#tien161099
(Hôn Quân: vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước.)
Như vậy là phạm quy nha?!
Lộ Chỉ hoảng hốt cúi đầu, không dám nhìn tới ánh mắt của Tần Tư Hoán.
Chết tiệt!
Cậu lại bị hắn đoán đúng một lần nữa!
Lộ Chỉ tim đập nhanh, chớp mắt, tại sao hôm nay Tần Tư Hoán lại đẹp trai như vậy!
Cmn là bộ dáng của bá đạo tổng tài nha!
Giống y chan Lộ Dao từ nói, quá đẹp trai!
Cậu giơ một ngón tay lêm, giọng mềm mại nói: "Chú, thật sự không cần không cần, anh cho em một ít tài nguyên là được, giống như những người khác vậy? Như vậy mới công bằng."
Tần Tư Hoán cong cong môi, nắm lấy tay Lộ Chỉ, hôn nhẹ một cái, ôn nhu nói: "Ừ, sẽ không để lại cho người khác."
Lộ Chỉ giống bị kim đâm, vừa hôn xong, cả người đều run lên.
Tần Tư Hoán buông tay cậu ra, khởi động xe, khóe mắt lại nhịn không được liếc nhìn bộ dáng của bảo bối nhỏ.
Bảo bối nhỏ nhà hắn, quá đáng yêu.
Đáng yêu như vậy, ai mà không thương cho được.
*
Buổi lễ Quốc Khánh sẽ được tổ chức vào thứ 2 tới, được nghỉ đến 7 ngày.
Nhưng mới thứ năm Lộ Chỉ đã trở về, cậu không dám nói với Lộ Mạnh Thịnh là mình đã về, ông bố mà biết, sẽ chửi cậu một trận, cho nên ăn cơm xong, Lộ Chỉ liền chớp chớp mắt đào hoa, mím môi không tiếng động bán manh với Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán già rồi, chắc chắn có thể đọc được suy nghĩ trong mắt cậu.
Người đàn ông ưu nhã lấy khăn lau miệng, thấy Lộ Chỉ nhìn chằm chằm vào mình liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chú, ngày mai anh đưa em ra sân bay đi!" Như vậy ngày mai cậu có thể đi học bốn tiết, sáng thứ 2 có thể về nhà.
"Không phải nghỉ Quốc Khánh sao?"
"Chính là em không có chỗ đi, cũng không thể nói với bố là đã trở về." Cậu cúi đầu, đôi mắt liếc liếc Tần Tư Hoán: "Hơn nữa ngày mai với thứ hai em còn có tiết học"
Tần Tư Hoán không lên tiếng.
Người đàn ông trầm mặc, sắc mặt không tốt lắm, trong ánh đèn màu trắng của nhà hàng, nghiêm túc, mắt u ám nhìn chằm chằm Lộ Chỉ một lúc lâu: "Thật vất vả mới trở về, mà không thể ở bên cạnh chú?"
Lộ Chỉ có chút bâng khuâng, lại nghe Tần Tư Hoán nói: "Chú ở một mình, ở nhà rất cô đơn. Tiểu Chỉ vất vả mới trở về, như thế nào cũng ở bên cạnh chú đến hết Quốc Khánh mới cho đi?"
"???"
Lộ Chỉ lòng thầm nghĩ, còn không phải sợ ông bố sao.
Cậu cũng có muốn đâu.
Tần Tư Hoán đứng dậy, tự nhiên mà nắm tay cậu, đi ra khỏi nhà hàng.
Hắn thong thả ung dung mở cửa xe, nói: "Đại học có bao nhiêu tiết học chú cũng biết, bảo bảo lâu lâu nghĩ học cũng không sao?" Hắn ân cần nói với Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ suy nghĩ lại. Đúng là bọn họ không có học gì nhiều, đa số là tự mình luyện tập.
Vì thế cậu gật gật đầu: "Ừ."
Tần Tư Hoán để cậu ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe, ngồi lên ghế lái, lại nói: "Anh mấy ngày hôm trước có gặp bố em, ông ấy nói Quốc Khánh này muốn dẫn em cùng Lộ Dao ra ngoài chơi."
"Khi nào vậy?!" Lộ Chỉ sợ ngây người. Ông bố muốn dẫn cậu cùng Lộ Dao ra ngoài chơi, vì sao không nói trước cho cậu biết?! Cậu giận dữ nói: "Bọn họ vì sao không nói cho em! Em không đi cùng bọn họ đâu."
Tần Tư Hoán chậm rãi nói: "Bọn họ hình như ngay từ lúc đầu cũng không muốn dẫn em theo."
