#tien161099

Lộ Chỉ nghe hiểu mấy lời này.

Theo giọng nói nhìn xuống, chỗ bụng nhỏ của cậu có cái gì đó cứng cứng.

Cậu chớp chớp mắt, gương mặt trắng nõn phiếm hồng, cả người không chịu được có chút run run.

Đạ mấu!

Tần Tư Hoán lão chó già này chính là một con chó động dục!

Hắn rốt cuộc còn biết xấu hổ hay là không!!!

Tại đây, Lộ Chỉ ngay bây giờ, rất, rất hối hận khi mình hỏi ra vấn đề đó.

Đầu cậu là bị cửa kẹp rồi đi, mới ngốc đến nỗi cảm thấy Tần Tư Hoán sẽ chán ghét mình!

Tần Tư Hoán với tần suất phản ứng của hắn...... Có chút không bình thường đi? Lộ Chỉ suy nghĩ, chẳng lẽ đàn ông 30 tuổi đều như vậy? Nếu không cậu đâu có giống Tần Tư Hoán, muốn liền muốn?

Người đàn ông liếm liếm môi, rũ mi mắt nhìn cậu, ngay cả sườn mặt luôn nghiêm túc cũng có vài phần ôn nhu, giọng hắn rất ôn nhu, như là sợ dọa đến Lộ Chỉ, nhưng lời hắn nói không ngăn được tim Lộ Chỉ đập nhanh: "Sẽ không chán ghét em." Hắn cúi đầu, cọ cọ đỉnh đầu cậu, vẻ mặt hưởng thụ nói: "Anh thích em mắng anh." Đầu hắn có thể là bị hư rồi, mặc kệ Lộ Chỉ làm cái gì, hắn đều cảm thấy rất đáng yêu, ngay cả Lộ Chỉ mắng hắn, hắn đều cảm thấy cmn quá đáng yêu.

Lộ Chỉ giật giật khóe môi, chần chờ nhướng mi, nhìn về phía Tần Tư Hoán trong ánh mắt mang theo vài phần nói không nên lời...... Đồng tình?

Cậu nghĩ thầm, Tần Tư Hoán đây là...... Bị cậu mắng đến hư đầu rồi? Như vậy mà lão già vẫn chịu được. Thích bị ngược?

Lộ Chỉ luôn luôn cảm thấy miệng mình rất độc, cậu ngẫu nhiên mắng Tống Du vài câu, Tống Du đều sẽ bị chọc tức đến giậm chân, thậm chí có mấy lần cậu mắng Tống Du, hai người còn không thể hiểu đánh nhau một trận.

Chính là, Tần Tư Hoán lại nói thích cậu mắng hắn???

Lộ Chỉ đưa ra một kết luận.

Tần Tư Hoán không được bình thường cho lắm, cậu về sau có thể tùy tiện mắng Tần Tư Hoán.

Nhưng cậu vẫn là nghĩ không ra --

Có ai lại thích mình bị mắng?! Này có tính là bị bệnh tâm lý không?

"Thao." Tần Tư Hoán duỗi tay che lại mắt cậu, lòng bàn tay ấm áp một làn nữa che lại đôi mắt, như cười như không mang theo vài phần suy nghĩ, "Em đừng có nhìn anh như vậy? Không sợ ngày mai rời giường không được à?"

Lộ Chỉ bị nghẹn.

Cậu chớp mắt, lông mi nhẹ nhàn quét qua lòng bàn tay, Tần Tư Hoán lần này giống như có thuật độc tâm, đem tâm lý của cậu nói một cách chính xác: "Ở trước mặt chú không cần bất an, không cần sợ hãi" Hắn ngừng một chút, giọng nói không nhịn được có chút chua xót, nói: "Anh không phải mẹ em, cũng không phải là Sầm Tề Viễn."

Lộ Chỉ ngẩn người, môi cũng không ý thức được hé ra.

Những chuyện xảy ra lúc nhỏ sẽ theo cậu đến cả đời.

