòng nghĩ, cậu có làm nũng đâu? Vậy lần trước người nào bị cậu làm nũng đến chảy cả máu mũi?
Người đàn ông cười khẽ, tiếng cười từ trầm thấp khàn khàn, bàn tay theo sống lưng Lộ Chỉ một đường đi xuống.
"Cốc, cốc, cốc."
Lịch sự gõ cửa ba tiếng.
Lý trí của Lộ Chỉ được tiếng gõ cửa kéo trở về, cậu nâng mặt cọ cọ đầu Tần Tư Hoán: "Chú, có người tới."
"Mặc kệ hắn." Tần Tư Hoán có chút hung dữ cắn lên mặt Lộ Chỉ, trong giọng nói đều thể hiện dục cầu bất mãn.
"Em để anh đói bụng đến bốn tháng. Lộ Chỉ."
Hai chữ Lộ Chỉ cuối cùng được nói ra từ kẽ răng, mang theo oán giận, như oán phụ nơi khuê phòng.¹
Lộ Chỉ ở trong lòng yên lặng đếm thời gian....... Hình như thật sự là bốn tháng.
"Nhưng mà......"
"Đừng phân tâm." Tần Tư Hoán cắt ngang lời cậu: "Nghiêm túc chút."
Lộ Chỉ: "......"
"Bảo bảo ngoan." Người đàn ông nhẹ giọng dỗ dành: "Chú sẽ nhẹ nhàng."
Lộ Chỉ xấu hổ và giận dữ đến muốn đập đầu vào tường.
Tần Tư Hoán rốt cuộc là từ đâu mà nói được lời này!
Ngưòi đàn ông thẳng eo đụng đụng bụng cậu, ngay cả giọng nói cũng nóng bỏng: "Đừng nháo. Nghẹn bốn tháng, thật sự có thể làm chết em."
Cảm nhận được chỗ kia to lớn như thế nào, Lộ Chỉ trong lòng hốt hoảng.
Đậu mùa đậu mùa......
Thứ đó......
Thật sự......
Đều là con trai, đều hiểu được dục cầu bất mãn có hậu quả như thế nào.
Cậu không nói nên lời, chỉ là xấu hổ đến nhắm mắt lại, tai đỏ đến xuất huyết: "Vậy anh nhanh lên, buổi tối em còn phải về khách sạn đó."
Người đàn ông nghe xong lời này, "Ừ" một tiếng, cúi đầu ngửi ngửi mùi sữa trên người cậu, không chút để ý nói: "Ngày mai nhất định cho em trở về."
Lộ Chỉ lại là câu này: "......"
Anh của tôi ơi!!!
Anh có hơi tự tin với chính mình rồi đó......
Tuy rằng lão đàn ông này thật sự cầm cự rất lâu :))))))
Tiếng gõ cửa vẫn còn vang lên, Lộ Chỉ cả người cứng đờ, qua một lát, ngoài cửa vang lên giọng của Kiều Định: "Boss, tôi đem cho Lộ Chỉ một ly sữa, sắp nguội rồi, trẻ em uống sữa nguội không tốt, Boss mau mở cửa đi."
Uống sữa sao......
Lộ Chỉ không tiếng động nuốt nước miếng.
Cậu muốn uống.
Cậu mỗi ngày đều phải uống một ly sữa, hôm nay buổi sáng đi vội chưa kịp uống, hiện tại nghe thấy có sữa uống, thật sự có chút thèm.
Lộ Chỉ vặn vẹo người, nâng mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Tư Hoán giọng ngọt ngào, bộ dáng ngoan ngoãn: "Chú, em muốn uống sữa." Dừng một chút, cậu rũ mi, có chút thẹn thùng nói: "Chú Kiều Định đưa."
Tần · dục cầu bất mãn · đói bụng bốn tháng · tạc mao · Tư Hoán: "......"
Tần Tư Hoán thấp giọng mắng một câu, liếc mắt nhìn bảo bối nhỏ cầu xin, tâm mềm nhũn. Hắn cắn răng, tay nắm thành quyền đặt trên ván cửa, cánh cửa run lên một cái.
Giọng hắn đầy kiềm chế, trán nổi đầy gân xanh, cũng không biết là nói với ai, hung dữ nói: "Vướng bận!"
Lộ Chỉ mờ mịt chớp chớp mắt: "???"
Lộ Chỉ trơ mắt nhìn Tần Tư Hoán thở hổn hển, tự đi vào phòng nghĩ của tổng tài, cậu đầu tiên là sửng sốt một lát. Sau một lúc lâu như nhớ đến cái gì, gương mặt lập tức đỏ lên.