Lộ Chỉ: "......"
Đau lòng.
Tuy vẫn luôn biết ở nhà mình không có địa vị, nhưng Tần Tư Hoán nói trắng ra như vậy, Lộ Chỉ vẫn là rất ủy khuất nha.
Tần Tư Hoán đem cổ tay áo sơ mi cuốn lên một vòng, lộ ra cánh tay rắng chắc, đồng hồ trên cổ tay trong đêm tối chiếu sáng, hắn ôn nhu dỗ dành, ngụy trang thành một con rắn độc, từng bước từng bước dụ dỗ cậu.
"Chú, Quốc Khánh cũng không có làm gì, có thể ở bên em mỗi ngày."
Nghe hắn nói như vậy, Lộ Chỉ cảm thấy cùng nhau trải qua lễ Quốc Khánh cũng không tồi.
Vì thế cậu lại gật đầu một cái, nói: "Chú, em cũng ở bên anh."
Người đàn ông nhỏ giọng nở nụ cười, giơ tay, xoa xoa gương mặt cậu, khen: "Thật ngoan."
Lộ Chỉ đã không còn là con nít, nhưng nghe Tần Tư Hoán khen mình vẫn cảm thấy vui sướng nha.
Cậu khóe môi nhịn không được cong lên, chưa kịp cười, đã nghe Tần Tư Hoán nói: "Bảo bảo cùng anh đến thành phố C, hưởng tuần trăng mật đi, nơi đó có biển, có thể đi dạo bờ cát, bây giờ là đầu mùa hè, đi biển chơi là thích hợp nhất."
Lộ Chỉ chưa kịp suy nghĩ, ngơ ngác lặp lại: "Hưởng tuần trăng mật?"
Tần Tư Hoán khóe môi cong lên, khóe mắt cũng có ý cười, nhưng giọng nói nghe ra rất buồn, "Chú muốn cùng em đi hưởng tuần trăng mật. Bạn anh đều nói, anh là cưỡng ép em ở bên cạnh, em sẽ không muốn ở chung với anh."
Giọng hắn rất nhẹ, trong khóe mắt toàn vẻ lấy lòng cầu xin, đang vẫy đuôi lấy lòng như một con chó lớn.
"Nghe theo anh nghe theo anh" Lộ Chỉ đối với bộ dáng này của hắn hoàn toàn không có sức chống cự, nhịn không được nghĩ, cưỡng ép là cái gì? "Này...... Chú, không phải chỉ là tuần trăng mật thôi sao, sao anh......" Nhìn giống như sắp khóc đến nơi vậy?!
Cậu vừa nói xong, Tần Tư Hoán liền nói: "Em nếu thật sự không muốn ở cùng với anh, anh cũng không ngại cưỡng ép em đâu."
Lộ Chỉ: "......"
"Bộ anh có bệnh à!"
Lộ Chỉ còn nhớ rõ, bóng dáng Tần Tư Hoán lẻ loi một mình đứng ở bờ sông có bao nhiêu tâm sự, Tần Tư Hoán quan hệ với người nhà không tốt, nhìn thấy cậu tâm trạng mới tốt lên được một chút.
Bạn bè của anh ấy luôn nói với anh ấy như vậy? Cố ý kích thích anh ấy hả?!
"Sao anh không nói rõ với mọi người? Không phải gặp em đều rất vui vẻ sao?" Lộ Chỉ tỏ vẻ chân thành tò mò, bạn bè Tần Tư Hoán rốt cuộc rảnh đến mức nào mà cả ngày luôn nói với hắn như vậy.
Tần Tư Hoán bị bộ dáng giận dữ của cậu làm cho mắc cười.
Mấy lời này là của Mạnh Vĩ với Hứa Hàn nói, bọn họ chỉ là thuận miệng nói, Tần Tư Hoán quá để ý đến chuyện của cậu, cho nên nghe thấy liền không quên được.
"Đúng vậy." Tần Tư Hoán đem xe chạy vào tiểu khu, y chan hôn quân, không hề có nguyên tắc hùa theo Lộ Chỉ: "Bọn họ có bệnh."
Lộ Chỉ bị lời hắn nói làm cho bị nghẹn.
Thật sự cậu cũng không phải có ý này...... Cậu cũng không phải muốn nói xấu người khác.
Câu tiếp theo của Tần Tư Hoán chính là: "Bọn họ đều ghen tị bảo bối đối tốt với anh."
Lộ Chỉ: QAQ
Cậu cảm thấy áp lực trên vai thật lớn!
"Thật sự...... Thì, chú em cũng không có tốt đến như vậy."