Khi còn nhỏ mẹ ghét bỏ trong nhà nghèo, mỗi ngày cùng bố cãi nhau, thậm chí rời nhà trong đêm mưa, từ đó về sau Lộ Chỉ mỗi lần nghe sét đánh, đều sẽ có chút sợ, những đoạn ký ức đó giấu sâu vào trong lòng, vào xương cốt, chỉ cần có chuyện tương tự, ký ức liền xuất hiện.

Sau lại là bạn tốt nhất của cậu Sầm Tề Viễn, nhưng Sầm Tề Viễn muốn xuất ngoại du học, cậu luyến tiếc Sầm Tề Viễn, không muốn anh ta đi, kết quả Sầm Tề Viễn đem cậu đánh một trận, bốn năm xem nhau như kẻ thù, một cuộc điện thoại cũng không gọi.

Bị người thân nhất vứt bỏ, cảm giác chán ghét khắc sâu trong đầu Lộ Chỉ, cho nên mỗi lần Tần Tư Hoán lạnh mặt, cậu đều bất an, lo sợ.

Cậu không phải nhát gan, mà là cậu sợ Tần Tư Hoán sẽ gióing như mẹ, Sầm Tề Viễn, bỏ cậu, không bao giờ trở về.

Cậu sợ bị vứt bỏ, cho nên mấy năm nay đều rất chủ động kết bạn, cũng không chủ động theo đuổi con gái nhà ai, thậm chí có quan hệ với Tần Tư Hoán, cậu đều là sợ cậu đơn phương.

Cậu cũng chưa có lá gan nói thích Tần Tư Hoán. Cậu quá sợ hãi cảm giác bị vứt bỏ rồi.

Hiện tại người đàn ông nói trước mặt cậu, ở trước mặt hắn không cần bất an, cũng không cần sợ hãi.

Hắn còn thích bị cậu mắng.

Lộ Chỉ mím môi, khóe môi không kiềm được mà cong cong, cậu ngẩng mặt, cổ giương cao, hôn một cái vào lòng bàn tay Tần Tư Hoán.

Người đàn ông đột nhiên thu hồi tay, giống như là bị bỏng, lòng bàn tay đều nóng rát.

Nhìn mặt Tần Tư Hoán biến sắc, Lộ Chỉ thẹn thùng vươn tay, ôm lấy cổ hắn, mắt đào hoa sáng lấp lánh, giống như kim cương, cậu ngọt ngào nhìn Tần Tư Hoán cười, giọng nói cũng lanh lãnh: "Chó già!"

Tần · chó già · Tư Hoán: "......"

Tần · chó già · Tư Hoán: "???"

Tần Tư Hoán mặt ngơ ngác.

Lộ Chỉ từ trong lòng ngực hắn lui ra, tự mình cầm lấy vali, giống như chú chim nhỏ, vui tươi nhảy nhót vào biệt thự.

Sau một lúc lâu người đàn ông mới tĩnh lại.

Bàn tay chống trán, bên môi tràng ra ý cười, lòng tràn đầy bất đắc dĩ rồi lại ngọt ngào.

Bảo bối nhỏ!

Thật đúng là!

Hắn mới nói mình thích bị cậu mắng, bảo bối nhỏ lập tức liền mắng.

Thật là cmn đau tr*ng làm sao bây giờ!!!

Làm sao bây giờ.

Bảo bối nhỏ nhà hắn đáng yêu như vậy, đáng yêu đến nỗi, hắn không kiềm chế được cảm xúc của mình, muốn đem Lộ Chỉ khảm vào xương của mình, ai cũng không được phép nhìn.

*

Căn biệt thự này Tần Tư Hoán chưa từng ở lần nào, nhưng cách hai ba tháng sẽ có người đến dọn một lần, cho nên cũng tính sạch sẽ ngăn nắp.

Lộ Chỉ quan hệ với bạn cùng phòng giờ xấu thành như vậy, ở trong ký túc xá cũng không thích hợp. Ai có thể bảo đảm Diệp Chu Ngạo đi rồi, sẽ không có người thứ hai như hắn? Lần này là vứt kẹo, lần sau lại muốn vứt cái gì?

Người một khi làm ác, sẽ không có khả năng lại ngưng.