Chú không phải là đi "Giải quyết" chứ?
Lộ Chỉ dùng răng cở cà vạt trên cổ tay, đem cửa mở ra.
Ngoài cửa Kiều Định cầm một ly thủy tinh, bên trong đầy sữa còn đang bóc khói, Lộ Chỉ hít hít cái mũi, khóe môi không nhịn được cong lên, mắt đào hoa cong cong: "Cảm ơn chú Kiều Định!"
Kiều Định đẩy đẩy mắt kính, đang chuẩn bị lên tiếng, liền thấy trên má trắng nõn của nhóc con có một dấu răng, dấu răng còn ửng đỏ, xung quanh còn có ánh nước, hình như là nước miếng.
Kiều Định: "......"
Lộ Chỉ cầm ly sữa, ngẩng đầu uống một ngụm, cười tủm tỉm nói: "Chú Kiều Định, chú còn có việc gì sao?"
Kiều Định không khỏi nhìn về phía môi của nhóc con.
...... Mẹ nó.
Cả môi cũng bị trầy da.
Kiều Định: "......"
Hắn tội gì tại sao lại tự tìm cẩu lương cho mình QAQ
Kiều Định mặt vô biểu tình lắc lắc đầu, giọng lãnh đạm nói: "Không có việc gì."
Lộ Chỉ có chút kinh ngạc, không hiểu vì sao hắn thay đổi cảm xúc nhanh như vậy.
Kiều Định lại nói: "Chú ý thân thể, không cần mệt."
Cái gì?
Lộ Chỉ hoang mang chớp chớp mắt.
Kiều Định xoa đầu cậu, giống như người lớn dạy dỗ cậu: "Nhóc con không được túng dục quá độ, nhớ kỹ?"
Lộ Chỉ ngơ ngác cầm ly sữa, chậm chạp "A" một tiếng.
*
Tần Tư Hoán đưa cậu về khách sạn sắc mặt đen đến đáng sợ, hắn vốn dĩ lớn lên dã hung dữ, bây giờ đen mặt còn dọa người ta hơn.
Lộ Chỉ ngồi ở trên ghế phụ, nhìn hắn có chút hốt hoảng.
Người đàn ông đem xe dừng lại, giọng lãnh đạm mang theo vài phần bực bội: "Xuống xe."
Lộ Chỉ có chút sợ hắn, mở cửa xe, đang chuẩn bị bước xuống, đã bị người đàn ông gắt gao níu lại.
Người đàn ông kéo cậu về phía sau, cậu một lần nữa ngồi lại trên ghế, vừa nâng mắt, liền nhìn đến người đàn ông cúi người lại gần, dựa sát vào người cậu.
Lộ Chỉ nhìn hắn: "Chú?"
Người đàn ông mặt đen đến nỗi như sắp mưa, tròng trắng mắt cũng đỏ lên rồi, hung ác trừng mắt Lộ Chỉ, giọng nói lại có ý tứ cầu xin: "Cùng chú về nhà, đừng ở khách sạn."
Lộ Chỉ nhỏ giọng nói: "Không được nha, chú, em hiện tại cũng có công việc, không thể cả ngày đều ở bên cạnh anh. Em ở khách sạn còn có thể có việc gì đều có thể hỏi đạo diễn, ở chung một chỗ với anh sẽ làm lỡ thời gian."
Tần Tư Hoán nặng nề hít vào một hơi, hô hấp nặng nề, ngay cả bàn tay đang nắn lấy tay Lộ Chỉ cũng dùng sức, Lộ Chỉ còn cho rằng Tần Tư Hoán sẽ đánh cậu.
Nhưng ngay sau đó người đàn ông giơ tay xoa xoa đầu cậu, nói: "Được. Chú dung túng cho em lần này, lần sau mà lừa chú nữa, chú sẽ đem em nhốt lại, biết chưa?"
Quả thật hắn rất muốn được ở bên cạnh Lộ Chỉ, nhưng lý trí làm hắn tỉnh lại.
Không thể phóng thích con thú dữ trong lòng mình.
Hắn không phải người lương thiện, nhưng lại cũng nguyện ý vì Lộ Chỉ mà đi học cách thế nào để yêu một người.
Tác giả có lời muốn nói: Lộ Lộ: Chú? Chú...... Anh có ổn không?
(Tác giả giới thiệu truyện mới tui sẽ không dịch.)
-----------------*-------------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
¹raw là 《最后路止那两个字像是从牙缝里磨出来的,带着幽深的怨气,像个深闺怨妇。》