"Đừng nói mình như vậy." Tần Tư Hoán lạnh giọng cắt ngang lời cậu: "Không ai tốt hơn em."
Lộ Chỉ:!!!
Cậu cảm thấy áp lực lớn hơn nữa!
*
Lộ Chỉ đồng ý với Tần Tư Hoán đến thành phố C để hưởng tuần trăng mật, buổi lúc tắm xong cậu liền ngồi trên sofa, cầm bút và vở liệt kê danh sách.
Tần Tư Hoán từ phòng tắm bước ra, eo quấn khăn tắm, đường cong cơ bắp, cơ bụng như ẩn như hiện bên dưới khăn tắm.
Trên người hắn còn nhỏ nước, nhìn thoáng qua cẳng chân trắng nõn của nhóc con, không nhịn được đến gần, "Ở đây ghi cái gì đấy?"
"Em liệt kê danh sách trước khi ra cửa, đến lúc đi thiếu cái này, thiếu cái kia, muốn mua cũng không có." Lộ Chỉ lẩm bẩm, không biết nghĩ đến cái gì, nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Tần Tư Hoán, mắt nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở chỗ không tiện miêu tả.
"Sao thế?" Nhận thấy được ánh mắt của cậu, Tần Tư Hoán cũng không né, thậm chí còn đem tay đặt trên mép khăn tắm, như là muốn tháo xuống nhướng mày hỏi: "Bảo bảo muốn?"
Lộ Chỉ vẻ mặt như muốn bảo vệ trinh tiết, nhíu mày nói: "Chú, anh không sợ tinh tẫn nhân vong¹ à?"
"......" Tần Tư Hoán bị nghẹn.
"Anh không cần cả ngày t*nh trùng lên não đâu, anh không còn suy nghĩ gì khác à." Lộ Chỉ lấy bút gõ gõ đầu hắn, nghiêm túc giáo dục: "Anh dù gì cũng là bá đạo tổng tài, có giá chút đi?"
Tần Tư Hoán tùy ý ngồi bên cạnh cậu, chân cọ cọ cẳng chân của Lộ Chỉ, hắn đem đầu dựa vào vai Lộ Chỉ, mím môi nói: "Theo anh được biết toàn là bảo bảo cầu anh? Hửm?"
Lộ Chỉ không nghe lời hắn nói, bả vai đẩy đẩy, tiếp tục cuối đầu viết danh sách.
Buổi tối đẹp như vậy sao nỡ lãng phí?
Tần Tư Hoán tay nắm lấy áo tắm của cậu, ân ấn hầu kết, cố ý thổi khí bên tai cậu: "Ngoan, đừng viết, ngày mai anh chuẩn bị hết cho em."
Lộ Chỉ lắc đầu từ chối đã bị Tần Tư Hoán đè lên sofa.
Hắn chống ở phía trên, rũ mắt nhìn Lộ Chỉ, nhìn một lúc lâu, lại hôn hôn trán Lộ Chỉ, "Vừa nhìn em là đau."
Lộ Chỉ mờ mịt trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó cổ áo của cậu đã bị cởi ra.
Tần Tư Hoán cúi đầu xuống, cười nói: "Lâu lắm rồi không có chạm vào em, em khẳng định tính trữ lại rất nhiều rồi đi?"
Lộ Chỉ đỏ lên mặt, mím chặt môi.
Cậu không còn mặt mũi nói đã tự mình làm rồi đâu.
Buổi tối hôm nay Tần Tư Hoán rất nhẹ nhàng ôn nhu, chăm sóc cậu từ trong ra ngoài.
Mới làm một lần, hắn liền ngừng lại, ôm Lộ Chỉ đến phòng tắm.
Không tốn quá nhiều sức, Lộ Chỉ đầu vẫn còn tỉnh táo, mắt nhắm hờ dựa vào bồn tắm, hỏi: "Chú, anh đổi tính rồi?"
Ngón tay người đàn ông đang rửa sạch phía sau cho cậu.
Lộ Chỉ cắn môi.
Tần Tư Hoán cố ý dùng sức.
Lộ Chỉ cằm thiếu chút nữa đụng vào thành bồn tắm, cậu quay đầu lại, mắt phiếm hồng trừng hắn: "Anh!"
"Rồi, không quậy em." Tần Tư Hoán không phá cậu nữa, động tác nhẹ nhàng, ôn nhu nói: "Chú, mua một cái nhà bên cạnh trường học của em, em dọn ra ngoài đi."
"Không." Lộ Chỉ dứt khoát cự tuyệt.