Phòng ngủ chính ở lầu hai, ánh mặt trời buổi chiều thoải mái chiếu sáng cả cửa sổ sát đất đầy ánh vàng.

Lộ Chỉ mở vali, bắt đầu chỉnh lý quần áo của mình. Cậu chỉ có quần áo mùa hè, mùa thu không có mua, cho nên đồ cũng không nhiều lắm.

Người đàn ông từ cầu thang đi lên, đứng ở cửa phòng, tay cắm trong túi quần, hỏi Hoàng Khang ngoài cửa: "Lần trước mua kẹo nổ ở đâu?"

Lộ Chỉ nghe vậy, động tác đang soạn đồ dừng lại, dựng lên lỗ tai nghe. Tần Tư Hoán lại muốn Hoàng Khang đi mua một hộp lớn nữa? Tuy rằng biết như vậy rất tiện, như Lộ Chỉ vẫn cảm thấy mất mát.

Hoàng Khang mua, với chú tự mình mua khác nhau nha.

Sầm Tề Viễn mua nguyên túi kẹo kia bị cậu vứt rồi.

Lộ Chỉ có chút ngang ngược, nếu Tần Tư Hoán tùy tiện ra lệnh, Hoàng Khang đi mua kẹo, kẹo đó cậu liền đem đi cho Tống Du.

Hoàng Khang nói: "Boss, ngài là muốn mua một hộp lớn sao? Tôi lần trước là kêu trợ lý mua, tôi cũng không biết cậu ta mua ở đâu ngài nếu muốn, tôi liền nói với cậu ta mua một hộp lớn là được."

Lộ Chỉ dẩu môi, cậu cúi đầu, cố ý dùng sức đem quần áo ném lên giường, đem khăn trải giường cuộn tròn lại một cục to.

Tần Tư Hoán nhìn thoáng qua trong phòng, cong cong khóe môi, cảm thấy dáng vẻ giận dỗi của cậu rất câu người, hắn gật đầu, chậm rãi nói, bảo đảm Lộ Chỉ có thể nghe được, nói: "Cậu đem số liên lạc của trợ lý đưa tôi, tôi tự nói với cậu ta, khả năng là mua một hộp lớn không đủ."

"Vâng, Boss," Hoàng Khang đáp.

Quả nhiên vẫn là muốn cho người khác đi mua......

Lộ Chỉ gương mặt tức giận, vùi đầu càng thấp, hoàn toàn là bộ dáng nhóc con tức giận. Tay cậu nhanh chóng lấy hết quần áo trong vali, toàn bộ ném lên trên giường, lúc vali đóng lại còn phát ra tiếng vang lớn.

Hoàng Khang có chút nghĩ không ra, nghĩ thầm, quả nhiên vị Lộ thiếu này tính tình vẫn còn con nít, ông ta liếc mắt nhìn Boss nhà mình. Đây là lần thứ ba Hoàng Khang nhìn thấy người đứng đầu Tuấn Thành, ông nghe người ta nói Boss tính tình rất kém, ở trên thương trường có biệt danh là "Diêm Vương mặt lạnh", bởi vì hắn thật sự quá độc ác, không từ thủ đoạn.

Sau vài lần tiếp xúc, Hoàng Khang cũng cảm thấy Boss cũng không phải người tốt gì. Như vậy tưởng tượng, ông lại có chút lo cho nhóc con này.

Không biết Lộ thiếu như vậy có chọc giận Boss hay không?

Đắc tội Boss không phải là chuyện tốt, hơn phân nửa người đắc tội không ai lành lặn, nhìn Trịnh thiếu với Diệp Chu Ngạo là hiểu?

Quả nhiên khi Boss nghe được tiếng đóng vali, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

Hoàng Khang nhớ đến Boss lúc trước, còn có một ít lời đồn, nhịn không được thắp cho Lộ Chỉ một cây nến. Boss lại thay đổi tính tình lúc nào, ai lại đi chọc sói cơ chứ!

Ông lại bắt đầu nghĩ, nếu lát nữa Lộ Chỉ bị Boss đánh cho tàn phế, ông có muốn giả bộ ngoan ngoãn, cầu xin giùm Lộ Chỉ, làm Boss cho nhóc con một con đường sống?