"Ký túc xá của em nhỏ như vậy, chú có đi thăm em cũng không có chỗ ở." Tần Tư Hoán tìm lý do: "Không phải có bạn cùng phòng nào đó quan hệ không tốt với em sao? Dọn ra đi vừa lúc không cần gặp mặt nữa."
Chuyện này luôn là cái gai trong lòng Tần Tư Hoán.
Hắn nhớ như in buổi sáng ngày đó, Lộ Chỉ không hề cảm thấy khó chịu thay đồ trước bạn cùng phòng, mà bạn cùng phòng của cậu cũng không hề né tránh.
Đều là con trai, bị nhìn một cái cũng không sao.
Nhưng hắn là người tính tình không tốt, chiếm hữu rất mạnh, ghét nhất là đồ của mình bị người khác chạm vào, càng miễn nói đến Lộ Chỉ ở đầu quả tim hắn.
"Em không muốn ở biệt thự nhỏ." Lộ Chỉ ngón tay điểm khóe môi, nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Chú, em còn không biết anh có nhiều tiền như vậy." Cậu rũ mắt, mắt đào hoa ảm đạm một chút: "Em cảm thấy không tốt lắm, giống như mình chiếm tiện nghi của anh."
Mặc dù đã thân mật đến nước này, nhưng Lộ Chỉ vẫn không muốn tiêu tiền của Tần Tư Hoán.
Cậu muốn bình đẳng mà ở bên cạnh Tần Tư Hoán, mà không phải là bảo bối nhỏ được hắn bao dưỡng. Cậu cũng hy vọng chính mình có năng lực, có địa vị bình đẳng như Tần Tư Hoán, như thế cậu mới cảm thấy mình và Tần Tư Hoán rất xứng đôi.
Cậu không biết người khác yêu đương ra sao, nhưng Lộ Chỉ cảm thấy, tình yêu đối với cậu là phải bình đẳng, hai người ngang nhau.
Tần Tư Hoán có thể có tiền có quyền, là người thừa kế của nhà giàu quyền quý, cũng có thể là kẻ nghèo hèn không quyền không thế.
Lộ Chỉ từ đầu tới cuối, chính là thích tấm lòng của Tần Tư Hoán.
Cậu từ lúc đầu đã không muốn chiếm tiện nghi của Tần Tư Hoán, càng không muốn sử dụng tiền của hắn. Nếu không phải Lộ gia phá sản, Lộ Chỉ cũng không muốn vì tiền mà kết hôn.
Tần Tư Hoán đối với cậu mà nói cũng chỉ là Tần Tư Hoán mà thôi, là người cậu yêu, là người cậu thương, cậu đau hắn, chứ không phải vì Tuấn Thành đứng phía sau hắn, tiền tài và địa vị.
Tần Tư Hoán khàn khàn cười, vuốt ve qua lại xương bướm của cậu.
Hắn biết thẻ vàng mình đưa cho nhóc con, nhóc con cũng không có đụng đến, cũng biết Lộ Chỉ từ trước đến nay không hề muốn chiếm tiện nghi của hắn. Đương nhiên hắn nghĩ mình cũng chả bị chiếm tiện nghi cái gì.
Hắn thích Lộ Chỉ đến phát điên, còn muốn đem trái tim ra cho cậu. Muốn cho cậu tất cả những gì hắn có.
Tiền thì là cái gì?
Nó không xứng với một sợi lông của Lộ Chỉ.
Nhưng hắn cũng tôn trọng Lộ Chỉ, trừ bỏ về mặt tình cảm, hắn không muốn Lộ Chỉ ở bên ngoài giao du với người khác, còn lại tất cả cậu muốn làm gì cũng được.
Nhóc con này cũng rất đáng để được hắn tôn trọng.
"Được rồi, nhưng nếu bạn cùng phòng lại ức hiếp hay làm khó dễ em, em phải nói cho anh biết."
Lộ Chỉ "A" một tiếng, có chút kinh ngạc Tần Tư Hoán lần này dễ nói chuyện như vậy.
Người đàn ông lấy khăn tắm lau khô tay.
"Không phải mệt mỏi? Còn có sức nhìn anh làm gì?"
Lộ Chỉ vội nhắm mắt lại, "Chú, em thật sự rất mệt!"
Hơn nữa......
Cậu hí hí mắt nhìn Tần Tư Hoán.
Tác giả có lời muốn nói: Tần Tư Hoán: Bọn họ đều ghen tị bảo bảo đối tốt với anh.
Lộ Chỉ: QAQ! Áp lực thật lớn!
-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
¹Tinh tẫn nhân vong:[[ 你不怕精尽人亡啊?]] Lao lực quá mà chết.