Hoàng Khang còn ở do dự rối rắm, ở ngoài hành lang đã nghe được giọng Boss nhà mình, âm cuối mang theo vài phần sung sướng: "Bảo bảo không vui?"

Hoàng Khang: "???"

Bảo, bảo...... Bảo bảo???

Bảo bảo!!!!!

Boss bọn họ, gọi Lộ Chỉ...... Bảo, bảo bảo?!

Này......!

Này cũng quá kinh khủng rồi đi?!

Boss nhà hắn có thể tay không đánh một sinh viên, hiện tại lại ôn nhu như nước gọi Lộ Chỉ bảo bảo???

Hoàng Khang nổi cả da gà da vịt.

Thật là cmn quá đáng sợ!

Nhưng ông cũng không hiểu được, sao Boss lại ôn nhu thế?

Trong phòng.

Lộ Chỉ cong chân, đặt mông ngồi trên sàn nhà, cậu ngẩng mặt, nửa cong eo liếc nhìn người đàn ông, chép chép miệng, lại mắng hắn: "Chó già."

"Hả?" Tần Tư Hoán chân mày nhíu lại, cuối cùng mày nhíu thành một cái chữ xuyên 川, cau mày giáo dục cậu: "Con nít con noi ít nói lời thô tục."

Lộ Chỉ mở to mở to mắt, một bộ dáng khó có thể tin: "Chú, anh không phải thích em mắng anh sao?"

Tần Tư Hoán rốt cuộc cảm nhận được, cái gì gọi là lấy đá đập vào chân mình. Hắn thích bảo bối nhỏ không cậu nệ trước mặt hắn, xem hắn là người thân mật nhất, ở trước mặt hắn mà là chính mình. Nhưng mà...... Mỗi lần bảo bối nhỏ mắng hắn, trong nháy mắt hắn có đều suy nghĩ.

Hắn thực sự có......"Chó" như vậy sao?

Nhìn con ngươi trong trẻo của nhóc con, hắn gian nan nói tránh đi: "Vừa rồi sao lại tức giận?"

Bên ngoài Hoàng Khang nghe thế, kích động mà nghĩ, tới tới, Boss lập tức muốn đánh người!

"Không tức giận." Lộ Chỉ ôn ôn hoa hòa liếc hắn một cái: "Em không muốn nói chuyện với anh."

Nhóc con bộ dáng ngạo kiều, hoàn toàn chọc trúng tâm Tần Tư Hoán, hắn khóe môi kiềm nén không được ý cười, lập tức liền cười ra tiếng.

Lộ Chỉ buồn bực trừng hắn liếc mắt một cái: "Tần Tư Hoán!"

"Hả?" Người đàn ông cúi người, mắt đen nhìn thẳng cậu, nói, chậm rì rì hỏi: "Sao vậy?"

"Em không muốn ăn kẹo." Lộ Chỉ nói, nếu không phải Tần Tư Hoán mua cho cậu, cậu liền cảm thấy trong không không thoải chi bằng không có.

Nói xong câu đó, Lộ Chỉ càng tức.

Cậu khi nào thì biến thành bộ dáng này!

Cậu rõ ràng là một chàng trai đẹp trai!

Tần Tư Hoán kéo dài giọng: "À?"

Lộ Chỉ cắn cắn môi, thấp giọng nói lại một lần: "Em không muốn."

Người đàn ông duỗi tay, bàn tay dày rộng xoa xoa tóc cậu, hắn cúi người, con ngươi đen láy, giọng đầy sủng nịch: "Đợi một lát chú tự mình đi mua cho em, không cho Hoàng Khang mua, được không?"

Lộ Chỉ đôi mắt mở to, bị những lời này làm dịu lại. Cậu mạnh miệng: "Cũng, cũng được đó."

Tần Tư Hoán cười cười, ngón tay nhéo chóp mũi cậu, nhẹ giọng hỏi: "Bảo bảo, sao em lại đáng yêu như vậy?"

"Em...... Em cũng không biết!" Lộ Chỉ lại tạc mao, gân cổ nổi lên rống hắn: "Em mới không đáng yêu, một chút một tí xíu đáng yêu đều không có!"

Tần Tư Hoán gật đầu: "Ừ, không đáng yêu."

Hắn nghĩ thầm, cái này không tính đáng yêu, thì cmn cái gì mới là đáng yêu.

Bên ngoài Hoàng Khang cảm thấy cái hướng đi này...... Quá vi diệu rồi.

Boss...... Không phải, đây không phải là Boss?

*

Kẹo nổ được mua ở một trường tiểu học cách biệt thự không xa.

Tần Tư Hoán gọi điện thoại cho trợ lý Hoàng Khang xong, lái xe dẫn bảo bối nhỏ nhà mình đi mua kẹo nổ.

Đang là giờ tan học, bên trong quầy bán có rất nhiều học sinh đang mua quà vặt, phần lớn đều mua que cay với mì ăn liền trẻ em gì đó.

Tần Tư Hoán trực tiếp dẫn cậu đến bên quầy mua kẹo nổ.

Lộ Chỉ rất ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, một bàn tay kéo vạt áo hắn, tùy ý người đàn ông dẫn mình đi mua kẹo.

Bọn họ đi chưa được mấy bước đã bị một cô nhóc gọi lại, cô nhóc đứng ở phía sau gọi hai người: "Anh trai! Chú! Có thể chờ một chút không?!"

Lộ Chỉ quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy cô nhóc buộc tóc hai chùm chạy đến, cô gái nhỏ có bộ dáng tròn tròn, ngón tay tròn tròn chỉ hộp kẹo nhảy trên vai Tần Tư Hoán, giọng nũng nịu hỏi Lộ Chỉ: "Anh trai, em có thể mua một gói kẹo nổ của anh không?"

Lộ Chỉ là fan nhan khống, cậu giống như Lộ Dao đối với mấy thứ đẹp, đáng yêu là không có sức chống cự.

Cậu lập tức nhón chân, vươn tay lấy một gói kẹo nổ hào phóng...... Cho 'tiểu cô nương': "Cho, không tốn tiền nha."

Đây chính là chú tự mình nua cho cậu! Nếu không phải nhìn cô bé đáng yêu, Lộ Chỉ mới luyến tiếc cho cô bé kẹo!

Cô gái nhỏ nhận lấy, vươn một cái tay khác, nắm tay cậu đặt vào tờ tiền 5 hào: "Anh trai, đây là tiền của em."

"Không cần, em cầm ăn đi." Lộ Chỉ xua xua tay, lại dặn dò: "Ăn ít kẹo, coi chừng sâu răng."

Cô gái nhỏ gật gật đầu, nói cảm ơn anh trai, rung đùi đắc ý lại chạy đến quầy bán quà vặt.

Tần Tư Hoán đứng một bên nhìn toàn bộ, không lên tiếng.

Chờ không còn thấy bóng dáng của cô nhóc kia đâu, hắn mới mở miệng hỏi Lộ Chỉ: "Thích con nít sao?"

Lộ Chỉ nhấc chân lên xe, nghe vậy nói: "Thích nha. Con nít dễ thương như vậy, nếu lớn lên xinh đẹp em càng thích."

Fan nhan khống là không khống chế được chính mình.

Tần Tư Hoán đem kẹo bỏ vào cốp xe, suy nghĩ một lát, ngồi trên ghế lái nhíu mi, hỏi: "Thật sự thích con nít như vậy?"

Lộ Chỉ nhớ đến cô nhóc, đôi mắt sáng lên, sáng lấp lánh: "Siêu cấp thích."

Tần Tư Hoán có chút không vui.

Hắn biết người đồng tính kết hôn thì không có con, đều là đi nhận con nuôi.

Chính là......

Nhưng nếu là có con, bảo bối nhỏ còn có thể thích hắn sao?

Hắn ho nhẹ một tiếng, thử thăm dò hỏi: "Nếu không về sau chúng ta nhận nuôi một đứa?"

Lộ Chỉ không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn cười ha ha.

Tần Tư Hoán bị cậu cười có chút ngốc, cũng cười theo, hỏi: "Vui đến choáng đầu?"

"Chú!" Lộ Chỉ liếm liếm môi, duỗi cỗ, đầu cọ cọ vai hắn.

"Làm sao vậy?" Tần Tư Hoán bị động tác nhỏ của cậu làm cho mềm lòng, giọng cũng nhẹ theo.

Lộ Chỉ vẫn là cười, nhảy nhót nói: "Về sau em sinh cho anh một nhóc con!"

Tần Tư Hoán tay run lên, thiếu chút nữa đem xe đâm vào cột đèn.

Bảo bối nhỏ sinh con cho hắn!!!

Bảo bảo muốn sinh bảo bảo cho hắn.

Tuy rằng biết rõ Lộ Chỉ là cùng hắn nói giỡn, Tần Tư Hoán lại vẫn là nhịn không được vui vẻ, hắn đầu lưỡi liếm răng, "Được nha."

Lộ Chỉ hướng hắn làm mặt quỷ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chú à, em là một đứa trẻ màu xanh!"¹

"Đứa trẻ màu xanh?" Tần Tư Hoán nhướng nhướng mày, nghiêng mắt trên dưới đánh giá cậu: "Em xanh chỗ nào?"

Lộ Chỉ: "......"

Cậu cư nhiên quên mất, Tần Tư Hoán là cái đồ cổ.

Ngày thường cũng không lướt Weibo, ở trong núi sâu rừng già, như là đồ cổ ngàn năm trước.

*

Tuy rằng Lộ Chỉ dội cho Tần Tư Hoán một chậu nước lạnh, nhưng người đàn ông rõ ràng được dỗ đến vui vẻ.

Dì giúp việc hôm nay bận, không đến biệt thự.

Lộ Chỉ cầm cái chậu màu đỏ, đổ đầy nước, sau đó đem chậu nước đặt trước cửa.

Cậu lấy cái ghế nhỏ, ngồi ở trên ghế, vén tay áo, đem khăn trải giường xoa thành một nùi ném vào, chuẩn bị tự mình giặt.

Tần Tư Hoán mới bị cậu "Phân phó" đi tìm bột giặt, chờ người đàn ông lấy được bột giặt, nhìn thấy chính là bảo bổi nhỏ nhà mình hai chán tách ra ngồi trên ghế, cong eo, đôi tay ngâm ở trong nước, chà chà sàng đan.

Tần Tư Hoán đau lòng.

Hắn luôn luôn đem Lộ Chỉ thành bảo bối, nào chịu được cậu tự mình giặt khăn trải giường?

Ở trường học hắn không nhìn thấy, giờ nhìn thấy, làm gì có khả năng bảo bối nhỏ tự mình giặt.

Tần Tư Hoán cầm theo bột giặt chạy nhanh đến, một tay cầm lấy tay cậu đem lên, lạnh mặt trách mắng: "Ai cho phép em giặt khăn trải giường?!"

"Hả?" Lộ Chỉ cánh tay bị người đàn ông nắm có chút đau, cậu không hiểu được mình giặt khăn trải giường thôi mà sao lại bị la.

Tần Tư Hoán hừ lạnh một tiếng, nhìn cậu nói: "Lên sofa nằm chơi đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân."

Lộ Chỉ há miệng thở dốc, lại bị người đàn ông mắng, hắn nâng lên tay, chỉ vào cửa biệt thự: "Đi vào, đừng ở chỗ này vướng!"

Cậu ủy khuất méo miệng, rầu rĩ "A" một tiếng, cúi đầu đi về phía biệt thự, đi phía trước lại mềm giọng hô một tiếng: "Chú."

Người đàn ông không kiêng nhẫn: "Mau đi chơi game."

Lộ Chỉ lại cúi đầu: "Nhưng em còn chưa có giặt khăn trải giường."

Người đàn ông nói: "Anh không cho phép em tự hành hạ chính mình." Dừng một chút, hắn lạnh giọng hơn: "Nhanh lên đi chơi game!"

Làn này Lộ Chỉ đi thật, đến cửa biệt thự, cậu không nhịn được muốn quay đầu lại, muốn nhìn liếc mắt nhìn một cái Tần Tư Hoán rốt cuộc muốn làm gì.

Sau đó, cậu liền thấy --

Người đàn ông bộ dáng cao lớn ngồi trên ghế, bởi vì cao, sống lưng cúi có chút thấp, đầu cúi thấp, vẻ mặt nghiêm túc đảo bột giặt trong chậu.

Lộ Chỉ: "???"

Này......

Chẳng lẽ......

Chẳng lẽ này mẹ nó...... Chính lý do lão già Tần Tư Hoán đuổi cậu đi chơi game???

Đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy đi.

Hắn động tác thực vụng về, chậu bột giặt muốn đổ hơn phân nữa, bên trong chậu nhanh chóng đầy bọt.

Lộ Chỉ thấy đôi tay rắng chắc màu lúa mạch của hắn đang nghiêm túc giặt khăn trải giường.

Chăn nệm của cậu là đồ thống nhất ở trường, có màu lam, không có hình vẽ, đơn điệu không chịu được.

Giờ phút này, khăn trải giường màu lam đã biến thành màu trắng, đối lập với đôi tay người đàn ông, bọt trắng dính đầy tay hắn.

Tần Tư Hoán động tác cứng đờ như người máy, đấm đánh khăn trải giường.

Lộ Chỉ: "......"

Cậu có chút lo Tần Tư Hoán sẽ làm hư khăn trải giường của cậu.

Nhưng mà giờ phút này, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác xa lạ.

...... Cậu trong nháy mắt nghĩ, cậu thật muóin sinh con cho Tần Tư Hoán!

Người đàn ông này, quả thực là tốt quá đi!

Lộ Chỉ xấu hổ xấu hổ cuộn cuộn ngón chân, nghĩ thầm, Tần Tư Hoán rốt cuộc là người như nào......

Như thế nào việc giặt khăn trải giường cho cậu cũng làm được?!

Cậu cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, tim đập một nhanh. Một loại mãnh liệt yêu thích ập đến.

Cậu thật sự rất thích chú!

Trước cửa biệt thự vang lên tiếng ô tô thắng gấp, Lộ Chỉ nâng mắt nhìn qua.

Một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa, Lộ Chỉ rũ mắt, xe thể thao mở ra, một người đàn ông toàn thân tây trang màu lam bước ra.

Màu đen giày da đạp trên mặt đất, hắn ta giơ tay tháo kính râm, giống như đi thảm đỏ, đẩy cửa biệt thự bước vào.

Giây tiếp theo, người đàn ông giống như thấy chuyện gì đáng sợ lắm, hắn ta kinh sợ thét chói tai: "Tứ Tứ! Chẳng lẽ cậu giết người nuốn phi tan chứng cứ?! Tay cậu là cành vàng lá ngọc mà đi giặt khăn trải giường sao!"

Tần Tư Hoán đầu cũng không ngẩng, nhàn nhạt nói: "Cút đi."

Người đàn ông vỗ đùi, vẻ mặt cười tà, câu lấy ngón tay, tò mò hỏi: "Tiểu Tứ, nói với anh, em có phải phát bệnh thần kinh rồi không?"

Tần Tư Hoán nói: "Phát con m* cậu."

Người đàn ông ngón tay chỉ vào khăn trải giường trong chậu, "Không phải, không phát bệnh cậu giặt khăn trải giường làm gì?"

Tác giả có lời muốn nói: Bá tổng: Nam nhân, tôi không cho phép cậu khăn trải giường.

Lộ lộ:......

Hứa Hàn đến:......
-----------------*------------------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Chương mới vào lúc đêm khuya~~~~~

¹Raw là [[虽然明知道路止是在和他说笑,秦斯焕却还是忍不住兴奋,他舌尖顶了顶上颚,"好啊。"

路止冲他做鬼脸,一脸认真的说:"可是叔叔我是蓝孩子呀!"

"蓝孩子?"秦斯焕眉梢挑了挑,侧眸上下睨他:"你那里蓝了?"]] nguyên đoạn nó là như thế tui cũng chưa hiểu sát nghĩa lắm. Cầu cmt...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play